Phần Untitled
Thân thể lõa lồ lẫn giữa đống chăn nệm cùng bộ quần áo nhàu nhĩ. Toàn bộ cơ thể bị bao phủ bởi những vết hôn, thậm chí có nơi còn có tơ máu do bị "yêu thương" quá nhiều. Nặng nhất là nơi hai đầu nhũ cùng bắp đùi trong nhạy cảm, da thịt tất cả đều là những mảng tim tím đo đỏ. Thật khiến người ta nhìn đến mà mặt đỏ, tim đập, miệng khô, lưỡi khô.
Cánh môi sưng đỏ cho thấy dấu hiệu bị cắn mút quá đà. Đôi con ngươi nhắm nghiền khẽ động, làm cho giọt nước còn đọng lại trên hàng mi cong dài rơi xuống, không biết là giọt sương mai hay là nước mắt mỹ nhân đây!?
Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, vươn tay lau đi giọt nước lăn dài trên má ai kia. Mày khẽ nhíu lại, đem cơ thể trần truồng xen dưới lớp chăn mỏng kéo lên, lập tức nhận được một cái run rẩy nhẹ. Cơ thể mỏng mem không vết tích che đậy liền lộ ra trước mắt, Vương Tuấn Khải thâm trầm nhìn thứ chất lỏng trắng đục hòa lẫn một ít máu tươi do bị động mà từ huyệt khẩu chảy ra, khung cảnh dâm mỹ mê người.
Để thân thể mềm oặt này dựa vào ngực mình, Vương Tuấn Khải với lấy khăn giấy lau đi thứ chất lỏng nhớt nhát đang chảy ra kia.
— Ưm...
Từ trong lòng ngực truyền đến tiếng rên nhẹ, Vương Tuấn Khải dừng lại động tác.
— Vương Nguyên, em tỉnh rồi sao?
Vương Nguyên khó khăn mở mắt, là bị cảm giác có người đang lau chà trên cơ thể mình làm cho tỉnh dậy.
— Tuấn Khải?
— Ừm, là tôi. Tôi đang giúp em vệ sinh, còn chịu được không?
Vương Tuấn Khải cúi đầu hỏi, tay xoa xoa mái tóc nâu mềm mại của Vương Nguyên.
— Ừm. Tôi ổn, cậu cứ tiếp tục đi.
Vương Nguyên miễn cưỡng gật gật đầu, khóe miệng nặng nề giương lên.
Vương Tuấn Khải không nói gì nữa, hai tay tiếp tục công việc giúp Vương Nguyên lau chùi, một lúc sau mới lại mở miệng.
— Vương Nguyên, em có hận cậu ấy?
Vương Nguyên cười rất nhẹ.
— Tôi sao có thể hận cậu ấy chứ. Đây chẳng qua chỉ là cái giá mà tôi phải trả mà thôi.
Vương Tuấn Khải chợt siết lấy tay Vương Nguyên.
— Cái giá này không phải quá đắt rồi sao?
— Không đắt, tôi là cam nguyện trả cho cậu ấy. Tôi đã làm cậu ấy tổn thương rất nhiều, giờ là lúc tôi phải trả lại cho cậu ấy.
Vương Nguyên cười càng nhạt. Phải, là lỗi của tôi, tôi là người đã gieo rắc mầm mống mọi chuyện.
— Đúng vậy Vương Nguyên, em phải trả nợ cho cậu ấy. Nhưng cũng đừng quên, em thuộc về ai.
Bàn tay cầm khăn giấy lau chùi không biết từ bao giờ đã biến thành những ngón tay đang ra vào nơi huyệt động nóng bỏng, tiếng nhóp nhép của dịch thể do ma sát vang lên rõ mồn một. Vương Nguyên thở dốc, cố nén tiếng rên rỉ. Cơ thể đã trải qua điều giáo thật dễ dàng bị kích thích, phân thân không tự chủ mà ngẩng đầu.
Vương Tuấn Khải nham hiểm nhìn cửa động ấm áp đang nuốt vào phun ra những ngón tay của mình, lúc rút ra còn mang theo cả mị thịt đỏ hồng khiêu gợi bên trong. Bàn tay thảnh thơi còn lại cũng nhem chóng tìm việc cho mình, lả lơi trên từng thớ thịt non mềm, rồi dừng lại ở điểm em đào câu dẫn trước ngực.
Vương Nguyên bất lực chỉ còn biết há miệng thở dốc ngày càng nặng nề, muốn với tay giúp hạ thân giải phóng nhưng lại không dám. Bởi vì chuyện sau đó, thật sẽ không đủ can đảm để nghĩ tới đâu.
— Ngoan nào Vương Nguyên, nói cho tôi biết. Em thuộc về ai?
Vương Tuấn Khải thong thả động tác trừu sáp, khẽ xoay tròn rồi động đến điểm nào đó khiến phân thân đang ngẩng đầu của Vương Nguyên tiết dịch ngay lập tức. Ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt động tình của Vương Nguyên.
— A...L-Vương Nguyên...là c-của..a... Tuấn Khải...
Vương Nguyên run rẩy mở miệng, đến đầu ngón chân cũng co quắp kịch liệt, tuyến tiền liệt bị va chạm đến sắp hỏng luôn rồi.
— Ngoan lắm. Vậy Vương Nguyên còn nhớ những lúc thế này phải làm gì không?
Vương Tuấn Khải đột nhiên rút ngón tay ra, đem cả người Vương Nguyên đè lại xuống giường.
Cơ thể đang bị lấp đầy tự nhiên lại trống rỗng, Vương Nguyên nhịn khó chịu ngoan ngoãn gật đầu coi như là trả lời câu hỏi của Vương Tuấn Khải, cố sức đem hai chân bem rộng ra, huyệt khẩu gấp gáp hé mở chào mời.
— Tuấn Khải...L-Làm ơn hãy đem...đ-đại nhục bổng l-lấp đầy cái miệng nhỏ...đói khát này, cho c-cái ...miệng nhỏ dâm đãng được ăn no...
Vương Nguyên nhắm chặt mắt, đem những lời dâm đãng nói ra. Đây là thành quả của việc "dạy dỗ" hết sức chu đáo của Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải hài lòng nhìn Vương Nguyên bày ra tư thế mời gọi, đôi môi áp tới cắn mút cánh môi gợi tình kia, đầu lưỡi vói vào sục sạo khắp khoang miệng, tham lam hút vào mật dịch thơm ngon, rồi lại điên cuồng đâm sâu vào cuống lưỡi mẫn cảm của Vương Nguyên.
Vương Nguyên khe khẽ rên rĩ, âm them phóng đãng nhẹ vang bên tai càng làm tăng thêm tính thú. Vương Tuấn Khải mút mạnh lên cánh môi mọng nước như trừng phạt rồi rời ra, tiếp đó phân thân to lớn liền nhét vào huyệt động nóng ấm.
— Ư...Vương Nguyên, tuyệt lắm! Em nhìn này, tôi đang cho cái miệng nhỏ của em ăn no đây.
Thắt lưng cong lên đón nhận vật thể đang chôn sâu trong cơ thể mình, eo nhỏ lắc lư phối hợp theo từng cú va chạm mãnh liệt. Vương Tuấn Khải lại đưa miệng hấp lấy nhũ tiêm đỏ hồng trước mắt, đưa tới từng đợt rung động tê dại không nhỏ. Vương Nguyên đầu óc trống rỗng giờ chỉ biết há miệng rên rỉ, nước mắt bị khoái cảm bức cho chảy ra, phân thân vừa giải phóng lại có dấu hiệu muốn đứng lên.
— A... Tuấn Khải! Chậm chút...A...ưmmmm! Tôi chịu không nổi...
— Tốt lắm Vương Nguyên, kêu to một chút. Ưm...Tôi thích nghe, kêu to một chút!
Vương Tuấn Khải càng thêm điên cuồng, đại côn thịt như cái pít-tông liên tục đóng vào mật huyệt. Tiếng cơ thịt va chạm bạch bạch cùng tiếng dịch thể nhóp nhép lại được dịp hòa trộn vào nhau, rót vào tai chính là liều thuốc kích tình hiệu quả nhất.
Đem cơ thể Vương Nguyên lật úp qua, lại đem cả người Vương Nguyên dựa vào ngực mình, tóm lấy hai bắp đùi kéo căng ra, sau đó một đường cấp tốc tiếp tục tiến quân vào. Bị Vương Tuấn Khải từ sau đâm tới, tư thế ngồi lại khiến cho vật kia càng đi sâu vào, tuyến tiền liệt bị làm cho tiết dịch ướt đẫm. Ở tư thế này Vương Nguyên còn có thể nhìn thấy phân thân của mình đập lên đập xuống theo từng cú thúc của Vương Tuấn Khải, lồng ngực nhấp nhô gấp gáp hít thở, miệng không chịu được mà há ra rên rỉ nên nước miếng cứ thế chưa kịp nuốt xuống mà trào ra ngoài. Hình ảnh thật là muốn có bao nhiêu dâm đãng liền có bấy nhiêu.
CẠCH!
Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở, Vương Tuấn Khải cũng không vì thế mà dừng động tác, thậm chí còn hiểm ác đâm vào mạnh hơn. Vương Nguyên vươn đôi mắt ướt át nhìn ra cửa, trên miệng liền kéo ra một nụ cười.
— Vương Tuấn Khải, cậu dám ăn vụng một mình.
— Cậu về rồi saoThiên Tỷ? Còn tưởng cậu sẽ đi lâu thêm chút nữa cơ. Thật là, mới vừa được hưởng thụ chút xíu.
Dịch Dương Thiên Tỷ nhìn Vương Tuấn Khải đang nói chuyện với mình nhưng vẫn không chịu đem cây gậy thịt đang rút ra đâm vào kia ngừng lại, lại nhìn đến tư thế bị bem ra hai chân cam chịu của Vương Nguyên. Rốt cuộc cũng chả nói nhiều nữa, thuần thục cởi bỏ quần áo tiến lại giường.
—Thiên Tỷ...
Vương Nguyên khẽ gọi tên người đang ngồi trước mặt mình, sau đó bị người ta nuốt lấy đầu lưỡi đang vươn ra nỉ non, hai cánh môi lại bị cắn mút nhiệt tình. Dịch Dương Thiên Tỷ hút mạnh cái lưỡi ngon mềm kia sang bên mình mà mút chùn chụt, như thể muốn đem lưỡi của Vương Nguyên mút cho rụng ra. Ngón tay cũng không yên phận mà mò xuống thăm dò nơi đang bị một cây đại côn thịt "yêu thương" cho sưng đỏ kia, nhét vào. Một ngón, hai ngón, ba ngón.
— Ư...
Vương Nguyên rên trong cổ họng, dù đã quen nhưng huyệt khẩu bị kéo căng như muốn bị tét ra thật rất đau đớn.
Dịch Dương Thiên Tỷ chuyển xuống gặm nhấm cần cổ trắng nõn của Vương Nguyên, một tay véo lấy nhũ tiêm căng cứng. Dày vò chán chê, Dịch Dương Thiên Tỷ đem phân thân to lớn đã cương cứng của mình áp vào miệng Vương Nguyên.
— Liếm đi.
Vương Nguyên ngước mắt nhìnThiên Tỷ, lại kéo khóe miệng lên một cái rồi há miệng nuốt vào, đầu lưỡi ra sức lấy lòng mà liếm láp. Giữa đôi môi khép hờ của Dịch Dương Thiên Tỷ liền phun ra âm them sung sướng cùng hưởng thụ.
Từ lúc chậm rãi liếm mút ban đầu, đôi môi non hồng dần dần mở lớn, cố gắng nuốt vào nhiều hơn, dùng nước bọt đang tiết ra trong miệng làm dịu đi dị vật đang ngậm trong miệng, nhưng ngược lại, toàn bộ quá trình này, vật to lớn đáng sợ kia tựa như không ngừng lớn thêm.
Cảm giác Vương Nguyên đang dần chậm lại, Dịch Dương Thiên Tỷ hừ một tiếng, vịn lấy đầu Vương Nguyên, tự mình trừu sáp. Vương Nguyên lúc này thật bận rộn, miệng trên lẫn miệng dưới đều bị lấp đầy.
Đến khi Vương Nguyên tưởng chứng như yết hầu của mình sắp bị đâm thủng, Dịch Dương Thiên Tỷ lúc này mới chịu rút ra, ánh mắt hướng tới Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải cười đểu, hiểu ý ngừng chuyển động. Dịch Dương Thiên Tỷ đưa tay mở rộng huyệt khẩu Vương Nguyên một lần nữa rồi ngay lập tức đâm thẳng vào.
Vương Nguyên ưỡn lưng thẳng tắp chịu đựng hai cây nhục bổng luân phiên chọt tới chọt lui trong hậu huyệt, va chạm không lúc nào bị gián đoạn khiến cho khoái cảm đến cực điểm, cái miệng hư hỏng bị bức đến chỉ còn kêu được từng tiếng a a dâm đãng, phân thân lại phóng ra dục dịch.
Dịch Dương Thiên Tỷ cùng Vương Tuấn Khải lại như hai đối thủ thi nhau đâm thọt xem ai sẽ là người làm Vương Nguyên rên to hơn, thi xem ai là người dai sức hơn. Huyệt động nhỏ hẹp bị nhồi nhét đến không kịp nuốt, Vương Nguyên cảm giác như ruột gan cũng sắp bị chọc thủng luôn rồi. Phân thân liên tục bị làm cho lên đỉnh, cho đến khi chỉ có thể phóng ra nước tiểu, hai cây côn thịt kia vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng lại.
— Vương Nguyên, hãy nhớ lấy, em phải trả nợ cho tôi. Em dám vì hắn ta mà bỏ rơi tôi, vậy thì giờ ráng mà chịu lấy đi. Em sẽ không bao giờ có thể chạy trốn khỏi tôi một lần nào nữa. Nhìn xem, cơ thể em đói khát tôi đến mức nào này. Nếu em dám bỏ chạy, tôi xem em sẽ thèm khát mà chết ra sao nha~
Vương Nguyên bị lật qua lật lại cho đến sắp mê man rồi thì lại nghe được giọng nói của Dịch Dương Thiên Tỷ. Sau đó cảm nhận thật rõ ràng hai cây côn thịt kia rung động kịch liệt, dịch thể nóng bỏng bắn đầy sâu bên trong. Hai cây côn thịt đó lại như còn chưa phân thắng bại mà tiếp tục đưa đẩy thêm vài cái nữa, cái nào cũng muốn đem mình bắn vào sâu nhất.
Dịch Dương Thiên Tỷ đổ ập lên người Vương Nguyên, phía sau lưng lại áp vào lồng ngực của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên cảm thấy mình thật sự bị mắc kẹt rồi, thật sự không thể thoát được.
Vương Tuấn Khải vuốt mồ hôi trên trán Vương Nguyên, lại bá đạo cắn lấy vành tai nhạy cảm, miệng làu bàu.
— Em cứ việc trả nợ cho cậu ta, nhưng cũng đừng có quên. Em đã bỏ chạy theo tôi thì em sẽ mãi mãi là của Vương Tuấn Khải này. Cái lỗ nhỏ của em ngoài tôi ra, bất quá chỉ có thể để một mình cậu ta cho ăn mà thôi. Nếu em mà dám lộn xộn, tôi thề sẽ đem cái lỗ này của em nhét cho đến nghẹn mới thôi. Vương Nguyên, không được phép rời khỏi Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên là của Vương Tuấn Khải.
Lẳng lặng lắng nghe những lời bá đạo của hai người kia, Vương Nguyên cười khổ. Đã biết sẽ thế này nhưng thật là không chịu nổi mà. Ai bảo chính mình đã không thể dứt ra chứ! Như thế nào lại đi yêu cùng một lúc hai con người bá đạo này!? Vương Nguyên ơi là Vương Nguyên, thật là hết thuốc chữa với mày mà.
Hai con người này ai cũng có máu độc chiếm ngút trời, bởi vậy tình yêu của họ sẽ khiến đối phương phải nghẹt thở. Nhưng mà Vương Nguyên lại tình nguyện chìm đắm trong biển tình này, bởi vì Vương Nguyên trước đây vốn là đứa trẻ chả ai cần, nay lại được người đem lòng khao khát. Vương Nguyên lúc đầu luôn nghi ngờ, sợ hãi mình sẽ bị lừa dối, sẽ bị vứt bỏ nên luôn tìm cách trốn tránh. Sau đó tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, Vương Nguyên lần nữa lọt vào vòng vây của ái tình.
Vương Nguyên thở dài. Đột nhiên trên má xuất hiện ẩm ướt, Dịch Dương Thiên Tỷ đang hôn lên bờ má hồng hồng của Vương Nguyên.
— Tôi yêu em, Vương Nguyên.
Chưa kịp phản ứng, cái mũi nhỏ cũng bị Vương Tuấn Khải đè ra hôn hôn.
— Tôi cũng yêu em, Vương Nguyên.
Vương Nguyên bị kẹp giữa hai người không thể động đậy, luân phiên bị hôn tới hôn lui, nghe đủ lời yêu yêu thích thích. Cảm giác ấm áp dâng tràn tận đáy lòng, Vương Nguyên híp mắt, vươn mình đón nhận từng cử chỉ âu yếm. Nhưng mà vừa mới cử động liền cứng người, Vương Nguyên sắc mặt sa sầm.
— Các người...Các người định bao giờ mới rút cái thứ đông tây kia ra khỏi người tôi đây hả??????
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro