👦➡️👶
Chuyện gì Wooje biến thành em bé!
Trong không gian yên tĩnh của căn phòng ngủ của cả hai, Hyeonjoon ngồi lặng lẽ bên cửa sổ sau khi đi làm về , ánh đèn đường mờ nhạt xuyên qua lớp kính lạnh. Anh nhìn ra ngoài, nơi những hạt tuyết bay lất phất trong gió, tạo nên một cảnh tượng mơ màng. Trong lòng anh muốn cái gì đó mà không có được.
Cả ngày hôm nay, Wooje đã ở bên cạnh anh, như thường lệ, với tiếng cười giòn tan và những trò nghịch ngợm khiến không khí xung quanh luôn tràn ngập năng lượng. Nhưng hôm nay, Hyeonjoon cảm thấy một điều gì đó khác biệt. Anh đã bắt đầu cảm nhận rằng cảm giác của mình là em có thể thành một em bé của anh . Một cảm giác mà cậu không thể lý giải được, như thể có điều gì đó mà anh muốn thay đổi về hình dạng này của em, nhưng không biết phải làm gì.
Trong một khoảnh khắc mệt mỏi, cậu nói khẽ một câu, như thể chỉ là một suy nghĩ thoáng qua:
"Giá mà Wooje có thể nhỏ lại, có thể trở thành một em bé, để anh có thể bảo vệ em mãi mãi, không phải lo lắng gì nữa."
Anh thở dài, tựa lưng vào ghế. Cảm giác vừa muốn bảo vệ Wooje vừa không biết làm sao để giữ lấy những khoảnh khắc bình yên bên nhau đã khiến em chạnh lòng. Và rồi, đôi mắt mệt mỏi của Hyeonjoon dần khép lại, anh chìm vào giấc ngủ mà không hề hay biết rằng điều ước của mình, dù chỉ là một lời nói thoáng qua, sẽ sớm trở thành sự thật.
Sáng hôm sau, khi ánh sáng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào căn phòng, Hyeonjoon mở mắt ra. Anh dụi mắt, cảm thấy có điều gì đó không ổn. Căn phòng vẫn vậy, nhưng… mọi thứ có vẻ khác. Anh nhìn xuống giường và không thể tin vào những gì mình thấy.
Bên cạnh anh, trên giường, là một em bé, tóc đen, mắt sáng, và đang ngủ say trong chiếc chăn mềm mại. Em ấy trông rất quen thuộc… Không thể nào, Hyeonjoon thầm nghĩ, rồi vội vàng ngồi dậy, trái tim đập thình thịch.
"Chuyện gì…?!" anh thì thào, không dám tin vào mắt mình.
Anh nhẹ nhàng khều vai em bé. Đôi mắt mở ra từ từ, và Hyeonjoon không khỏi bàng hoàng khi nhận ra đó chính là Wooje nhưng là một Wooje nhỏ bé, không phải người yêu vui vẻ, năng động mà anh thường thấy. Cậu bé nhìn Hyeonjoon với ánh mắt ngây thơ, nhưng không hề nói một lời nào, chỉ khẽ vươn tay về phía anh như một đứa trẻ đang tìm kiếm sự ôm ấp.
Hyeonjoon hoàn toàn sững sờ, không thể tin vào điều mình đang chứng kiến. "Em… là Wooje sao?" anh lẩm bẩm, nhưng Wooje chỉ nhìn lại anh, đôi tay bé nhỏ nắm lấy tay Hyeonjoon.
Cảm giác như có một tảng đá nặng đè lên ngực Hyeonjoon. Tất cả những lời nói mơ hồ đêm qua, giờ đây lại trở thành sự thật. Chính lời ước muốn của cậu, câu nói chỉ là một suy nghĩ thoáng qua đã biến Wooje thành một em bé.
Chuyện gì vừa xảy ra? Làm sao có thể như vậy?
Anh nhìn Wooje, lòng không khỏi vui vẻ. Đôi mắt trong trẻo của cậu bé này vẫn đầy sự tinh anh, nhưng cơ thể lại chỉ là một đứa trẻ chưa biết nói. Cảm giác vừa lo lắng, vừa không biết phải làm gì tràn ngập trong lòng Hyeonjoon. Anh biết, điều này không phải là một giấc mơ. Mọi thứ quá thực, quá sống động. Và giờ đây, Hyeonjoon phải đối diện với thực tế rằng anh đã lỡ ước một điều không thể tưởng tượng được.
Wooje ngẩng đầu lên, nhìn Hyeonjoon với ánh mắt đầy sự ngây thơ và cần sự bảo vệ. Cậu bé vươn tay lên, như muốn Hyeonjoon ôm lấy mình. Hyeonjoon không thể từ chối. Anh kéo Wooje vào lòng, cảm nhận được sự mềm mại, ấm áp từ cơ thể nhỏ bé ấy.
“em không thể… là em bé mãi như thế này đâu.” Hyeonjoon thì thầm, nhưng ngay lập tức, cậu nhận ra rằng chỉ có một cách để giải quyết tình huống này. Cậu phải tìm cách đưa Wooje trở lại như cũ, và cách duy nhất để làm vậy là hiểu rõ lý do tại sao điều này lại xảy ra.
Cả ngày hôm đó, Hyeonjoon cố gắng chăm sóc Wooje như một đứa trẻ, mặc dù trong lòng anh không ngừng lo lắng. Anh phải tắm cho Wooje, cho em ấy ăn, và dỗ dành cậu bé mỗi khi có chút khó chịu. Tuy nhiên, điều này không thể che giấu cảm giác bối rối và sợ hãi trong lòng Hyeonjoon. Anh đã lỡ ước một điều gì đó quá lớn lao, mà giờ đây, anh phải gánh chịu hậu quả.
“Giờ thì phải làm sao đây?” Hyeonjoon tự hỏi, nhìn Wooje đang ngủ say trên giường, đôi tay nhỏ bé ôm lấy thú bông yêu thích. "Làm sao để đưa em trở lại?"
Tối đến, Hyeonjoon ngồi xuống, mở cuốn sách kỳ lạ mà anh đã tìm thấy hôm trước. Trong tâm trí anh,một ý nghĩ lóe lên: liệu có cách nào để sửa chữa điều này không? Anh nhìn thấy một câu chú trên trang sách: "Nếu một điều ước đã được thực hiện qua lời nói, thì phải thay đổi chính điều ước ấy để phá vỡ lời nguyền."
Hyeonjoon mím môi, suy nghĩ sâu sắc. Anh nhận ra rằng điều cậu cần làm không phải là giữ Wooje lại như một em bé, mà là đưa cậu bé trở lại với tuổi thật của mình. Anh không thể để cảm giác lo lắng và bảo vệ chiếm ưu thế, vì Wooje không phải là một đứa trẻ mãi mãi. Em ấy là một người yêi, một người bạn đời mà Hyeonjoon cần phải học cách yêu thương và trân trọng trong mọi hoàn cảnh.
"Được rồi, anh sẽ thay đổi điều ước," Hyeonjoon tự nhủ, quyết tâm. "Em sẽ trở lại, Wooje. Em sẽ lại là chính em."
Hyeonjoon nhẹ nhàng vuốt tóc Wooje khi cậu bé ngủ. Mặc dù cuộc hành trình này sẽ khó khăn, nhưng cậu biết rằng, chỉ cần một sự thay đổi trong trái tim, mọi thứ sẽ ổn thôi.
Anh sẽ không từ bỏ.
Cái ước muốn của Hyeonjoon này hơi khó à nha 😄 lm s tìm cách cho Wooje biến về hình dạng cũ đi nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro