i'm a mirrorball
Hai năm sau.
Phòng tập nhảy yên tĩnh, chỉ có tiếng thở đều của em vang lên khi em khởi động. Không còn sự hoàn hảo đến tuyệt vọng, không còn cố gắng trở thành tất cả cho mọi người. Chỉ còn lại những chuyển động. Chỉ còn lại em.
Anh Minseok đứng ở khung cửa, một nụ cười tự hào thoáng hiện trên môi. "Sẵn sàng cho buổi dạy chính thức đầu tiên chưa?"
Em bật cười - một tiếng cười thật sự, không còn là thứ tiếng cười gượng gạo mà em từng dùng để che giấu bản thân. "Lo lắng chứ. Nhưng em đã sẵn sàng rồi"
Cuộc sống của em giờ đã khác xưa. Liệu pháp tâm lý là một hành trình dài, không phải liều thuốc chữa lành nhanh chóng. Mối quan hệ giữa em và gã vẫn bền vững - không phải nhờ những màn trình diễn giả tạo, mà là nhờ sự chân thật. Họ đã học cách yêu nhau bằng con người thật của mình, yêu cả những mảnh vỡ và góc cạnh chưa hoàn hảo.
Phòng tập nhảy nơi em dạy giờ khác xa với nơi em từng khiến bản thân gục ngã. Em chọn làm việc với những học viên đang vật lộn với nỗi lo sợ khi biểu diễn, với cảm giác "chưa đủ tốt". Mỗi buổi học là một lời nhắc nhở về quãng đường mà em đã đi qua.
Gã đến ngay trước khi học viên đầu tiên bước vào, mang theo cốc cà phê nóng và một nụ hôn dịu dàng, chân thành, đầy ấm áp.
"Lo không?" Gã hỏi.
"Có một chút" em thú nhận. Em của ngày xưa sẽ chối phăng, sẽ tạo ra một câu trả lời hoàn hảo. Nhưng giờ đây, em chỉ nói sự thật.
Học viên bắt đầu đến - một nhóm đủ mọi lứa tuổi, xuất thân, mỗi người mang theo câu chuyện riêng về những tổn thương và cảm giác mình không đủ tốt. Em nhìn họ và thấy hình ảnh chính mình của nhiều năm trước.
"Nhảy không phải để trở nên hoàn hảo" em nói khi lớp học bắt đầu. "Đó là cách để bày tỏ sự chân thật. Là cách kể câu chuyện của bạn"
Những bước nhảy của em giờ đã khác. Không còn là một quả cầu disco quay cuồng để phản chiếu những gì người khác muốn thấy, mà là một vũ công chuyển động với mục đích, với ý nghĩa, với sự thật.
Trong lúc nghỉ, một học viên trẻ bước đến gần em "Thầy làm thế nào vậy?" cô bé hỏi. "Làm sao để chỉ... là chính mình?"
Em nghĩ về hành trình của mình - những buổi trị liệu, những khoảnh khắc gục ngã, hành trình chữa lành dài đằng đẵng. Sự ủng hộ từ hai người anh trai, tình yêu vô bờ bến của gã, và nỗ lực không ngừng để thấu hiểu chính mình.
"Từng ngày một" em nhẹ nhàng nói"Và đôi khi, chỉ từng khoảnh khắc một."
Tối hôm đó, khi ở nhà cùng gã, em tìm thấy một tấm ảnh cũ. Đó là tấm hình từ đêm em sụp đổ, buổi trình diễn mà tất cả bắt đầu vỡ vụn. Nhưng cũng chính là đêm em bắt đầu trở nên trọn vẹn.
"Anh có bao giờ hối tiếc về đêm đó không?" em hỏi gã.
Bàn tay gã tìm đến em, những ngón tay đan chặt vào nhau. "Đó là đêm đầu tiên anh nhìn thấy con người thật của em."
Quả cầu gương ngày ấy giờ đã học cách tỏa sáng bằng chính ánh sáng của mình.
Không phản chiếu. Không diễn xuất. Chỉ là chính mình.
Và cuối cùng, trọn vẹn.
end.
---
Gửi đến những tâm hồn đang cố gắng trở thành phiên bản mà người khác mong muốn,
Bạn không cần phải là một tấm gương phản chiếu những kỳ vọng của thế giới. Giá trị của bạn không nằm ở việc làm hài lòng ai khác, mà nằm ở chính con người thật của bạn – với tất cả những góc cạnh, vết nứt và sự không hoàn hảo.
Hãy nhớ rằng, bạn được sinh ra không phải để trở thành một diễn viên trên sân khấu của người khác, mà để viết nên câu chuyện của riêng mình. Có thể hành trình tìm lại bản thân sẽ đầy chông gai, có thể sẽ mất thời gian để học cách lắng nghe tiếng nói từ trái tim mình. Nhưng từng bước nhỏ ấy đều xứng đáng.
Và trên hành trình ấy, nếu bạn may mắn có những người yêu thương đồng hành – những người nhìn thấy bạn trong sự chân thật, không hoàn hảo nhưng trọn vẹn – hãy để họ cùng bạn bước qua những thăng trầm. Tình yêu ấy không phải là sự chấp nhận miễn cưỡng, mà là sự thấu hiểu, sự động viên để bạn đủ dũng khí sống thật với chính mình.
Hãy cho phép bản thân sai lầm, cho phép mình không hoàn hảo. Vì chính những điều đó mới làm nên con người bạn – chân thật và độc nhất. Bạn xứng đáng được yêu thương, không phải vì bạn đáp ứng mong đợi của ai đó, mà vì bạn là chính mình.
Hãy sống, không phải để trở thành ánh sáng phản chiếu, mà để tỏa sáng theo cách riêng. Và khi bạn ngã, hãy tin rằng sẽ luôn có một đôi bàn tay sẵn sàng nắm lấy, dìu bạn đứng lên, cùng bạn bước tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro