Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Ace không kìm nổi tính tò mò của mình, muốn chạy đi thám hiểm con thuyền này. 

Tất nhiên hắn cũng không quên đồng bạn đang bị thương của mình, cõng Suisen lên, hào hứng chạy vào trong khoang. 

Con tàu này cũng không lớn, trong khoang có bốn phòng, phòng thuyền trưởng, nhà bếp, hai phòng ngủ của thuyền viên, bên trong treo bốn năm cái mùng, trong phòng toả ra hương thơm đặc trưng của đám con trai cùng đống quần áo, đồ vật ném lộn xộn. 

Cửa phòng vừa mở ra, Suisen suýt nữa đã nôn hết mọi thứ ra ngoài vì cái mùi trong đó, nàng phản xạ nhanh dúi đầu vào cổ Ace, muốn dùng mùi hương trên cơ thể hắn che bớt cái mùi hôi bên trong. 

Tuy rằng trên người Ace cũng đầy mùi mồ hôi do chiến đấu, nhưng mà vẫn tốt hơn cái phòng này nhiều! 

Ace gãi đầu, tạm thời từ bỏ ý định đi vào bên trong, cõng Suisen vào phòng thuyền trưởng. 

"Ace cứ đi đi, tôi ở đây đợi cũng được." Suisen biết rõ Ace không thể nào ngồi yên tại chỗ được, thoải mái bảo hắn đi trước. 

Ace gật đầu, dù sao trên thuyền cũng chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa hắn cũng cần tìm một vài thứ. 

"Có chuyện gì nhớ kêu tôi, tôi sẽ chạy đến ngay." Trước khi đi, Ace vẫn không quên nói. 

Suisen ngồi ở trên ghế phất tay, đợi hắn rời khỏi mới đứng dậy quan sát kĩ căn phòng này. 

Không hổ là phòng thuyền trưởng, rộng rãi thoáng mát, còn có một giá sách nhỏ, bên trên để một số sách vở liên quan đến hàng hải và bản đồ. 

Bởi vì chân bị thương, nàng di chuyển khá chậm chạp, may mắn căn phòng này cũng không đến mức quá lớn. 

Thực ra nàng có thẻ bài chữa thương, nhưng cấp bậc khá thấp, chỉ có thể hồi máu, còn không bằng trực tiếp uống ma dược, nội thương hoặc liên quan đến xương chỉ có thể lành theo cách thông thường. 

Nghĩ đến chuyện này, nàng lại hâm mộ thể chất của Ace, không biết đối phương đặc biệt hay do nàng giữ nguyên thể chất của kiếp trước mà vết thương rất khó lành, cùng là một vết cắt, Ace khoảng 2-3 phút là lành, nàng phải băng bó hoặc uống ma dược, nếu không cần chờ 5-10 phút. 

Giá sách, bàn, giường đều bị nàng lục soát, chỉ còn một cái tủ, có vẻ như là tủ đựng quần áo. 

Quả nhiên nàng đoán không sai. 

Tủ chia làm bốn ngăn, trong đó có hai ngăn đựng quần áo, cứ như bị người xò lại rồi ném vào, cái này đan vào cái kia, thậm chí còn hơi có mùi. Một ngăn đựng khăn quàng, mũ, phụ kiện, nhét đầy tới mức khi nàng mở tủ ra còn có hai cái rơi xuống. Ngăn cuối cùng ở phía dưới là một khẩu súng và cái hộp gỗ rất nặng. 

Nàng ngồi xổm xuống, đã dần quen với cơn đau ở chân, dùng sức lôi cái hộp ra, sau đó mở nó. 

"!!!" 

Suisen mở to mắt, ngạc nhiên tới mức suýt hét lên. 

Một hộp kho báu! 

Đồng vàng, vương miện, đá quý, vòng cổ, vòng tay, hoa tai... làm bằng vàng lấp lánh, tuy rằng có một số món có vẻ cổ xưa và dính màu như máu bị oxi hoá, nhưng vẫn đánh sâu vào lòng một người nghèo như nàng, đã thế phía dưới còn trải một xấp tiền giấy! 

Từng này mà đổi thành vàng trong game thì nàng có thể rút thêm mấy lần, không, có khi còn rút được x10! 

Một lần 10 lá! 

Thứ buff luck cho những kẻ không có nhân phẩm như nàng! Đề cao tỉ lệ ra thẻ hiếm! Có khi còn có thể rút ra thẻ Legendary nữa! 

Nàng thử thu hộp vào trong túi, quả nhiên thành công, còn chỉ chiếm một ô trong túi, nhưng khi nàng bấm vào, lại phát hiện tiền và đồng vàng bên trong biến mất, chỉ hiển thị những món trang sức kia. Số tiền bị mất ấy trực tiếp cộng thẳng vào khoảng tiền trong game. 

Hồi sáng chỉ có 970 vàng, giờ thành 361785 vàng! 

Nếu nàng tính không sai, từng này nàng có thể triệu hồi cao cấp 120! 12 lần x10! Hơn 300 lần triệu hồi bình thường! 

Suisen ôm ngực, bị những con số kia mê hoặc, suýt nữa đã thẳng tay bấm triệu hồi. 

Không được, nàng và Ace là đồng bạn, phải chia 50-50 mới đúng, nàng không thể độc chiếm nó được. 

Chưa kể sau này bọn họ sẽ thành lập một băng chính thức, như vậy tiền bổ sung nguyên liệu, mua sắm đồ dùng, những khoản chi tập thể đều phải được tách riêng ra một phần! 

Hiện tại băng có hai người, tiền này chia ba ra, Ace, nàng và quỹ chung của băng, tính ra thì nàng vẫn có thể triệu hồi cao cấp 40 lần, cũng không hẳn... là tệ... 

Suisen đau lòng nghĩ, đáng tiếc những thứ còn lại hệ thống không nhận đổi thành vàng. 

Nàng thử lấy đổi vàng trong game ra, một xấp tiền giấy xuất hiện trong tay, may mà game vẫn có tình người, ngẫm lại tiền giấu ở chỗ nàng, sau này sẽ không ai trộm được, cũng không cần tốn chỗ để. 

Khi nàng kiểm tra xong căn phòng, Ace cũng quay trở lại, mang theo một ít băng vải và thuốc. 

Hắn cười vẫy tay, vô cùng tự nhiên đi đến ngồi xổm xuống, muốn băng bó cho nàng: "Sẽ không đau đâu, cứ tin vào tay nghề của tôi." 

Suisen không kịp phản đối thì Ace đã cởi giày của nàng ra, cầm lấy bàn chân bị thương kia.  

Nho nhỏ, trắng nõn, đầu ngón chân hơi ửng hồng, đáng tiếc vết sưng đỏ ở mắt cá chân lại phá huỷ cái đẹp đó.

"Xin lỗi Suisen, tôi đã không thể bảo vệ cậu."

Suisen nhìn bộ dạng ủ rũ của Ace, mím môi, lời từ chối cứ nấn ná ở cổ họng không thoát ra được, cuối cùng lại biến thành: "Không phải Ace sai."

Đề phòng Ace lại nói thêm gì, nàng giả vờ tức giận hối thúc: "Mau lên đi, Ace lề mề quá!" 

Hai người bọn họ không chỉ chênh lệch về chiều cao, cả tỉ lệ tay chân cũng khác hẳn, một bản tay của Ace có thể ôm trọn bàn chân của nàng. Có lẽ do môi trường sinh hoạt, trên tay của Ace có khá nhiều vết chai, làn da cũng thô ráp, mỗi lần bôi thuốc đều khiến nàng cảm thấy hơi lạ. 

Có hơi ngứa, và nóng nữa. 

"Ace, nhanh--- A!" 

Cơn đau ở chân ngăn lại câu nàng nói dở, Ace bôi thuốc xong nhanh nhẹn quấn băng, siết chặt để cố định xương giúp nàng: "Sắp rồi sắp rồi." 

Còn đau hơn lúc chưa băng bó nữa! 

Suisen nghiến răng, nhưng nhìn thao tác thành thục của Ace, đành nuốt những lời định nói vào lòng. 

Chờ làm xong, Ace mới ngẩng đầu, phát hiện hai mắt của thiếu nữ rưng rưng, cứ như sắp tuôn trào ra ngoài. 

"Không phải cậu bảo không đau sao? Đồ lừa đảo..." 

Đau chết đi được! 

Tuy rằng không phải lúc thích hợp để cười, nhưng Ace vẫn không kìm được lỡ cười ra tiếng, dù đã nhanh chóng bịt miệng lại, đáng tiếc trong căn phòng này chỉ có hai người họ, Suisen không muốn phát hiện cũng khó.

"Đừng cười!" 

"Khục! Khụ khụ, xin lỗi." Ace cố giải thích: "Vì Suisen giống em trai tôi quá, lúc trước tôi băng bó cho nó nó cũng khóc như vậy. À không, khóc ác hơn cơ, nước mắt nước mũi tèm lem hết." 

"Ai khóc hả?" 

Suisen xấu hổ chùi mắt, vội chuyển chủ đề, lấy rương báu và khẩu súng ra, nói với Ace ý nghĩ của mình: "Bên trong khoảng 360000, chúng ta..." 

"Đều nghe Suisen hết, tiền cậu cứ giữ đi, lúc nào tôi cần thì lấy từ cậu cũng được." Ace rất biết tự hiểu lấy mình, hắn biết bản thân không giỏi chi tiêu hay giữ tiền, vẫn nên giao cho Suisen thì hơn.

"Mà bỏ qua nó đi, tôi đói rồi, chúng ta đi ăn thôi!" 

Ace sờ bụng, lập tức đứng dậy, không đợi Suisen trả lời đã bế cô lên, lao nhanh về phía nhà bếp. 

"Đồ ngốc này!" 

... 

Suisen biết bản thân còn rất yếu, vì vậy tối đó đã triệu hồi thẻ bài. 

Trích riêng ra một phần tiền dùng cho nâng cấp, còn lại 20 lần triệu hồi cao cấp và 40 lần triệu hồi bình thường.

Nàng xoa tay, trước thử sức với triệu hồi bình thường, kết quả không tệ, ra 9 lá Epic, Incendio cũng có thể lên cấp. 

Hiện tại đến triệu hồi cao cấp. 

Cầu trời! Chỉ cần một lá Legendary thôi cũng được! 

Cũng không biết có phải lời cầu nguyện của nàng bị thần linh nghe thấy hay không mà màn hình bỗng tối đen, sau đó loé ánh sáng vàng.

Legendary! 

Chỉ thấy trước mắt lại sầm tối, bên tai vang lên tiếng gầm rú, tiếng người nói chuyện, và khi một tiếng hét lớn vang lên, mọi thứ trước mắt bỗng sáng bừng. 

Nàng nhìn thấy một con rồng đang vỗ cánh, nó có lớp vảy óng ánh lấp lánh, đôi mắt mèo nhỏ bé màu xanh ngọc, xinh đẹp nhưng cũng tàn nhẫn. 

Dường như nhận ra kẻ xa lạ, nó lao thẳng đến chỗ nàng, miệng há to, phun ra ngọn lửa nóng rực, như muốn đốt cháy toàn bộ mọi thứ cản đường nó.

Kể cả nàng! 

"Suisen!" 

Suisen mở to mắt, khuôn mặt anh tuấn của Ace hiện ra, đôi mắt đen kia chứa đầy lo lắng. 

Lúc này nàng mới phát hiện phía sau lưng ướt đẫm, đôi tay không ngừng run rẩy, cả người mệt mỏi vô cùng, giống hệt như cảm giác dùng cạn MP vậy. 

Nàng không kịp trả lời Ace, nhanh chóng dùng ý niệm nâng cấp thẻ bài, thành công tăng lên cấp 7, máu và MP tăng lên mới thoát khỏi trạng thái cạn kiệt. 

Thật đáng sợ. 

Không ngờ rút thẻ Legendary cũng sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, hơn nữa còn lớn tới vậy. 

"Tôi không sao." Nàng hít sâu, thở ra, lúc này mới đáp lại Ace. 

Là nàng nóng vội. 

Xem ra nàng phải ưu tiên lên cấp trước, nếu không sẽ bị lá Legendary hút khô. 

Ace nhìn sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy đầy trán kia của nàng, không hỏi chuyện gì đã xảy ra, chỉ dang tay, hỏi: "Muốn ôm một cái không?" 

"..."

"..."

"... Muốn..." 

----------------------------------------------------- 

Tác giả có lời muốn nói:

Tính toán sai lầm, chương 11 Deuce mới xuất hiện.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro