'cause he was sunshine
Ánh đèn huỳnh quang trong phòng thu âm kêu rè rè trong không gian tĩnh lặng. Em khom mình trước bàn chỉnh âm, điều chỉnh các nút bấm lần thứ 'en nờ' trong đêm. Đôi mắt em cay xè sau hàng giờ đồng hồ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Nhưng chừng nào bản nhạc hoàn hảo thì em mới cho phép mình dừng lại.
Chiếc đồng hồ treo tường chỉ điểm 11 giờ 43 phút đêm.
"Chỉ cần chỉnh lại phần bass thêm một chút nữa thôi" em lẩm bẩm, đẩy cần gạt lên một chút. Những cốc cà phê đã uống cạn đặt rải rác quanh bàn làm việc như một lời minh chứng cho sự tận tụy vì âm nhạc của em – hoặc cũng có thể là đại diện cho sự ám ảnh.
Cánh cửa sau lưng đột nhiên khẽ bật mở. Em quay phắt lại, tim đập thình thịch. Em không được phép ở đây muộn như thế này
Em nhẹ nhõm khi nhận ra người bước vào không phải nhân viên bảo vệ mà là một người đàn ông to cao với đôi mắt dịu dàng và mái tóc đen nhánh rủ nhẹ xuống trán.
"Xin lỗi" người đàn ông lạ mặt lên tiếng, giọng gã êm ái hệt như dáng vẻ của gã. "Anh không nghĩ giờ này vẫn có người ở đây"
Em vội ngồi thẳng người lại, bất giác ý thức về chiếc áo phông nhăn nhúm và quầng thâm trên mắt. "Em đang làm dở chút việc. Nếu anh cần phòng thì em sẽ đi ngay."
Người đàn ông lắc đầu, bước vào và nhẹ nhàng khép cửa lại. "Không cần đâu. Anh là Hyeonjoon. Anh dạy nhạc ở trường trung học nghệ thuật Seoul, thỉnh thoảng có đến đây để làm vài dự án cá nhân" Gã liếc qua bàn chỉnh âm với vẻ tò mò. "Em đang làm gì thế?"
"Em là Wooje" em đáp, cố gắng vuốt lại mái tóc rối bù của mình. "Thực tập sinh ở đây. Em đang chỉnh một bản demo nhưng mãi vẫn chưa nghe ra chỗ nào đó không ổn"
Gã tiến lại gần, mùi hương nước hoa của gã nhẹ nhàng lan tỏa – một mùi hương gỗ ấm áp như khu rừng sau cơn mưa. "Anh nghe thử được không?"
Em chần chừ. Bản nhạc chưa hoàn thiện, chưa đạt đến mức mà em mong muốn. Nhưng có điều gì đó ở gã – sự dịu dàng trong ánh mắt gã – khiến em muốn mở lòng. Em gật đầu, nhấn nút phát nhạc.
Giai điệu tràn ngập căn phòng nhỏ, là sự pha trộn huyền bí giữa âm thanh truyền thống của nhạc cụ Hàn Quốc và những nhịp điện tử hiện đại. Em chăm chú quan sát khuôn mặt gã, hồi hộp khi thấy gã nhắm mắt, khẽ đung đưa theo điệu nhạc.
Ba mươi giây trôi qua, gã mở mắt. "Phần đàn gayageum đang bị lấn át bởi đàn synth. Thử giảm bớt yếu tố hiện đại trong đoạn điệp khúc, để nhạc cụ truyền thống nghe rõ hơn chút nữa"
Em sững lại. Đó chính là chỗ không ổn mà em đang tìm kiếm. Em vội chỉnh lại theo gợi ý của gã và khi phát lại nhạc, ta có thể nghe rõ sự khác biệt ngay lập tức. Bản nhạc giờ đã trở nên trôi chảy hệt như dòng nước trong lành.
"Nó thật hoàn hảo" Em thở dài, ngước nhìn gã bằng ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ. "Sao anh biết được thế?"
Gã mỉm cười và khi đó, mùa xuân trong em nở rộ "Đôi khi em cần một đôi tai mới. Khi em đã làm việc với thứ gì đó quá lâu thì khó để có thể thấy được toàn cảnh."
Cuộc trò chuyện của họ cứ từ đó mà tự nhiên tiếp diễn, lan man từ học thuật âm nhạc, kỹ thuật sản xuất, đến những nghệ sĩ yêu thích. Em biết được rằng gã từng học âm nhạc cổ điển trước khi đem lòng yêu việc sản xuất âm nhạc, nhưng gã lại chọn con đường giảng dạy để có một cuộc sống ổn định. Cách gã nói về học trò nhỏ của mình với ánh mắt lấp lánh đầy tự hào làm trái tim em chệch một nhịp.
"Em nên gặp bạn của anh, Minseok và Minhyung"Gã nói khi đồng hồ điểm nửa đêm. "Hai bọn họ mở một quán cà phê gần trường anh. Cả hai đều rất mê âm nhạc, thằng Minhyung còn từng là thực tập sinh"
"Mong được gặp hai anh ấy thật đấy" Em đáp, bản thân cũng bất ngờ khi thật sự mong chờ điều ấy. Bình thường em luôn tránh tham gia các buổi tụ tập, dành toàn bộ thời gian và năng lượng cho công việc. Nhưng có điều gì ở gã khiến em muốn bước ra khỏi vùng an toàn của mình.
Máy lạnh trong tòa nhà tắt lịm – dấu hiệu nhắc nhở giờ làm việc đã qua từ lâu. Em mau chóng lưu lại dự án và bắt đầu thu dọn đồ đạc, cố giấu đi sự luyến tiếc khi phải chia tay gã từ đây.
"Wooje này" Gã nói khi họ cùng đi xuống thang máy. "Anh thường đến đây vào mỗi tối thứ năm. Hay là chúng ta cùng thử làm việc chung với nhau đi"
Tim em đập rộn lên. "Vậy thì hay quá" Em vội vàng đáp.
Khi họ chia tay nhau trước cửa tòa nhà, những giọt mưa đầu tiên cũng bắt đầu rơi. Em đứng dưới mái hiên, dõi theo hình bóng gã chạy về phía xe, ánh đèn đường nhuộm lên gã một thứ ánh sáng dịu dàng. Trong lồng ngực em, một điều gì đó khẽ rung động, như là báo hiệu cho một khởi đầu mới.
Tối đó, nằm trên chiếc giường chật hẹp trong căn hộ nhỏ, em không sao ngủ được. Tâm trí em cứ mãi quanh qua quẩn lại về nụ cười của gã, về ánh mắt dịu dàng mỗi khi gã cười và cách mà gã và em đều có chung cảm nhận về âm nhạc. Nhưng không chỉ như thế, còn một điều gì khác nữa – một nỗi lo lắng mơ hồ len lỏi vào trong tâm trí em.
Gã dường như rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, an yên với việc giảng dạy và làm nhạc. Nhưng em thì không nghĩ mình có thể dừng lại ở đó. Em muốn sản xuất cho những nghệ sĩ hàng đầu K-pop, muốn thấy tên mình xuất hiện trên bìa album, muốn đẩy âm nhạc lên một tầm cao mới. Liệu một người mong muốn sự ổn định như gã có thể hiểu được ngọn lửa cháy bỏng trong em?
Điện thoại rung lên với tin nhắn từ cấp trên, thông báo về một dự án mới với một nghệ sĩ lớn. Hào hứng ngay lập tức trào dâng trong em, nhưng hào hứng ấy lại pha lẫn với ý nghĩ về đôi mắt dịu dàng và nụ cười ấm áp.
Cơn mưa ngoài cửa sổ ngày càng nặng hạt hơn, gõ đều trên ô kính như nhịp đập của trái tim. Em chạm tay lên ngực, cảm nhận rõ trái tim mình đập theo nhịp điệu ấy. Em từng nghĩ rằng con đường mình vạch ra luôn rõ ràng – phải thành công bằng mọi giá, không để điều gì làm xao nhãng. Nhưng lúc này, trong cơn mưa nửa đêm ấy, sự chắc chắn mà em từng có lung lay như ánh nến chập chờn trong cơn gió.
Tiếng sấm vang lên xa xa, như một lời cảnh báo hoặc cũng có thể là một lời chúc phúc. Dù thế nào đi chăng nữa thì em rất mong thứ năm đến thật nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro