#27 - Hanahaki
A/N: Thơ thuận tai thì viết, không nhịp không vần không thể loại. Đột nhiên tôi nổi hứng múa may với thứ mình kém nhất (haha...)
=====
Trên vô tận đại dương sóng biếc
Trăng chưa lên, hình bóng người ló dạng
Dưới một bầu trời ẩn sau những tầng mây
Hoa nở trên cằn cỗi, đoá anh thảo muộn màng
Vàng như cát, rực sáng tựa tóc ai
Vờ như không nghe, vờ như không biết
"Tránh ra đi, đừng có lại đây."
Bàn tay vươn tới mà chạm chẳng tới
Buông một tiếng cười cười cợt cợt
Giấu nhẹm đi nỗi đau phũ phàng
Người biết hay là người không biết
"Lời thật lòng khó nói đến vậy sao?"
Anh thảo rụng rơi mà lời vẫn lặng
Trăng đã buông và người cũng đi rồi
Nhưng gã đã thấy, đã trông thấy
Đoá hoa đau đáu trong lòng người nọ
Là hoa cho gã hay là cho ai khác
Câu từ chẳng thể nói, liệu ai hay?
Rồi thì hoa tường vi cũng nở
Dressrosa rộn ràng những khúc hát
Hoa dành cho người, đỏ rực khát khao
Dù người có lạnh lùng cười nhạt
Gã vẫn cố nói lấy một chữ "yêu"
Ánh nhìn kinh ngạc giữa những cánh hoa rơi
Cát cuộn mù lên trong đêm trăng sáng
"Đừng có chạy, đồ khốn" người ơi
Anh thảo đã nát tan dưới những gót giày
Đổi lấy một ánh nhìn tới mãi mãi về sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro