Cầu xin cậu... Natsu!
Chiến trường đổ nát, cảnh vật hoang tàn, sắc đỏ phủ xuống khắp nơi tạo cảm giác đáng sợ và căng thẳng khiến người ta muốn chạy trốn.
Đôi sừng dài trên đầu và vân máu đen lan hết người khiến Natsu trở nên giống như một ác quỷ. Tay cậu phừng phừng hai ngọn hỏa diễm cực đại, nhiệt độ xung quanh đã nóng đến mức hòn đá cũng có dấu hiệu mềm ra. Trước mặt Natsu chỉ có bóng người mặc y phục đen kín kẽ, đôi mắt rũ u buồn đen thâm thẫm chiếu thẳng vào cậu. Nước da trắng bệch, dáng người gầy còm, thoạt nhìn như chẳng phải người sống, người đó mở miệng cất tiếng nói âm trầm chứa đựng nhiều đau khổ.
"Làm đi."
Không chủ ngữ, không vị ngữ, chỉ là hai chữ đơn giản ra lệnh. Natsu trừng mắt nhìn Zeref, đôi bàn tay siết chặt lại. Tiếng gầm giận dữ rống lên.
"Graaaaaaaaaaaaaaa"
Cú đấm lửa mang theo ma thuật hắc ám của quỷ tiến thẳng đến lồng ngực của thiếu niên hắc y kia, ẩn chứa tất cả xót xa, căm hận, tức giận, và cả không nỡ. Zeref gục xuống, máu từ miệng tuôn ra như không ngừng lại được, trên làn môi trắng bệt nhoẻn lên một nụ cười.
Em làm được rồi Natsu.
Chúng ta, anh em chúng ta có thể cùng gặp bố mẹ rồi.
Natsu nhìn người anh của mình ngã xuống đất, lửa trên tay đã biến mất, chỉ còn lại đôi mắt vừa giận dữ vừa đau lòng. Lồng ngực co thắt dữ dội, cậu quỳ xuống đưa hai tay ôm ngực, vẻ mặt đau đớn vô hạn.
"Nastu."
Tiếng nói trong trẻo như chuông bạc chẳng phù hợp với chiến trường đẫm máu này vang lên. Một bóng dáng thanh thoát lao tới bên cậu, tóc vàng tung bay. Bàn tay trắng muốt chạm nhẹ vào mặt Natsu rồi rụt lại thật nhanh.
Cơ thể Natsu... thật lạnh.
"Luce..."
Lucy nhìn Natsu với đôi mắt không thể to hơn được nữa, đồng tử màu chocolate rung rẫy từng hồi. Sợ hãi, lo lắng, bất an, những cảm xúc khó chịu đều dồn lên người cô khiến cô đến hô hấp cũng khó khăn.
"Natsu..."
Giọng nói không còn rõ ràng nữa, cuống họng như có gì kết dính khiến giọng cô khản đặc. Cô đưa tay vuốt lên mái tóc cậu, đầu bất chợt cúi sát đưa trán mình và trán cậu chạm vào nhau, dụi dụi nhè nhẹ. Hơi thở dịu dàng đầy hương dâu tây ngọt ngào quen thuộc làm cho Natsu cảm thấy cơn đau đớn có vẻ dịu lại.
"Luce... thắng rồi."
"Ừ, thắng rồi."
"Chúng ta phải mở tiệc ăn mừng thôi, tiệc sẽ thật lớn.."
"Phải, sẽ thật lớn."
"Mọi người sẽ tham gia đông đủ, và thức ăn cũng thật nhiều nữa."
"Chắc chắn rồi, Natsu."
"Luce... tớ muốn ngắm hoa anh đào ở phía trước nhà cậu..."
Natsu bắt đầu ảo nảo. Lucy nức nở vùi người ngồi bên cậu, đôi vai run run nhưng vẫn cố giữ tông giọng nhẹ nhàng.
"Ừ, sẽ ngắm. Chúng ta về hội thôi, còn phải báo tin chiến thắng, nhìn mọi người cười thật vui vẻ nữa. "
"...Tớ... không đi nổi nữa rồi."
"Không sao, tớ sẽ cõng cậu về."
"Cậu không cõng nổi đâu, mặc dù cậu rất nặng."
Lucy cố mỉm cười vì lời trêu chọc của cậu, có thể đây là lần cuối cô được nghe nó rồi.
"Sẽ nổi, vì Natsu, sẽ ổn cả thôi."
Natsu im lặng trong vài giây, cậu cảm nhận được sức sống luôn chảy trong từng mạch máu đang tan dần đi hết. Cậu nhìn sang Lucy, cố dùng đôi mắt đỏ như lửa của mình để thu hình ảnh của cô vào sâu trong lòng, nhưng trước mặt lại chỉ như làn sương chưa tan. Natsu thở dài.
"Luce..."
"Sao hả Natsu?"
"Tớ... buồn ngủ quá... tớ ngủ một chút, khi tỉnh dậy... rồi chúng ta sẽ về hội..."
Natsu chậm rãi khép mắt, khuôn mặt đã giản ra thoải mái, tựa như khi cậu vẫn thường ngủ sau nhiệm vụ ở bãi cỏ trên đồi, bên cạnh là cô gái tóc vàng xinh đẹp và chú mèo xanh đáng yêu. Hơi thở cậu đều đều, chậm dần, rồi tắt hẳn.
"Tớ sẽ chờ đến khi cậu tỉnh dậy... Natsu..."
Lucy nghẹn ngào từng cơn, cổ họng bắt đầu phát ra tiếng khóc. Nước mắt tuôn ra thành dòng nhỏ tí tách lên khuôn mặt như say ngủ của Natsu. Cô gục đầu xuống vai cậu khóc từng đợt xé lòng.
"Tớ sẽ chờ mà... Vì thế, cậu nhất định phải tỉnh dậy... Natsu, tớ xin cậu, Natsu..."
***
Năm 10 tuổi, mẹ Lucy không còn, thế giới của cô sụp mất một nửa.
Năm 12 tuổi, cha cô vùi đầu vào công việc, tình cảm đối với cô lại càng lạnh nhạt, nửa thế giới còn lại của Lucy như đóng băng.
Năm 16 tuổi, cô ra khỏi nhà, từ biệt căn nhà gắn bó với mình suốt tuổi ấu thơ.
Năm 17 tuổi, cô gặp cậu.
Cô gia nhập Fairy Tail, cô hòa đồng với các thành viên, cô tạo ra những kỉ niệm vui với mọi người. Cô thích trò chuyện với chị Mira, thích được ngắm khuôn mặt vui vẻ của mọi người trong hội, thích được đọc sách cùng với Levy, thích đi làm nhiệm vụ với chị Erza và Gray. Và trên hết, cô thích ở bên cạnh cậu.
Từng ngày trôi qua hạnh phúc khiến cô cuộn mình trong đệm nhung êm ái, vì thế đến khi lớp đệm bị trút bỏ, sự lạnh giá lại phủ lên cô.
Natsu rời đi, hội tan rã.
Năm 18 tuổi, cô gặp lại Natsu.
Cậu mạnh hơn, cao hơn, nhưng tính cách không khác gì lúc xưa, ánh mắt cậu nhìn Lucy không khác gì lúc xưa.
Vẫn lời gọi "Luce" vui vẻ đó.
Cô nhận ra mình yêu cậu khi cô 18 tuổi, tuổi đẹp nhất trong cuộc đời của người con gái.
Cảm giác ấm áp khi ở bên cậu, cô chìm trong hạnh phúc.
Để rồi một lần nữa rơi vào hố sâu.
Khi cô mất cậu, cũng là vào một ngày của tuổi 18 thanh xuân.
***
Nắng vàng phủ rọi xuống mặt đất, tưới lên cả cơ thể lạnh băng của Natsu. Mắt Chocolate trống rỗng thẩn thờ. Tay cô miên man theo từng đường nét trên mặt cậu.
Sẽ chẳng còn được cùng cậu ăn những bữa tối vui vẻ nữa.
Sẽ chẳng còn được thấy ai đó chiếm giường của mình ngủ ngon lành.
Sẽ chẳng còn phì cười hay tức giận vì những trò đùa của cậu nữa.
Sẽ chẳng có ai ở bên an ủi vụng về khi cô buồn.
Và trên hết, sẽ chẳng bao giờ kịp nói lời yêu cậu nữa rồi.
"Xin cậu... Natsu."
Chẳng có ai trả lời cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro