Án văn
Anh - chàng trai của nắng! Sở hữu nụ cười ấm áp, vì cậu mà rung động.
Cậu - bé ngốc si tình, từng vấp ngã trong chuyện tình cảm, và dường như không thể mở lòng được nữa.
----
Văn án1
Một người không còn tin vào tình yêu, để vực dậy, bước tiếp, thật khó khăn làm sao. Quên đi tình đầu là rất khó, đối với người si tình, chìm đắm quá sâu vào hố đen ấy càng khó hơn.
Lần đầu nhìn thấy em, tôi biết mình đã rung động.
Lời tỏ tình đầu môi, là dành cho em.
Tôi không có khiếu hài hước, không đào hoa, lãng tử như hoàng tử trong truyện cổ tích mà em thường say mê. Càng không phải tuýp người em lựa chọn, hằng mơ. Tuy nhiên, tôi tin rằng mình có thể mang lại hạnh phúc cho em, sưởi ấm cho trái tim ấy bớt cô đơn, buồn tủi. Kéo em thoát khỏi quá khứ đen tối bao trùm lấy tâm hồn mỏng manh của em bao lâu nay.
Dù biết là khó nhưng tôi vẫn làm, ngốc lắm phải không em?
Để rồi, em từ chối, thật lạnh lùng và tàn nhẫn. Tim tôi đau nhói, dù biết trước kết quả nhưng vẫn đau, buồn cười thật nhỉ?
Thôi được, tôi sẽ đợi, đợi em mở lòng một lần nữa, nhất định.
Lần thứ hai, thứ ba tôi bày tỏ, em gạt phắt đi, nói mình chưa sẵn sàng.
Lần thứ tư tôi chán nản, nhưng hôm nay em thật lạ, từ chối không quyết liệt như mọi khi. Tuy nhiên nỗi đau bị từ chối che mờ mắt, tôi quyết định bỏ cuộc.
Jungkook à, Jimin tôi cũng biết đau chứ. Tôi nghĩ mình hết kiên nhẫn rồi, hết thật rồi...
Tôi buông tay đây, hạnh phúc nhé, mối tình đầu.
--Park Jimin--
--------
Văn án2:
Anh ta nói yêu tôi, rồi thề non hẹn biển cuối cùng lại vứt bỏ tôi. Đó có lẽ là quá khứ nhơ nhuốc không bao giờ tôi có thể quên được. Chúng tôi từng có những kỉ niệm bên nhau thật đẹp, để rồi chẳng mấy chốc bức tường màu hồng ấy sụp đổ.
Đàn ông ai cũng vậy ư? Hay thế giới này chỉ có phụ nữ mới đem lại hạnh phúc cho nhau?
Đánh mất niềm tin vào tình yêu sau ngần ấy thời gian là những điều tôi nhận được. Trái tim tôi khép lại, lạnh lùng không cho ai bước vào một lần nữa.
Một ngày tôi gặp anh.
Anh là chàng trai tốt, tôi biết. Nhưng để chấp nhận anh, tôi không thể.
Từ chối những lời tỏ tình, nhìn anh thất vọng quay bước, không hiểu sao tôi lại thấy hụt hẫng.
Buồn cười nhỉ? Chính tôi muốn anh từ bỏ thứ tình cảm đó mà. Cũng chính tôi dẫm nát lên tình yêu của anh.
Tự tay phá hoại tất cả, tại sao lại hụt hẫng như thế?
Anh chưa muốn bỏ cuộc, vẫn muốn cùng tôi đi tiếp. Tôi đang cảm thấy hạnh phúc ư!? Cảm xúc này, là sao vậy?
Lần thứ tư tôi từ chối anh, Jiminie cười nhạt quay gót, để lại bộ dạng ngớ ngẩn đến ngu xuẩn chạm phải nụ cười lạ hoắc của anh mà ngẩn ngơ.
Không còn câu nói:
"Anh sẽ đợi, anh sẽ không bỏ cuộc đâu."
Vậy, anh từ bỏ rồi sao?
Tim tôi đau quá, nhưng tại sao chứ?
Xin lỗi anh, chàng trai của nắng, Jungkook tôi là ngốc nghếch để mất anh rồi.
Buồn cười thật, trớ trêu thật, đúng không?
---Jeon Jungkook--
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro