Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Katakuri x Reader: Khi gia đình xung đột (Lemon)

Ở phần này, Katakuri cao khoảng 8-10 feet thay vì 17 feet như trong Manga. Và 24 tuổi thay vì 48. Sẽ rất đáng sợ nếu như nam chính 48 và nữ chính 20, đúng không?

Hy vọng bạn sẽ sớm hiểu được nó!

.

.

.

Sầm!

Bạn bước vào phòng ngủ, tay cầm khăn lau khô phần tóc phía sau. Làn da ẩm ướt như được phủ một lớp mồ hôi vậy. Một lúc sau, bạn đặt chiếc khăn vào ghế và thả mình xuống giường lớn, nhìn chằm chằm vào bức tường với mí mắt nặng trĩu, bạn đã rất mệt mỏi, như thể chưa từng được ngủ trước đó.

_Cốc Cốc Cốc_

Bạn thở dài và mở mắt. Nhảy xuống giường,  đi đến cửa sổ.

"Katakuri!"

Bạn nhỏ giọng. Katakuri ngồi trên gờ cửa sổ và nhìn chằm chằm vào bạn.

"Anh không nhận ra, muộn như thế nào rồi sao?"

Không có câu trả lời.

"Ôi quên đi! Lấy mông của anh ra khỏi đây ngay."

Lúc này anh mới cố gắng đi vào. Bạn nhéo tai anh.

"Tại sao anh lại ở đây chứ?" Bạn càu nhàu với hai tay chống vào hông. "Nếu gia đình em biết anh lẻn vào lâu đài thì sao? Chúng ta sẽ bị phát hiện đó."

"Anh muốn gặp em." Katakuri trả lời và ngồi xuống giường.

"Hừm... Nếu gia đình em nhìn thấy anh thì biết phải làm sao? Sẽ lại có một trận chiến khác."

Bạn mong đợi một câu trả lời từ anh, rằng anh đã tính toán rất cẩn thận.

"Không ai nhìn thấy anh, anh biết điều đó." Katakuri trả lời, có vẻ rất chắc chắn. Bạn đứng đó, nhìn chằm chằm vào anh, đưa một tay xoa thái dương trước khi thở dài.

"Em không thể giận anh được mà." Cuối cùng bạn cũng cười. "Nếu anh gặp rắc rối ở đây, em cho rằng chúng ta có thể giải quyết nó thật tốt." Bạn đưa tay về phía Katakuri, kéo chiếc khăn lớn ở cổ anh ra nhưng anh lại né tránh bạn với một tiếng gầm gừ. Bạn cau mày, tự hỏi điều gì vừa xảy ra. "Có chuyện gì vậy? Anh thực sự chỉ đến đây và mong em không hôn anh?"

"Anh thích nếu chúng ta không..." Katakuri trả lời, bạn ngồi xuống đối diện anh. Anh chỉnh lại chiếc khăn để che dấu khuôn mặt cho đến khi chỉ còn nhìn thấy đôi mắt tím.

"Anh không thích em sao?" Câu hỏi của bạn khiến anh mất bình tĩnh. Bạn không nghi ngờ gì khi bạn trai của mình từ chối hôn. Bạn có xấu xí, không xứng với anh, hoặc là anh chỉ thương hại bạn...

"Không... anh chỉ là không tự tin." Bây giờ câu trả lời của anh lại khiến bạn bất ngờ. Anh ấy thường rất tự tin nhưng mà để nghe được anh ấy không tự tin về ngoại hình, chỉ làm bạn bối rối.

"Awe, đến đây nào." Bạn tinh nghịch. "Răng không đều hay một vết sẹo? Không thể là điều gì quá tệ." Bạn tháo chiếc khăn một lần nữa nhưng anh lại đứng dậy. "Chúng ta gặp nhau từ nhiều tháng trước... Anh không thể cho em thấy nó?" Katakuri nhận thấy trong lời nói của bạn có chút đau lòng. Bí mật làm tổn thương các mối quan hệ, đã đến lúc phải để bạn thấy sự thật đằng sau chiếc khăn.

Katakuri quỳ xuống trước mặt bạn, nhìn vào đôi mắt đen. "Em không cần phải-"

"Anh cứ làm đi... Em đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất rồi." Katakuri chuẩn bị tinh thần, haki của anh thậm chí còn không thể đoán trước được phản ứng của bạn thế nào. Bạn nắm vào phần cuối của chiếc khăn, tháo nó ra và nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt anh.

"Dễ thương." Bạn cười khúc khích.

"Huh?" Má Katakuri đỏ ửng lên. Những chiếc răng nhọn, ẩn trong một vết sẹo dài.

"Em có thể hiểu tại sao anh lại không tự tin về điều này... Nhưng em thấy nó khá là dễ thương mà." Bạn nói, nghiêng người hôn vào môi anh, Katakuri nhanh chóng đẩy bạn ra. "Katakuri-"

Anh dùng tay che miệng bạn. "Có ai đó ở ngoài cửa." Anh nói.

"Không có mà." Bạn cho anh một cái nhìn đau khổ. "Anh đã nói với em, anh không-" Tiếng gõ cửa vang vọng cả căn phòng. Bạn mở to mắt. "Em quên mất haki của anh." Đó là hình thức xin lỗi của bạn trước khi bạn chạm vào má anh. "Nấp vào một nơi nào đó - dưới giường hoặc phía sau màn. Anh không thể bị nhìn thấy." Bạn hoảng sợ, chỉnh lại quần áo trong khi Katakuri nghe lời bạn cố gắng trốn xuống dưới giường. Bạn che mặt, đã hy vọng anh có thể trốn trong tủ quần áo hoặc là bên ngoài cửa sổ thay vì nghe theo lời của bạn chứ.

Cánh cửa phòng mở ra mà không có sự cho phép, anh trai của bạn bước vào.

"Anh nghe thấy tiếng la hét, em ổn chứ?" Ichiji hỏi với vẻ mặt thường ngày. Giọng của anh cũng không có chút lo lắng. Đôi khi bạn tự hỏi tại sao anh lại quan tâm bạn.

"Em chỉ bị ngã thôi." Bạn cười khúc khích, xoa phía sau cổ. Bạn nhận ra tóc mình vẫn còn rất ướt, điều đó làm cho lời nói của bạn đáng tin hơn.

"Em bị thương?" Ichiji hỏi tiếp, bỏ kính xuống để nhìn bạn rõ hơn.

"Em ổn. Cảm ơn vì đã kiểm tra em, Ichiji." Bạn đẩy lưng anh để hy vọng anh rời đi.

"Chắc chắn rồi-" Ichiji để gót chân vào một vết nứt ở sàn và hít không khí. "Tại sao nó lại có mùi kẹo? Giống như..." Ichiji ngửi lại một lần nữa, trông bối rối hơn lần đầu tiên. "Giống như bánh Frosting?"

"Có lẽ là xà bông em dùng trong bồn tắm." Bạn nín thở. Ichiji ngửi thấy mùi của Katakuri là chắc chắn, anh ấy không thể sống mà thiếu bánh rán và tất cả những thứ ngọt ngào. Bạn yêu mùi hương của anh ấy, nhưng bây giờ nó chỉ gây ra vấn đề mà thôi...

"Ồ, em có mùi rất thơm." Ichiji bổ sung. "Chúc ngủ ngon." Ichiji kéo bạn lại, hôn lên trán trước khi rời khỏi. Bạn gầm lên sau khi anh trai đã ra khỏi phòng.

"Arg! Em muốn giết anh ngay bây giờ."  Bạn dẫm lên giường và đá vào anh bạn trai. Anh càu nhàu, bò ra từ bên dưới. "Anh gần như đã bị bắt đó."

"Nhưng anh đã không." Katakuri rên rỉ, ngồi tựa lưng vào thành giường, bạn liền đứng dậy trước khi anh chạm được vào chân.

"Như mọi khi, em không thể nổi giận với anh nhưng ôi trời ơi không vui một chút nào! Ichiji không bao giờ kiểm tra em-"

 "Em bình tĩnh." Haki của Katakuri chỉ báo trước rằng bạn sẽ ở trong cơn giận dữ. Bạn không vui. Bạn thậm chí còn mắng anh khi anh nói bạn hãy bình tĩnh, và anh không muốn điều đó xảy ra. Katakuri nắm bắt các vấn đề trong tay, anh nắm lấy cổ áo sơ mi của bạn, hai môi chạm vào nhau. Bạn vẫn còn căng thẳng, Katakuri sợ rằng anh chỉ khiến bạn giận thêm vì hành vi "chiếm tiện nghi" vừa rồi. Cho đến khi, toàn bộ cơ thể bạn nới lỏng và tham gia vào nụ hôn với anh. Bạn ngồi vào lòng anh một cách nhẹ nhàng để không phá vỡ nụ hôn. Ichiji đã không nói dối, Katakuri có mùi vị của bánh, giống như nó đã dính vào cơ thể của anh, anh ngọt ngào như kẹo vậy.

"N-Này." Bạn rên rỉ khi Katakuri một lần nữa đẩy bạn ra, phá vỡ nụ hôn ngọt ngào. Đôi mắt tím của anh nhìn vào bạn như thể tìm kiếm một thứ gì đó. "Gì chứ?" Sự tò mò của bạn lớn hơn sự im lặng lúc này.

"Anh không bao giờ có thể quan sát được em." Anh thừa nhận với một nụ cười. "Ý anh là anh có thể nhưng rất hiếm khi-"

"Vậy tại sao anh không bỏ việc sử dụng haki trong cuộc sống hiện tại chứ?" Bạn bẹo má anh và nghiêng đầu sang một bên. "Thôi nào, chúng ta đã rất vui, tại sao anh lại làm gián đoạn nó chứ?"

"Anh giữ nó ở mức tối thiểu mà." Katakuri cười nhếch miệng, khiến bạn ngạc nhiên. Bạn nằm xuống giường và nghe thấy tiếng cọt kẹt phát ra, nghĩa là giường của bạn đang bị rung, chắc vậy. Katakuri ngả mình, để anh lơ lửng trên người bạn. Cơ thể bạn đang bị mắc kẹt, huhu.

"Cái này... tránh ra coi." Đây là điều ít nhất bạn có thể nói.

"Lựa chọn của em là muốn anh đi xa hơn." Katakuri nói, vẫn nhìn chằm chằm bạn.  Tốt nhất là không làm điều gì quá phức tạp, bạn là một công chúa...

"Em muốn như vậy." Bạn ậm ừ. "Nhưng em cũng không muốn mạo hiểm để bị bắt, chúng ta đã gần như..."

"Em đã khóa cửa-"

"Ưm em đã khóa nó." Bạn thở dài. "Nhưng cha em và những người hầu đều có chìa khóa của căn phòng này. Nếu như họ nghe thấy điều gì..." Katakuri nghe thấy, anh hiểu hết chúng.

"Chúng ta có thể..." Katakuri chờ đợi câu trả lời từ bạn.

"Em rất sợ... Anh có thể che được không? Và em cũng không muốn để mất bất kì cơ hội nào." Bạn nhút nhát, đòi hỏi một yêu cầu đơn giản từ anh. Katakuri gật đầu và kéo chăn che phần dưới của bạn. Bây giờ thì an toàn hơn rồi. Đây là lần đầu tiên của bạn... Anh thích nó.

Bạn nằm trên giường, để mặc anh bạn trai làm bất cứ điều gì anh muốn. Bắt đầu từ một nụ hôn....

(Skip)

Sau một hồi mây mưa, cuối cùng anh cũng ra bên trong bạn. Bạn đang rất mệt mỏi, Katakuri nằm xuống bên cạnh, kéo tấm chăn che cơ thể hai người lại và ôm bạn vào lòng.

"Anh định để nó bên trong cho tới sáng sao?"

"Anh sẽ lấy nó ra trước khi em nhìn thấy." Anh nhắm mắt lại.

"Kata... Kata... Anh biết anh không thể ở lại đây mà." Bạn quá mệt, không thể nói lại anh. Sẽ có ai đó vào đây và nhìn thấy Katakuri chỉ làm cho mọi việc tồi tệ hơn. Bây giờ chưa bị bắt, nhưng ai nói nó không thể xảy ra chứ?

"Tại sao chúng ta không thể kết hôn? Nó sẽ làm mọi thứ dễ dàng hơn." Anh nói trước khi ngồi dậy.

"Em rất mong điều đó... nhưng anh biết tại sao mà." Bạn cũng ngồi dậy. "Cha và các anh của em không muốn em kết hôn với bất cứ ai trong gia đình anh, đó là lí do tại sao họ bắt buộc Sanji... kết hôn với Pudding thay vì anh và em..." Katakuri cười khúc khích.

"Vậy thì chúng ta thay đổi như thế nào đây." Bạn nghiêng đầu bối rối. "Nếu em có thai, anh chắc chắn họ sẽ cho phép chúng ta kết hôn." Katakuri chỉnh lại quần áo, một tay chạm vào bụng nhỏ của bạn.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Rdr: Phanh-san, Phanh-san! Tại sao cô lại không viết tiếp H mà lại cho từ "Skip" vào chứ? *nổi giận đùng đùng*

Phanh: Cêm đao! Tại tôi chưa từng viết H trước đó mà.

Rdr: Thế bao giờ cô mới định viết hả?

Phanh: Tôi sẽ đi trau dồu kiến thức. Sẽ sớm thôi.

Rdr: Hừm...

~~~~~~~~~~~~~~~~

Lần đầu tiên thử thể loại này. Tôi sẽ cố gắng để hoàn thiện phần thiếu xót.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro