Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

shining just for you

Phòng trị liệu như một vùng đất trung lập – nơi mà em không cần phải là kẻ diễn xuất hay kẻ đáng thương, chỉ đơn giản là một con người đang cố gắng hiểu bản thân. Bác sĩ Minha chăm chú quan sát em, cuốn sổ ghi chép mở ra nhưng ánh mắt thì hoàn toàn tập trung vào em.

"Kể cho chị nghe về Hyeonjoon đi" chị nói.

Em xoay người, thể hiện sự không thoải mái. "Anh ấy… có hơi phức tạp. Anh ấy nhìn thấy em ở thời điểm tệ hại nhất và vẫn chọn ở lại."

"Vậy điều đó khiến em cảm thấy thế nào?"

"Sợ hãi" em thú nhận. "Em sợ một ngày nào đó anh ấy sẽ nhận ra em quá đổ vỡ. Rằng em không đáng để bản thân anh ấy cố gắng"

"Đó có vẻ giống như những nỗi sợ cũ" bác sĩ Minha nhận xét. "Từ trước khi em gặp Minseok"

Những ký ức ùa về – những năm tháng trong các gia đình nuôi dưỡng, cảm giác chưa bao giờ thuộc về đâu, học cách trở thành bất kỳ ai mà người khác cần. Em đã là một kẻ biến hóa từ lâu trước khi trở thành một vũ công, và sinh tồn chính là màn trình diễn đầu tiên mà em tập luyện đến thuần thục.

"Em không biết cách được yêu mà không phải diễn" em thì thầm.

---

Bên ngoài buổi trị liệu, cuộc sống tiếp tục điệu nhảy rối ren của nó. Gã vẫn kiên nhẫn, nhưng kiên nhẫn cũng có giới hạn. Em biết điều đó. Em cảm nhận được sự cân bằng mong manh giữa họ, rung rinh như chực chờ tan vỡ.

Điểm giới hạn ấy đến một cách bất ngờ.

Em và gã đang học cùng nhau trong căn hộ nhỏ của gã thì em nhìn thấy mình phản chiếu trong ô cửa sổ. Trong một thoáng, em không nhận ra chính mình. Hôm nay mình là ai? Một người bạn trai biết lắng nghe? Một kẻ từng là nghệ sĩ biểu diễn đang cố hồi phục? Hay chỉ là một cậu bé tan vỡ đang cố chữa lành?

"Em không thể làm được" em đột ngột đứng dậy, giọng nói run rẩy.

Gã nhìn em đầy khó hiểu. "Không làm được gì?"

"Chuyện này. Chúng ta. Mọi thứ."

Những lời nói treo lơ lửng trong không khí, nặng trĩu những năm tháng đầy sợ hãi và những phản ứng sinh tồn đã khắc sâu trong em. Gương mặt gã thay đổi – đầu tiên là bối rối, sau đó là thấu hiểu, rồi đến một sự mệt mỏi như đâm thẳng vào tận xương tủy.

"Không" Gã nói, giọng chắc nịch. "Lần này em không được bỏ chạy"

Cuộc tranh cãi bùng lên, những năm tháng dồn nén cuối cùng cũng vỡ òa. Những thói quen cũ của em – diễn xuất và phòng vệ – va chạm với sự thẳng thắn đến trần trụi của gã. Đến khi anh Minseok xuất hiện – người được anh Minhyung gọi đến trong sự lo lắng – cả hai đã kiệt sức cả về cảm xúc lẫn thể chất.

"Anh yêu em" Gã nói, giọng như vỡ vụn nhưng không thiếu đi sự chân thành. "Nhưng yêu em giống như cố gắng giữ lấy nước vậy. Cứ liên tục trượt khỏi tay."

Em gục ngã.

Những lớp vỏ bọc bảo vệ, những lớp mặt nạ được xây dựng qua bao năm tháng, tất cả tan chảy thành một vũng nước trước chân em. Lần đầu tiên, em không biết cách che giấu, không biết cách diễn, không biết cách làm bất cứ ai ngoài chính mình – và đó là điều đáng sợ nhất.

Những tuần tiếp theo là một mớ hỗn độn của những buổi trị liệu, những cuộc trò chuyện khó khăn và sự chữa lành. Em tạm chuyển về ở với anh Minseok, cho bản thân em và gã một khoảng không để thở.

Trị liệu trở thành chiếc phao cứu sinh của em. Bác sĩ Minha giúp em hiểu rằng hành vi "diễn xuất" của mình không phải là giả tạo, mà là một phản ứng sinh tồn – một cách mà em tự bảo vệ mình khi thế giới trở nên quá nguy hiểm, quá khó lường.

"Em đã học cách trở thành những gì người khác cần" chị giải thích. "Nhưng bây giờ, em đang học cách trở thành những gì chính em cần."

Gã không biến mất. Gã vẫn hiện diện, nhưng khác trước kia – để cho em không gian tự do, đồng thời vẫn ngầm khẳng định rằng gã sẽ không đi đâu, đúng với lời gã đã nói trước kia. Những tin nhắn muộn, những cốc cà phê đặt trước cửa, những buổi học ngắn ngủi nơi cả hai ngồi cùng nhau trong im lặng.

Anh Minseok dõi theo tất cả, bản năng bảo vệ của một người anh trai luôn đặt trong tình trạng cảnh giác cao độ.

"Em sẽ không gục ngã đâu" em nói với anh một tối nọ.

"Anh biết" anh đáp, giọng nhẹ nhàng. "Nhưng anh vẫn sẽ ở đây, dù thế nào đi nữa."

Buổi trình diễn đang đến gần – buổi diễn mà vài tháng trước em đã gục ngã trên sân khấu. Lần này, em quyết tâm làm lại theo cách khác. Không hoàn hảo, nhưng chân thật.

Bài nhảy mới không tập trung vào sự hoàn mỹ của kỹ thuật. Nó kể một câu chuyện – câu chuyện của chính em. Về sự gãy đổ, về những cú ngã, về việc đứng lên một lần nữa. Về việc học cách tỏa sáng bằng ánh sáng của chính mình, thay vì phản chiếu ánh sáng của người khác.

Khi bước lên sân khấu, gã ngồi ở hàng ghế đầu. Anh Minseok ở bên cạnh gã. Anh Minhyung cũng có mặt, lặng lẽ ủng hộ.

Em nhảy. Không phải để gây ấn tượng. Không phải để che giấu. Chỉ đơn giản là để được sống.

Và lần đầu tiên trong đời, như thế là đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro