Người yêu nhỏ của tôi rất bám người
Câu chuyện bắt đầu từ ba năm trước trong buổi họp mặt bạn bè, ở đó tôi gặp một chàng trai mặc áo thun trắng rất đáng yêu nghe nói là bạn của một người bạn trong số chúng tôi. Ấn tượng đầu tiên là cậu ấy rất trắng, trắng đến phát sáng, gương mặt góc cạnh nhưng lại rất đáng yêu làm tôi muốn sờ vào gò má mềm mại đó mà cưng nựng cậu ấy.
Cậu ấy như hoàng tử lạc giữa vào thế giới phàm tục của bọn tôi vậy, ít nhất là trong suy nghĩ của tôi nếu mà lũ bạn tôi nghe được điều này chắc là chúng tôi phải đánh nhau đến mức nhập viện vì lí do này mất. Tuy nhiên chàng trai này thật sự rất hút mắt người khác, tôi không hiểu sao cứ phải đặt ánh nhìn lên cậu ấy lâu như vậy lại giống như con mèo trộm cá sợ người khác biết được, cứ thỉnh thoảng lén nhìn cậu ấy một cái.
Không biết là cậu ấy có phát hiện ra hay không nhưng hôm đó bản thân tôi không khống chế được mình, và bản thân cũng không nhớ rõ đã nhìn lén cậu ta bao nhiêu lần. Sau đó tôi nhìn thấy cậu ấy vụng về làm đổ ly nước cam lên áo, tay nhanh hơn não thế là tôi đã đưa cho cậu ấy chiếc khăn tay để lau sạch vệt nước.
Nhìn gương mặt ngại ngùng đó bản thân lại cảm thấy xấu hổ vô cùng nhưng tôi cố gắng kiềm nén lại, nở nụ cười cho là hiền lành nhất kéo lại bầu không khí ngượng ngùng này. May thay cậu ấy là người dễ gần rất nhanh chúng tôi đã nói chuyện với nhau vài câu, sau khi thay áo khác xong cậu ấy ngại ngùng cảm ơn tôi về chiếc khăn. Chúng tôi đã trò chuyện với nhau về bữa tiệc, dần dần phát hiện ra cả hai đều có chung một số sở thích giống nhau.
Nhanh chóng thêm số liên lạc cùng tài khoản mạng xã hội của đối phương, chúng tôi hẹn gặp nhau vào dịp khác, hôm nay quả là ngày vui nhất của tôi vì có thêm người bạn mới. À và tối biết được tên của cậu ấy một cái tên dễ nghe Koo Bon Hyuk.
******
1 tháng trôi qua không ngờ chúng tôi lại có dịp gặp nhau ở hội trường công ty lớn, lúc này tôi đang có công việc ở đó và chúng tôi vô tình gặp nhau. Cậu ấy nhận ra tôi trước sau đó chúng tôi hẹn nhau ở quán cafe gần đấy, khác với hôm trước cậu ấy mặc một bộ đồ vest trông rất nghiêm túc nhưng gương mặt vẫn là kiểu ngại ngùng đáng yêu đó.
Nhìn dáng vẻ này có vẻ ở công ty là chàng trai nhỏ được các chị đồng nghiệp yêu mến lắm đây, tôi chỉ khẽ mỉm cười. Tuy không làm việc ở môi trường văn phòng như thế này nhưng tôi vẫn cố gắng đưa một vài lời khuyên nho nhỏ để cậu ấy suôn sẻ trong công việc và không bị đồng nghiệp bắt nạt. Vậy mà cậu ấy lại nghiêm túc lắng nghe như thế, đôi mắt sáng lấp lánh kia thật đáng yêu quá đi mất.
Cứ như vậy dần dần chúng tôi lại có thêm nhiều buổi gặp gỡ hơn, những cuộc trò chuyện mang nhiều câu chuyện thú vị được chia sẻ cùng nhau. Và rồi trong tôi một thứ cảm xúc xa lạ dần dần lên men rồi chớm nở, trước khi tôi kịp định hình thì trong một buổi gặp giữa quán cafe yên tĩnh thường tới, cậu ấy ngại ngùng tỏ tình với tôi.
Trong suốt 25 năm cuộc đời tôi có vô số lời tỏ tình từ người khác giới, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhận được lời tỏ tình từ một người con trai, không đúng hơn là một thanh niên trẻ kém tôi hai tuổi. Ánh mắt vừa bối rối, rụt rè lại có chút mong chờ nhìn tôi ấy làm tim tôi lỡ nhịp. Có vẻ vì ánh mắt tôi quá bình tĩnh nên em ấy khẽ cụp mắt xuống che giấu đi nỗi sợ cùng thất vọng, tôi nhìn thấy bờ vai em ấy run run như đang cố kìm nén sự đau đớn khi bị từ chối. Vào giây phút đó tôi biết thứ cảm xúc trong tôi lâu nay là gì, đó là sự rung động, phải là sự rung động với chàng trai này.
Bàn tay tôi nắm lấy tay em ấy và nói rằng mình đồng ý, lúc ấy em ấy ngẩng đầu nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe như cún con bị ướt mưa trông rất đáng thương. Khi nghe tôi nói đồng ý đôi mắt ấy rực sáng như viên pha lê trong veo, tất cả bên trong ấy là niềm vui sướng, hạnh phúc vỡ oà, và trong đôi mắt đó chỉ có một mình tôi mà thôi.
Chúng tôi trở thành người yêu của nhau như thế, mọi thứ cũng không thay đổi quá nhiều như ngày trước, chúng tôi vẫn hẹn hò vui chơi, đi ăn uống như bình thường và tất nhiên cả hai đều công khai mối quan hệ với bạn bè của nhau. Mọi người khi nghe cũng có người ngạc nhiên nhưng may mắn tất cả đều chúc phúc chúng tôi, điều này làm tôi cảm thấy hạnh phúc và biết ơn vì họ đã ủng hộ chúng tôi.
Từ lúc là người yêu của nhau tên nhóc con ấy trở nên rất bám dính người, cậu ta hận một ngày không thể ở bên cạnh tôi 24 giờ, tuy tôi không ngại việc ấy thậm chí cảm thấy rất ngọt ngào nhưng công việc cả hai không cho phép điều đó. Tên nhóc đó lại mít ướt, khóc đến mắt mũi tèm lem chỉ vì lí do này làm tôi phải dỗ em ấy cả một ngày.
Tôi phát hiện em ấy rất thích nhõng nhẽo với tôi, nhiều lúc mít ướt như đứa trẻ con để mong tôi dỗ dành, đặc biệt là sau ngày em ấy khóc vì không thể gặp tôi cả ngày được tôi dỗ dành. Em ấy cũng là người hay ghen tuông khi thấy tôi hơi thân mật cùng người khác bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ; khi đó em ấy lại dùng vẻ mặt cún con uất ức nhìn tôi rồi tự mình tủi thân khiến tôi rất đau lòng nên phải dỗ dành rất lâu.
Tuy em ấy bám dính hay khóc nhè, hay giận dỗi nhưng tôi không khó chịu mà chỉ cảm thấy đáng yêu, và tôi biết bởi vì yêu tôi nên em ấy mới nhạy cảm như thế, chính tôi cũng trở nên nhạy cảm hơn khi yêu em ấy. Bản thân tôi lại dễ mềm lòng khi nhìn thấy em ấy như thế vậy là tên nhóc đó nắm được điểm này cứ như vậy lâu lâu lại dùng ánh mắt cún con đòi hỏi ôm ấp hay hôn hôn, tôi lại không thể kháng cự được ánh mắt đó nên đành thoả hiệp, dần dần nó trở thành thói quen phản xạ của tôi.
Từ trước đến nay tôi không có kinh nghiệm yêu đương đặc biệt là tình cảm nam nam như thế này, lí do đơn giản là do tính chất công việc tiếp xúc nhiều người trong nhiều môi trường khác nhau, nhìn đến mức chán nản nên chẳng muốn yêu đương làm gì. Vậy nên trong tình cảm tôi là con số 0 tròn trĩnh.
Tuy tôi có nghe chuyện tình yêu đồng giới nhưng cũng không quan tâm nhiều lắm, lúc ấy tôi nghĩ đơn giản họ yêu nhau làm bạn cùng nhau, nắm tay nhau đến già mà thôi. Nhưng tôi suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Vào một hôm mưa lớn tên nhóc kia không chịu về nhà chỉ muốn ngủ lại nhà tôi, nhìn cậu ta rưng rưng mắt tôi mềm lòng đồng ý, ngoài ra cũng không nỡ để cậu ta lang thang bên ngoài vào ngày mưa gió thế này. Nhưng sau đó ỷ thế tên nhóc này muốn ngủ chung với tôi, tuy là không ngại dù gì cũng cùng là nam với nhau, nhưng tôi có linh cảm kì lạ mách bảo rằng không thể.
Khi định mở miệng từ chối thì tên nhóc này lại dùng chiêu cún con tội nghiệp nhìn tôi, bên ngoài trời sấm chớp loé sáng, vậy là cậu ta run rẩy nhào vào ôm lấy tôi sợ hãi, tôi không chịu nổi nên đồng ý trong lúc đó.
Đến lúc bị cậu ta ôm chặt trên giường hôn đến mơ hồ, hôn đến mức quần áo hỗn loạn, cơ thể nóng bừng hưng phấn thì linh cảm trong tôi cảnh báo cực mạnh nhưng tôi phớt lờ nó. Dù sao cũng là người yêu của nhau có xúc động mới là chuyện bình thường, cùng lắm thì hai người an ủi nhau là chuyện bình thường của con trai.
Nhưng lúc bị tên kia đè dưới thân, bàn tay hư hỏng châm lửa đốt ngòi thì tôi lại thấy không đúng, đến khi ngón tay cậu ta thâm nhập vào nơi không thể nói kia thì mọi thứ đã chệch hướng. Tôi muốn phản kháng, nơi đó không thể chạm vào nhưng tên nhóc ranh mãnh lại nhấn chìm trong biển dục vọng khác khiến tôi từ bỏ.
Khi cậu ta tiến vào cơn đau xé rách làm tôi bừng tỉnh, hàm răng cắn chặt bả vai tên đó như sự trả thù nhưng cậu ta lại dịu dàng an ủi tôi. Dần dần cả hai chúng tôi lại chìm vào bể dục vọng lần nữa, sự hoà hợp đắm chìm trong linh hồn khiến tôi tê dại mê man, hoá ra sự hoà hợp thể xác lẫn linh hồn là như thế này.
Buổi sáng thức dậy cả cơ thể đều đau đến mức không chịu nổi, tuy vậy cơ thể không nhớp nháp mà sạch sẽ, chỉ là vị trí kia đau rát đến mức tôi muốn đánh người. Nhìn tên đầu sỏ uất ức nhìn tôi như nàng dâu nhỏ mới về nhà chồng bị ức hiếp đến thảm thương, rõ ràng người bị ức hiếp là tôi mà sao tên nhóc này bày ra vẻ mặt đó rồi, bộ dáng cầm thú tối qua là do tôi nằm mơ thấy sao?
Nhìn đi bây giờ khắp người tôi chỗ nào cũng xanh xanh tím tím vết hôn, vùng eo thì bầm đen vì lực tay của tên nào đó. Môi bị hôn đến mức sưng đỏ, nhìn vào là biết bị người ta khi dễ rồi. Khốn khiếp nhất là yết hầu bị hắn cắn đến nỗi xung quanh chỉ có vết bầm, cổ họng đau rát không nói nên lời đúng chuẩn dáng vẻ làm chuyện không trong sáng quá mức. Nhìn tôi khó chịu cậu ấy rưng rưng đưa cho tôi ly nước mát, uống xong cổ họng cũng dịu đi phần nào.
Nhưng dáng vẻ này tôi mắng cũng không mắng nổi, đành lết thân người đau đến chết lặng ôm lấy người yêu nhà mình dỗ dành thôi. Ở góc tôi không thấy tên nhóc nào đó nhếch miệng cười gian xảo thiếu đánh.
Vài ngày sau chuyện đó tôi chuyển sang làm việc tại nhà, với bộ dạng này dĩ nhiên không vác mặt ra đường. Hôm nay cơ thể cũng không còn khó chịu, tâm trạng vui vẻ tôi quyết định đến công ty cậu ấy để xem lúc làm việc cục bông mềm xèo này có bị ai làm khó hay bắt nạt không. Mọi chuyện vẫn ổn và suôn sẻ trong ngày nắng đẹp cho đến tận khi tôi bước vào công ty.
Có vẻ mọi người trong công ty đều biết tôi vì lúc nhìn thấy tôi tất cả đều mỉm cười chào hỏi, điều này làm tôi khó hiểu cùng nghi ngờ. Chị lễ tân tốt bụng dẫn tôi vào văn phòng mà không cần hỏi tôi là ai, có hẹn trước không và người tôi muốn gặp là ai. Đến gần văn phòng Tổng giám đốc, qua lớp kính tôi nhìn thấy cục bột nhỏ kia đang nghiêm mặt nhìn người khác đang cúi đầu.
Dáng vẻ mặc vest tôi vẫn thường thấy nay lại mang hương vị khác, gương mặt góc cạnh không cười ngốc mà trở nên nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người kia. Xương quai hàm bén nhọn banh ra chứng tỏ cậu ta đang cực kỳ tức giận, người này rõ ràng mang nồng nặc mùi hormoon nam tính mạnh bạo, lạnh lùng của đàn ông có giống góc nào cục bông nhà cậu đâu.
Hoá ra tên nhóc này làm tổng tài của công ty này, vậy mà còn mang dáng vẻ em trai nhà bên yếu đuối đi lừa gạt tôi. Đang suy nghĩ mình nên tỏ thái độ tức giận như thế nào thì tôi rơi vào cái ôm ấm áp, mùi hương quen thuộc tràn vào cánh mũi.
Đám người vừa nãy bị đuổi ra ngoài, rèm cửa được kéo xuống, cửa cũng bị khoá chặt, lúc này cậu nhóc - à không người đàn ông này dùng đôi mắt chiếm hữu cuồng nhiệt nhìn cậu. Sau đó dần dần trở nên mềm mại rồi cọ cọ vào má tôi làm nũng, trở về dáng vẻ thường ngày.
Sau khi tra hỏi thì tên này mới chịu khai hết mọi việc, hoá ra từ lâu cậu ta đã yêu thầm tôi rồi (lí do và khi nào thì mãi không chịu nói). Sợ tôi có người yêu nên cậu ta quyết định ra tay, bữa tiệc hôm ấy cũng là cậu ta sắp xếp để gặp tôi, đến cả việc đổ nước cam lấy cớ cũng là sắp xếp nốt.
Nhưng việc gặp lại là tình cờ 100%, chính bản thân cậu ta cũng bất ngờ sau đó lên kế hoạch cua đổ tôi và dĩ nhiên nó thành công (có sự góp công của nội gián make by bạn bè). Thêm sự kiện tôi bị ăn sạch sẽ ngày hôm trước cũng là tính toán của tên nhóc này. Ở nơi tôi không biết tên nhóc này vậy mà lại làm nhiều như vậy.
Tôi có giận không dĩ nhiên là không rồi, bởi vì cậu ấy phải như vậy thì chúng tôi mới trở thành người yêu nhau như hôm nay. Giận dỗi vẫn phải có nhưng ít nhất tôi luôn trân trọng người yêu nhỏ của tôi.
Xoa mái tóc đen mềm mại, tôi thì thầm lời cảm ơn vì sự gian xảo của tên nhóc này. Cản ơn em người yêu nhỏ của tôi, nhờ em tôi mới có người yêu dính người hay khóc nhè nhưng cũng rất cao ngạo tài giỏi như thế này.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro