Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

A Little Swim

Do bị deadline dí sml nên không có thời gian sờ mó cái máy tính :<
Vì vậy tui quyết định 1 tuần 3 chap =)))
Lâu lâu trong 3 chap đó sẽ được đăng một lần vào chủ nhật hoặc xuất hiện trên đống thông báo của các bạn theo ngày bí mật nào đóa :Đ

Mà chap này mình viết vội nên bạn nào bắt chính tả mình quạu mình drop ấy :<. Đang áp lực sml huhu :<

--------------

Bơi một chút cho đời thêm tươi mát tránh cái nóng của buổi đi học sml :)))))

"Vậy Bone-ya là bộ xương đi cùng với Mũ Rơm-ya?" Law hỏi

"Vâng, tôi không nghĩ rằng mình sẽ được gặp anh ta sớm như vậy." Kanna trả lời đầy hào hứng

Law, Bepo và cô đang ngồi ở hậu trường trong phòng thay đồ của Brook để chờ cậu. Họ đã lẻn vào đó mà không bị ai phát hiện. Buổi hòa nhạc kết thúc với tâm trạng cực kì cuồng nhiệt. Và đặc biệt Brook trông máu hơn hẳn khi chơi violin. Brook bước vào phòng thay đồ và nhìn Kanna một cách ngạc nhiên, cô mỉm cười và vẫytay chào anh

"Kanna-sannn!" Anh hét lên và nhảy đến nắm tay cô rồi hôn lên mu bàn tay (Nếu có thể, nhưng rốt cuộc anh vẫn chỉ là một bộ xương)

Sau đó lại hỏi, "Ah, tôi có thể xem quần lót của bạn không?

Law có vẻ rất ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của Brook. Kanna cười với cậu, cô đã quá quen với hành vi của Brook đến nỗi nó không còn làm phiền cô nữa. Anh ta là một kẻ hư hỏng như bang Heart, nhưng ít ra anh ta không bắt buộc cô phải làm thể

"Tôi cũng nhớ anh, khúc xương ạ!" Kanna cười khúc khích, nhảy ra khỏi ghế và ôm chầm lấy Brook

"Ôi, Kanna-san, tôi có thể chết vì hạnh phúc mất, ah quên, tôi chết rồi mà yohohohoho!" Brook cười

Kanna buông tay ra, "Tôi rất vui vì anh còn sống, hình như vậy..."

"Yohohohohoh- Ơ?" Cuối cùng Brook cũng chú ý đến Law cùng với Bepo và bắt đầu bối rồi, "Đ-Đó là T-tra-traflogger và một con gấu trắng!!" 

Mắt Law giật giật khi nghe anh gọi tên mình, "Là Trafalgar."

"Tôi xin lỗi" Bepo xin lỗi vì không gì cả:))))

"Không sao đâu Brook, bình tĩnh," Kanna đi sau Law, tay đặt lên vai anh. Cô nghiêng người về phía trước để khuôn mặt cô bên canh anh, má gần như chạm vào nhau

(Ó ò:))))

"Anh ấy đã cứu mạng tôi và thậm chí còn cứu cả Luffy ấy," cô cười khúc khích

Brook ngừng hoảng loạn và cuối chào Law, "Cảm ơn vì điều đó"

"Tôi làm điều đó vì ý của cá nhân nên anh không cần phải cảm ơn tôi."

"Sắp muộn rồi, chúng ta nên bắt đầu kh-" Law đột nhiên ngừngừng lại và có vẻ mặt nghiêm túc

"Có chuyện gì vật Thuyền trưởng?" Bepo hỏi

"Thủy quân lục chiến. Chúng ta nên ra khỏi đây. Ngay bây giờ!"

"Này đợi đã! Tạm biệt Brook!" Kanna nhanh chóng vẫy tay với Brook và nhảy ra ngoài cửa sổ

"Tôi sẽ té sml mất...." Cô ngập ngừng

"Nhanh nào Kanna-ya" Law ra lệnh

Kanna ngập ngừng nhảy ra cửa sổ khi biết rằng cái mông của mình sẽ va chạm với mặt đất theo kiểu không duyên dáng. Cô nhìn thấy mặt đất gần cô hơn và rồi một lớp bông mịn đón lấy cô

Kanna dụi đầu vào lớp lông cổ mềm mại, "Cảm ơn Bepo!" 

"Tôi xin lỗi," Cậu xin lỗi và bắt đầu chạy đến tàu, Law đuổi theo sau

Law trở lại tàu nhưng Thủy quân đang theo sau họ. Bepo nhảy vào tàu để Law nhanh chóng đánh bại Thủy quân. Anh nta nhảy xuống tàu và ra lệnh cho Bepo để tàu chìm

"Bepo, có Log Pose chứ?" Law hỏi người bạn lông trắng của mình

Bepo đặt tôi xuống và kiểmtra la bàn được hốt trên bánh lái, "Đã có thưa thuyền trưởng, chúng ta sẵn sàng rời đi"

Law gật đầu cùng với những người khác trong phòng điều khiển, chuẩn bị nhấn chìm và tiến đến hòn đảo tiếp theo

"Anh không thích đánh nhau hả Thuyền trưởng?" Cô lấy tay chọt chọt má anh

"Không, tôi không thích khiến phi hành đoàn của mình gặp nguy hiểm", anh nói, gạt tay cô ra khỏi anh

Nó rất nhột, và anh không muốn cho cô biết điều đó

"Không giống Luffy, người luôn đưa chúng tôi đến nguy hiểm. Thật tốt khi thay đổi, không cần phải lo lắng đến việc Luffy sẽ lôi kéo chúng tôi đến với nguy hiểm mọi lúc" Kanna cười khi nghĩ, "Cậu ta luôn luôn là nguyên nhân của sự nguy hiểm"

"Nghe có vẻ sợ nhỉ?" Law quay sang cô,"Cô đã đi với nhóm Mũ Rơm bao lâu rồi?" 

Cô suy nghĩ một giây. Cô như không xác định được thời gian khi ở với họ, cô đi chung với họ trước khi Franky tham gia. Bao lâu rồi nhỉ? Thở dài trong sự thất vọng

"Tôi không nhớ được đã bao lâu rồi, nhưng tôi nghĩ nó đủ lâu." Cô cười khúc khích với những ký ức về quãng thời gian cô ở chúng với bọn họ

"Hmm, cô có muốn gần gũi với Mũ Rơm không?"

Kanna tự hỏi rằng anh ta sẽ tiếp tục với chuyện này, chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô không quen hay thân thiết với họ?

"Tôi muốn nói rằng tôi khá thân với bọn họ, có chuyện gì không?"

"Không có gì, chỉ thắc mắc," Anh ta trả lời rồi rời khỏi phòng điều khiển

[...]

Bepo nói rằng họ sẽ đến hòn đảo tiếp theo trong khoảng hai tuần nữa. Và tất nhiên họ sẽ không phải chìm xuống nước nữa, điều đó làm cô rất vui. Kanna ghét phải xuống nước. Đại dương trông thật đẹp khi nó không tối đen, ít nhất đó là những gì cô thích từ nó

Kanna thích ở trên boong tàu khi học nổi trên mặt nước, Bepo cũng vậy. Hầu như mọi lúc mọi nơi, Bepo luôn là một cái gối êm ái dành cho Law dựa lưng. Kanna không đổ lỗi cho anh, vì trông anh chàng có vẻ thoải mái khi dựa vào Bepo

Law đang bàn với Bepo một vài công việc nào đó về thứ mà cô không-muốn-biết nên thay vào đó, cô lại ngồi cạnh Shachi và Penguin xem họ câu cá. Những anh chàng này rất thích câu cá. Nếu họ không làm bác sĩ hay kiểm tra vật dụng thì có lẽ nghề của họ là câu cá để sống qua ngày chắc. Kanna chán, cô gần như quên mất sự thứ vị của nhóm Mũ Rơm, họ luôn luôn tạo ra niềm vui

"Này tôi có thể tham gia không?" "Ừ! Tất nhiên rồi!" Cả hai vui vẻ đông ý khi cô hỏi

Họ kéo cái cần câu từ đâu đó mà Kanna không biết, tìm thử nơi mới lấy cần câu ra, cô cũng nhún vai mà cầm lấy cần câu

[...]

"Ughhhhh quáaaaaaaaaa chánnnn" Kanna thở dài

Họ đã ngồi đây cả hàng giờ và chẳng câu được thứ gì cả. Thậm chí những-thứ-không-phải-là-cá cũng chẳng thấy đâu cả. Law thì ngủ thiếp đi trên lưng Bepo, Penguin bất tỉnh dựa vào một trong những cái cột tàu, để lại cô và Shachi, cả hai cùng thở dài

"Anh tự gọi mình là đàn ông ấy à.." Kanna càu nhàu nói

"Cái gì? Tôi là đàn ông đích thực nhé!" Shachi bĩu môi

"Vậy bắt một con cá đi rồi hãy nói bạn ạ"

"Xem tôi thể- Ôi chết tiệt! Cá cắn câu rồi!" Shachi hét lên và cả hai người nhảy cẩng lên từ chỗ ngồi

"Kéo nó lại đii!" Kanna hét lên sung sướng

"Gahhh!" Shachi hét lên khi con cá bắt đầu kéo anh ta xuống biển

"Shachi!!" Kanna hét lên, ôm quanh eo anh ta và cô kéo lại trên boong, mặc dù anh ta gần như đã té xuống biển. Bây giờ bọn họ đã bị kéo đến gền mép tàu

Penguin tỉnh dậy sau khi nghe tiếng hét và nhận ra được tình hình hiện tại

"Shachi, buông cái cần câu ra!!" Penguin hét lên

"Tôi không thể, nó bị kẹt!" Shachi hét lên

Cả hai bắt đầu rơi xuống biển và LKanna cảm thấy một cánh tay mạnh mẽ quấnquanh eo cô. Cô quay đầu lại thì thấy Law đang nghiêng người qua lan can, một cánh tay vòng qua eo cô và tay kia nắm lấy lan can

"Giữ chặt lại!!" Law hét lên

"Thuyền trưởng!" Kanna hét lên, "Tôi không thể giữ lâu hơn được nữa!"

Cô có thể cảm nhận được tay mình dần bị trượt ra khỏi Shachi. Sau đó, con cá nhảy lên mặt nước, tự cho mình là Vua Biển. Khi nó nhảy lên mặt nước, nó kéo theo Shachi, cô và cả Law bay lên không trung rồi rớt xuống biển. Cố ngoi lên mặt nước để lấymột chút không khí, cô thấy Shachi thò đầu ra khỏi mặt nước và hít một ngụm khí lớn

"Thuyềntrưởng đa-" Kanna đóng bắng

Anh ta là người ăn trái ác quỷ! Anh ta không biết bơi! Kanna nhìn xung quanh điên cuồng

"Shachi tìm Law ngay!" Cô hốt hoảng

Kanna thấy Shachi lặn xuống nước. Cô nhìn xung quanh và thấy chiếc mũ Law đang nổitrên mặt nước, bơi sang nó rồi lặn xuống

'Law, anh đâu rồi??' Cô hỏi

Nướcbiển làm cô cay mắt và cô hầu như không thể thấygì dưới nước. Một cái gì bơi trong khóe mắt cô và với lấy nó. Cô chộp lấy Law và kéo cả hai lên mặt biển để lấy không khi

"Thuyền trương!" Cô vỗ nhẹ vào má anh

Anh ấy đã mất ý thức...

Law rất nặng và cô khó có thể giữ được cả hai khi trên mặt nước. May mắn thay, Shachi đã tìm thấy họ và giúp Kanna giữa Law trên mặt nước

"Cố lên!" Bepo hét lên, tay quăng một cái thang xuống dưới

Shachi đặt Law lên lưng và trèo lên, Kanna theo sau vì cô còn phải lấy cái mũ lông của Law, họ lên được tàu và Shachi thả Law xuống trong cơn mệt mỏi

"Suýt nữa thì..." Shachi thở dài

"Thuyền trưởng không thở!" Bepo khóc

Penguin chạy đến và bắt đầu đẩy lên ngực anh, "Nó không có tác dụng."

Penguin sau đó chèn ép Law và đưa khuôn mặt của mình lại gần Thuyển trưởng nhưng đã dừng lại

(:))))))

"Xin lỗi nhưng tôi không làm được điều này," Anh co rúm người lại và nhìn Kanna

Sau đó, cả Shachi lẫn Bepo đều nhìn cô

Kanna chuyển sang màu đỏ khi cô nhận ra, "T-Tôi á?!"

Họ gật đầu

Cô thở dài

Kanna bướclại gần Law và quỳ gối xuống. Cô véo vào bụng anh một cái và ngập ngừng đưa mặt lại gần anh. Đôi môi cô gần chạm vào Law

'Điều này thật khó xử...' Kanna đỏ mặt

Khi cô chuẩn bị hít một hơi và chạm vào môi anh thì anh đã ho và bắn nước lên mặt cô

(Con mẹ nó chứ (/‵Д′)/~ ╧╧ Quạu vãi nồi)

Cô ngước nhìn lên và bỏ tay ra khỏi mặt anh. Law từ từ mở mắt ra và thấy đôi mắt giận dữ. Mắt chạm mắt. Anh chớp mắt và cô thở dài rời khỏi anh, ngẩng đầu lên không trung và lấy tay vuốt mặt

"Thiệt luôn à?" Cô nói sau đó ném cái mũ vào anh ta, chắc chắn anh ta đơn giản mà có thể bắt lại đợợc

(Ở đây chỉ quạu vì ảnh ho nước vô mặt chị chứ không phải tiếc nuối vì không được hôn zai đâu:))))))

Bepo, Shachi, Penguin chạy đến tấn công Thuyền trưởng của mình mới một cái ôm

"Ngài vẫn ổn!!!" Họ hét lên sung sướng

"Tất nhiên rồi," Law nhìn cô, "Cô có lo lắng không nhỉ?" Anh nhếch mép

(Muốn đấm anh ghê (눈_눈)

Kanna trợn tròn mắt nhìn anh và mỉm cười, một thứ gì đó màu trắng làm mờ mắt cô. Đó là tuyết. Bepo buông Law và nhìn lên bầu trời

"Chúng ta đang tiến đến hòn đảo tiếp theo" Cậu thông báo

"Có vẻ sẽ là hòn đảo mùa đông", Law nói sau đó nhìn sang Shachi và cô, "Kanna-ya, Shachi, thay đổi quần áo đi, tôi không muốn các thành viên của mình bị cảm"

Họ đã làm như anh nói. Kanna đi về phòng và thay đi quần áo ướt sủng

"Mình ghét những hòn đảo mùa đông" Kanna gầm gừ

Cô mặc cho bản thân một số quần áo dày và áo khoác mà cô đã không mặc kể từ khi tham gia phi hành đoàn. Cô nhặt chiếc máy sấy từ phòng của Law và sấy tóc. 

Cô quay lại với sàn tàu và thấy cả Law lẫn Shachi đều mặc những trang phục khác nhau. Shachi mặc áo khoác cam dày và quần jean tối màu, Law mặc áo khoác dài màu đen dày cùng với huy hiệu đoàn bên cạnh áo

'Tất nhiên, mọi thứ anh ta sở hữu đều có dấu ấn đó?' Kanna nghĩ thần

Anh ta cũng mặc chiếc quần jean đặc trưng của mình với những đốm xám và không đội mũ. Boong tàu đã đầy tuyết trong một thời gian ngắn. Kanna đi về phía những người khác và dựa vào lan can nơi Bepo và Law để nhìnhòn đảo từ xa. Họ sẽ ở đó trong thời gian ngắn

"Hòn đảo này được gọi là Ubusika," Bepo nói với thuyền trưởng

"Còn thông tin nào khác không?" Law hỏi

"Không, xin lỗi Thuyền trưởng," Bepo cuối đầu buồn bã

Kanna run rấy trước không khí lạnh lẽo của mùa đông

'Mình thực sự ghét những hòn đảo mùa đông', cô lầm bầm, 'và cực kì ghét bị lạnh'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro