Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

you'll find me on my tallest tiptoes

Khán phòng rộn ràng tiếng xì xào bàn tán. Em đứng sau cánh gà, trái tim đập thình thịch như muốn thoát ra khỏi lồng ngực. Đây lẽ ra phải là khoảnh khắc của em – màn trình diễn solo mà em đã luyện tập suốt nhiều tháng trời. Anh Minseok, Minhyung, có cả gã nữa, đều đang ngồi dưới hàng ghế khán giả, và lần này, em muốn nhảy vì chính mình, không phải vì bất kỳ ai khác.

Nhưng mọi thứ bỗng trở nên sai lệch.

Đôi tay em run rẩy không ngừng. Những buổi trị liệu gần đây đã giúp ích phần nào và sự ủng hộ lặng lẽ từ gã suốt mấy tuần qua mang lại cho em một loại sức mạnh kỳ lạ, mới mẻ. Thế nhưng, đứng đây ngay lúc này, cảm giác áp lực quen thuộc lại như một bàn tay vô hình đang bóp chặt lồng ngực em.

Nhạc nổi lên và em bước ra sân khấu.

Những động tác đầu tiên diễn ra một cách tự nhiên – cơ bắp như tự vận hành theo thói quen. Nhưng rồi, ánh mắt em bắt gặp hình ảnh phản chiếu của chính mình trên những tấm gương lớn phủ kín sân khấu. Đột nhiên em thấy tất cả các phiên bản của bản thân ùa về – một học sinh hoàn hảo, một kẻ hài hước trong lớp, tâm điểm của mọi cuộc vui và cả cậu bé gục ngã trên sàn nhà tắm.

Em lỡ nhịp.

Rồi lại lỡ một nhịp nữa.

Hơi thở dồn dập, gấp gáp như muốn rời bỏ cơ thể. Em cố gắng lấy lại nhịp điệu, nhưng cơ thể em chẳng chịu nghe lời. Giai điệu tiếp tục vang lên, không chờ đợi, trong khi những bước nhảy của em lại trở nên rời rạc, vụng về, chẳng còn ăn khớp với âm nhạc nữa.

Từ khóe mắt, em thấy huấn luyện viên nghiêng người ra trước với ánh nhìn cau mày. Ở hàng ghế đầu, anh Minseok đã đứng bật dậy, gương mặt đầy vẻ lo lắng. Và gã – gã nhìn em với một ánh mắt kiên định đến mức khiến tim em nhói lên.

Phần xoay người đến – đoạn mà em đã tập luyện đến nỗi đôi chân rướm máu. Nhưng khi vừa bắt đầu quay, ánh đèn sân khấu bỗng như nhân lên gấp bội, phản chiếu từ mọi mặt gương, biến em thành trung tâm của một mê cung ánh sáng và ký ức.

Em loạng choạng.

Em ngã.

Âm nhạc đột ngột ngừng lại.

Một tiếng thở hổn hển vang lên. Trong sự im lặng tuyệt đối kéo theo sau đó, em vẫn quỳ trên sàn, không thể nhúc nhích, không thể thở. Màn trình diễn hoàn hảo mà em đã vẽ ra, khoảnh khắc để chứng minh em không chỉ là một hình ảnh phản chiếu – tất cả đều đã tan vỡ.

"Wooje" Giọng huấn luyện viên cất lên từ dưới khán đài. "Em có cần nghỉ một chút không?"

Em cố trả lời, cố đứng dậy, cố nở một nụ cười và nói rằng mình ổn – nhưng lời nói như nghẹn lại nơi cổ họng. Tầm nhìn nhòa đi trong làn nước mắt mà em không thể kiềm chế.

Và rồi, gã xuất hiện, bước nhanh lên sân khấu bằng những sải chân dài. Gã quỳ xuống bên cạnh em, che chắn em khỏi ánh nhìn của khán giả.

"Hít thở" gã thì thầm, bàn tay ấm áp đặt nhẹ lên lưng em. "Chỉ cần hít thở thôi."

"Em không làm được" em nghẹn ngào. "Em không thể... không thể—"

"Em có thể" Giọng gã quả quyết nhưng đầy dịu dàng. "Nhưng không phải cho họ mà là vì chính em."

Em lắc đầu, cơ thể run lên. "Mọi thứ đều sai hết. Em sai rồi. Em chẳng làm được gì đúng cả"

"Ngừng lại đi" giọng gã trầm thấp nhưng đầy cương quyết. "Em hãy ngừng cố gắng trở nên đúng đắn. Cứ là chính em là được rồi"

"Nhưng em không biết cách" Em thì thào, nhỏ đến mức chỉ mình gã nghe thấy.

Bên dưới, tiếng xì xào vang lên. Anh Minseok đã chạy đến sân khấu, đứng lúng túng gần đó. Huấn luyện viên ra hiệu cho tạm ngừng buổi biểu diễn, cố gắng dẹp yên khán phòng.

"Lại đây" Gã nói khẽ, đỡ em đứng dậy. "Chúng ta đi thôi"

Nhưng ngay khi gã và em quay người, em bắt gặp hình ảnh phản chiếu của cả hai trên tấm gương sân khấu – em, gục ngã và run rẩy, gã, vững chãi và chắc chắn bên cạnh. Có điều gì đó trong hình ảnh ấy khiến em khựng lại.

"Chờ đã" em nói, giọng yếu ớt. "Em... muốn thử lại."

Gã nhìn sâu vào mắt em "Em chắc chứ?"

Không, em không chắc. Em chẳng chắc điều gì nữa. Nhưng em đã mệt mỏi với việc chạy trốn, mệt mỏi với việc che giấu, mệt mỏi với việc cố gắng trở nên hoàn hảo.

"Ở lại" em thì thầm, ngạc nhiên bởi chính lời nói của mình. "Làm ơn. Chỉ cần anh ở nơi em có thể nhìn thấy anh."

Gã gật đầu, ánh mắt ánh lên sự thấu hiểu. Gã nhẹ nhàng siết tay em một lần trước khi bước ra rìa sân khấu, đứng ở vị trí mà em dễ dàng nhìn thấy.

Nhạc vang lên lần nữa. Lần này, em không nhìn vào gương, không nhìn khán giả, không nhìn huấn luyện viên hay anh Minseok. Em giữ ánh mắt mình trên gã, để gã trở thành điểm tựa khi em bắt đầu chuyển động.

Những bước nhảy không còn hoàn hảo nữa. Chúng thô ráp, đầy những vết xước của nỗi đau, sợ hãi, và khao khát mà em luôn giấu kín. Nhưng chúng chân thực. Lần đầu tiên trong đời, chúng thật sự là của em.

Em ngã lần nữa ở đoạn xoay người. Nhưng lần này, em đứng dậy. Và khi nhìn về phía gã, em thấy trong ánh mắt gã không phải là sự thất vọng hay phán xét, mà là niềm tự hào.

Màn biểu diễn kết thúc không phải bằng một cái kết hoàn mỹ, mà bằng một tư thế đơn giản, lặng lẽ. Tiếng vỗ tay không chắc chắn vang lên. Khuôn mặt huấn luyện viên thì khó đoán.

Nhưng tất cả những điều đó không còn quan trọng. Vì khi gã dang tay về phía em, em lao vào vòng tay ấy mà không cần diễn, không cần giả vờ, không cần cố gắng trở thành bất cứ điều gì ngoài con người thật của mình – một chàng trai đang học cách nhảy mà không cần đến gương soi.

"Anh ở đây" gã thì thầm bên tai em. "Anh sẽ luôn ở đây"

Và em tin điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro