3AM At The Police Station (Law x Luffy)
Law buông một tiếng thở dài mệt mỏi rời khỏi anh khi anh vuốt một tay xuống mặt mình, tay kia vẫn giữ vô lăng mặc cho chiếc xe đã đỗ được 2 phút.
Anh ấy thậm chí không chắc tại sao anh ấy lại bận tâm đến đây ngay từ đầu, bên ngoài trời đã bắt đầu sáng như mọi khi lúc 3 giờ sáng vào các buổi sáng mùa hè.
Giờ phút này lũ chim cũng sẽ thức giấc, chỉ để nhắc nhở nó rằng đã muộn thế nào rồi, với một hơi thở sâu cuối cùng để lấy lại bình tĩnh, anh bước ra khỏi xe và đến vỉa hè của bãi đậu xe ngay bên ngoài đồn cảnh sát.
Ở một nơi nào đó, anh đã thấy mình đến thường xuyên hơn nhiều so với những gì anh muốn, thành thật mà nói, điều này đã trở nên một chút mệt mỏi.
Anh bước vào qua cánh cửa, ánh sáng chói lòa gần như chói mắt so với bầu trời đêm, anh không cần phải nhìn xung quanh lâu trước khi tìm ra lý do ngay từ đầu anh đã ở đây.
Trong thực tế, anh nghe thấy nó trước khi anh nhìn thấy nó, tiếng cười ngu ngốc mà anh thường yêu rất nhiều, giờ chỉ mang đến sự bực bội hơn.
Nó cho anh ta biết Luffy nhỏ bé quan tâm đến tất cả những điều này như thế nào, cậu ít nghĩ đến việc Law có thể cảm thấy thế nào về tất cả.
"Chào mừng trở lại." Một trong những cảnh sát nói đùa khi nhìn thấy anh, Grount, Law nghĩ rằng đó tên của gã.
Tuy nhiên, anh không thực sự quan tâm, chỉ gửi cho gã một cái nhìn mệt mỏi, và anh kiếm được một tràng cười lớn, quá ồn ào trong 3 giờ sáng, đó là điều chắc chắn.
"Ah! Trafalgar! Cuối cùng thì anh cũng ở đây rồi." Koby nói với giọng e thẹn như mọi khi.
Law không ghét cậu nhóc này, họ chắc chắn biết cách vượt qua chuyện này và giải quyết vấn đề mà không có quá nhiều cuộc trò chuyện không cần thiết.
"Chỉ cần đưa cho tôi giấy tờ thôi." Anh nói trong thất bại, và Koby gật đầu, để lại một giây để lấy nó.
"Torao!!" Đi kèm giọng nói tiếc nuối thuộc về bạn trai.
Anh lùi lại một bước trước khi bị xử lý, thay vào đó, Luffy lại ngã về phía trước với đôi chân vụng về.
Phải mất một giây để tránh cú ngã đó, nhưng khi đã ổn định, cậu quay sang cười rạng rỡ với Law.
"Tôi nhớ anh quá." Luffy nói với tiếng cười 'shishishi' nhỏ bé ngốc nghếch đó, Law đánh anh ta bằng một cái nhìn không mấy mạnh nhưng khiến Luffy gãi đầu.
"Cậu đã làm gì?" Law hỏi, mặc dù đã biết câu trả lời.
Mọi thứ đều giống nhau, anh sẽ không bao giờ hiểu được điều gì đã buộc mình phải hẹn hò với tên ngốc chết tiệt này ngay từ đầu.
"Tôi đã đấm một gã! Nhưng sau đó gã đó đã nổi điên lên và nó gần như đã dẫn đến việc trở thành một cuộc chiến lớn... "
Luffy ngượng ngùng nói và Law thở dài thêm một tiếng nữa, một điều gì đó mà anh thấy mình làm hơi quá thường xuyên khi ở cùng với tên ngu ngốc này.
"Gã đã yêu cầu nó!!! Tôi thề đó! Hắn gọi Yamato là thứ tồi tệ."
"Cậu nên bỏ qua cho gã đó, dù sao thì những người đó cũng không đáng để đánh nhau." Law nói, nhận được một cảm giác deja vu kỳ lạ.
Có lẽ vì vô số lần anh đã nói chính xác như vậy, vô số lần những lời nói đó bay vào tai này và chui ra tai kia.
"Nhưng Torao!..."
"Không, tôi không muốn nghe nó..."
Anh cắt ngang, đúng lúc Koby quay lại, Luffy đã bĩu môi trong suốt thời gian cho đến khi họ quay lại bên ngoài và vào xe của Law.
Cậu im lặng trong giây lát, Law đã rất tức giận và Luffy biết rất rõ điều đó nên cậu biết khi nào nên mình phải ngậm miệng trước đã.
"Đã bao nhiêu lần tôi được gọi vào nửa đêm để bảo lãnh cho cậu?" Law cuối cùng cũng nói, giơ tay khi Luffy chuẩn bị trả lời, mặc dù đó là một câu hỏi tu từ. "Tôi quá mệt mỏi vì điều này rồi, Luffy-ya."
"Tôi xin lỗi," Luffy trả lời, không còn táo tợn nữa.
Nhưng một lời xin lỗi sẽ không làm được, anh không phải là cha mẹ của Luffy, anh cũng không phải đi nhặt tất cả rác của mình và sửa chữa tất cả những thứ mà cậu tự mắc phải.
Anh đã nên chia tay cậu từ lâu, nếu không phải vì anh biết Luffy đã làm điều đó vì bạn bè của anh, vì anh nghĩ đó là điều đúng đắn nên làm, nhưng không thể bào chữa được gì nữa.
"Nếu tôi phải bảo lãnh cho cậu thêm một lần nữa, thì tôi sẽ chấm dứt mối quan hệ này ngay, cậu cũng cần phải nỗ lực hơn, đó không phải là chuyện từ một phía đâu..."
Law nói với cậu và anh nhìn thấy tất cả màu sắc trên khuôn mặt của Luffy, ánh mắt kinh hoàng trong mắt cậu.
Đã đến lúc cậu nên bắt đầu thực hiện điều này một cách nghiêm túc, cả hai đều là những người đàn ông trưởng thành, không còn là những đứa trẻ ngu ngốc nữa.
"Tôi biết rồi... Nhưng rất khó..." Luffy nói với anh. "Anh biết tôi quan tâm đến bạn bè của mình như thế nào mà! Tôi không thể để những kẻ khốn kiếp đối xử với họ bằng những thứ tồi tệ đó mọi lúc được!"
Cậu lập luận, mắt cậu trừng trừng và Law thực sự cố gắng chống lại ý muốn cúi xuống và ôm lấy cậu.
"Cậu cần phải tìm ra những cách tốt hơn để đối phó với chuyện đó, bởi vì tôi không thể làm chuyện này nữa, nó không công bằng."
Law nói khi nhìn ra ngoài bãi đậu xe, vì điều này cũng rất khó khăn đối với anh, cũng như đối với Luffy.
Anh không muốn chia tay với cậu, nhưng anh rất mệt mỏi vì bản thân bị đối xử như một tấm vé để thoát khỏi rắc rối dễ dàng.
"Tôi hứa mà! Tôi không bao giờ muốn mất anh đâu..." Luffy nói trong tuyệt vọng và Law ậm ừ, cuối cùng cũng khởi động xe.
"Tôi tin cậu..." Law nói, bởi vì anh sẽ làm vậy.
Anh muốn tin tưởng cậu, Luffy là người mà anh muốn có trong tương lai, nhìn thấy trong tương lai.
Anh không muốn những thứ như thế này trở thành điều mà khiến họ phải chia lìa, họ lái xe trở lại căn hộ của họ trong sự im lặng tương đối.
Luffy có vẻ đang suy nghĩ rất kĩ và Law cũng không thực sự có tâm trạng để trò chuyện, âm thanh duy nhất là tiếng ồn của radio với âm lượng nhỏ.
Khi ở nhà, Law hoàn thành việc dọn dẹp mọi thứ anh đang làm trước khi được gọi đến đồn cảnh sát.
Anh không còn thích ngủ một mình nữa, đặc biệt là không cùng Luffy ra ngoài thành phố, thay vào đó, anh sẽ làm một số tài liệu cho bệnh viện để giết thời gian.
Vài lời được nói trước khi cả hai nhận ra mình đang lẫn trốn nhau, Luffy rất do dự tiến lại gần hơn trong nỗ lực muốn được âu yếm.
Law thở dài và kéo cậu vào lòng, đem mặt cậu gục vào ngực mình, anh không thích nhìn thấy Luffy quá im lặng và buồn bã, đặc biệt là không phải vì điều gì đó mà bản thân cậu đã làm hoặc đã nói.
Nhưng anh biết điều đó là cần thiết, vì vậy anh im lặng, chỉ đơn giản là vuốt tóc cho Luffy cho đến khi cánh tay của anh trở nên mệt mỏi và anh bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
____________
May mắn thay, sáng hôm sau họ đã trở lại bình thường, nụ cười của Luffy trở lại trên khuôn mặt và nụ hôn của họ vẫn như mọi khi.
Law rất vui vì cuộc trò chuyện đêm qua của họ sẽ không khiến nó trở nên khó xử, không muốn nhón gót xung quanh người mà anh thấy thoải mái nhất.
_____________
Sau đêm đó, mọi thứ đã thay đổi, Law không thấy mình ở sở cảnh sát nữa, anh rất vui vì Luffy đã lắng nghe anh ấy một lần.
Cậu thực sự cố gắng hết sức, thực sự quan tâm đến cảm giác của Law, tất cả những gì cần làm là để anh thấy được mức độ nghiêm trọng của tình hình hoạc tốt hơn.
Luffy đã trở lại một số đêm với vết bầm tím trên mặt, một số trong đó cậu không muốn nói cho anh biết nguyên nhân của nó.
Ban đầu, điều này khiến Law nghi ngờ, cho đến khi anh bắt chuyện với Zoro, người đã nói với anh rằng Luffy sẽ bị thương vì cậu từ chối đánh trả.
Điều đó khiến cho Law cảm thấy rất tệ, nhưng anh cũng rất vui vì Luffy đã thực hiện đúng lời hứa của mình.
Lần sau khi cậu trở về nhà với một vết bầm tím, Law chắc chắn sẽ nói với cậu điều đó, Luffy mỉm cười và để anh chữa trị vết thương cho mình.
Anh cúi mặt vào nụ hôn sau khi đã hoàn thành việc lau chùi và băng bó mọi thứ, Luffy sẽ cười khúc khích và hôn lại anh, Law tin rằng bản thân thật may mắn khi tìm thấy tên ngốc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro