02
không thể tin là cuối cùng anh cũng có can đảm để làm điều ấy. sau hàng tháng trời viết rồi lẹ xé, viết rồi lại bỏ, cuối cùng anh cũng để lại một mảnh giấy note cho em. trái tim của anh vẫn còn đập rất nhanh sau khi anh rời khỏi trụ sở của hle mà về lại gaming house của t1.
những tờ giấy note không được gửi đi dường như đang nặng trĩu trong túi áo, mỗi tờ note lại là một phần trái tim anh mà trước giờ anh không đủ can đảm để bộc lộ. tâm trí anh bỗng quay về ngày cách đây ba tháng, cái ngày mà em đã khiến mọi thứ trong anh bắt đầu thay đổi.
hôm đó chỉ là một buổi chiều bình thường có ánh hoàng hôn rất đẹp. anh nhớ rõ vì hôm ấy em đã kéo anh ra ngoài ban công, ánh nắng sót lại của ánh mặt trời phản phất trên gương mặt xinh xắn của em, quá đỗi xinh đẹp, quá đỗi nao lòng.
"em muốn anh là người đầu tiên được biết" giọng em nói nhỏ đến nỗi anh phải nghiêng người thật gần để có thể nghe rõ. khoảng cách ấy, như mọi lần, lại khiến tim anh đập loạn xạ "em sẽ chuyển tới hle"
anh nhớ rõ cảm giác lúc đó – mọi thứ xung quanh như sụp đổ. bầu trời seoul quen thuộc mờ nhòe đi trong tầm mắt, không khí buổi chiều bỗng chốc trở nên đặc quánh, nghẹt thở.
"vậy sao" anh đáp, cố giữ giọng mình thật bình thản. "điều đó…sẽ tốt cho em lắm"
anh thật ra là muốn nói nhiều hơn thế. muốn nói rằng t1 cần em, rằng anh cần em. muốn nói rằng sự hoà hợp giữa hai đứa không chỉ có trong game, rằng mỗi pha gank, mỗi chiến thuật late-game, mỗi buổi xem VOD kéo dài đến khuya đều mang một nỗi niềm gì đó thầm kín hơn. nhưng làm sao anh có thể ích kỷ được đây? em xứng đáng với cơ hội này, xứng đáng để trở thành ngôi sao mà anh luôn tin tưởng rằng em có thể.
anh bắt đầu viết vào khoảng thời gian ấy – những vần thơ ngô nghê trên giấy note, cố gắng diễn tả cảm giác khi nhìn thấy em cười sau một pha xử lý game hoàn hảo hay là ánh mắt sáng bừng của em khi cả hai mải mê nói về một đề tài nào đó mà em thích.
đêm trước ngày cuối cùng em rời đi, anh đứng ngoài cửa phòng em suốt hàng giờ liền, tay nắm chặt một tờ giấy note xanh đã được gấp cẩn thận. anh đã viết và sửa đi sửa lại hàng chục lần:
"trước khi em đi, cho anh đôi câu,
những điều chôn giấu, lòng mãi nhuốm sầu.
mỗi trận cùng chơi, mỗi lần gank nhau,
là yêu thương đó, chẳng thốt thành câu
anh chẳng cần quà, chẳng cần lời hay,
chỉ cần em nhớ những tháng năm ấy.
từng phút bên nhau, từng khoảnh khắc này,
là cả thế giới, là tình đong đầy."
nhưng rồi cuối cùng anh lại không có đủ can đảm để gõ cửa phòng em. sáng hôm sau, em rời đi trong nỗi buồn của mọi người, những người đã đồng hành cùng em suốt những năm tháng vừa qua. và cứ thế, em đi mất rồi, em không hề biết tới tờ giấy nhắn chứa đựng bao tâm tư tình cảm của anh, cái tờ giấy mà đã được viết đi viết lại hàng trăm lần nhưng chưa bao giờ trao gửi.
theo dõi em tỏa sáng trong màu áo hle là một cảm giác vừa đẹp đẽ vừa đau lòng. đẹp vì em đang chứng minh cho cả thế giới thấy những gì anh đã luôn tin tưởng ở em – rằng em là một ngôi sao. đau vì anh không còn là người đồng hành cùng em trên từng bước đường nữa.
mỗi khi theo dõi các trận đấu của hle, anh lại viết ra những vần thơ nhiều hơn bao giờ hết. mỗi pha xử lý xuất sắc của em, mỗi lần em thống trị khu vực đường trên đều được thi vị hóa thành thơ trong lòng anh. anh viết về cách em di chuyển trong giao tranh tổng như một nghệ sĩ múa, về ánh mắt sáng rực mỗi khi chiến thắng và về chiếc ghế bên cạnh mình trong phòng tập, nơi giờ đây không còn hình bóng của em nữa.
“em đi đâu về muộn thế?” sanghyeok lên tiếng khi anh bước vào phòng luyện tập của t1 tối hôm đó
“em đi dạo một chút” anh lúng túng đáp, vội nhét chồng sticky note vào ngăn kéo. trong đầu anh vẫn vang vọng những câu thơ còn dang dở:
từ ngày em đi, anh yêu trong âm thầm,
những dòng thơ viết, chẳng gửi bao giờ.
nhìn em tỏa sáng, lòng anh hãnh diện,
chỉ buồn đôi mình chẳng thể như mơ.
“em biết không” anh sanghyeok nói khẽ, ánh mắt như xuyên thấu mọi tâm tư “đôi khi những điều chúng ta không nói ra lại trở thành điều mà chúng ta hối tiếc nhất”
anh nhìn vào chồng giấy note màu xanh trong ngăn kéo, lòng ngổn ngang với những lời chưa từng được thốt ra, với những cảm xúc bị dồn nén bấy lâu nay. có lẽ đã đến lúc để anh cho em biết — không phải với hy vọng nhận lại điều gì mà chỉ để trái tim anh trở nên nhẹ nhõm đôi chút, để em hiểu rằng, vẫn có người dõi theo, ngưỡng mộ và trân quý từng khoảnh khắc mà em tỏa sáng, dù rằng anh và em giờ đây đứng ở hai đầu chiến tuyến. đó là lý do tại sao hôm nay anh quyết định hành động.
anh sanghyeok yên lặng nhìn anh một lúc rồi nói “wooje em ấy vẫn thường hay nhắc về em” lời nói của người đi đường giữa của t1 kéo anh khỏi dòng suy nghĩ.
“có lẽ em ấy chỉ tò mò muốn biết liệu mấy pha gank của em có còn dễ đoán không thôi” anh đáp, cố giấu đi sự run rẩy trong giọng nói.
“hoặc có thể là” sanghyeok cười nhẹ, đôi mắt sắc bén như biết rõ điều gì đó “em ấy nhớ ai đó nhiều hơn những pha gank.”
anh lặng nhìn màn hình khi vod của scrim hôm nay bật lên. anh giả vờ chăm chú vào ward của em nhưng thực chất chỉ đang muốn ngắm em thêm chút nữa. trong ngăn kéo của anh, một tờ giấy note đã được sẵn sàng để trao cho em ngày mai.
có lẽ ngày mai anh sẽ tìm được dũng khí. còn giờ đây, anh để mình mơ về một thế giới nơi những dòng thơ trong ngăn kéo cuối cùng cũng tìm được đường đến với em.
---
toi cố gắng làm cho mấy câu thơ nó nghe vần vần nhất có thể nên nếu có mấy câu kiểu hơi lãng xẹt thì thông cảm nha các bác
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro