26. Ông nội em có biết... (2)
Mỗi người chúng tôi đều có một thành trì không ai có thể vượt qua. Bên trong thành trì đó là những điều chúng tôi tôn thờ nhất, hi sinh cho nó nhiều nhất, cũng vì nó mà thay đổi nhiều nhất.
Thành trì của anh Jisung không hẳn là Anna, mà là sự uất ức vì chưa kịp nói ra điều cậu ấy muốn nghe thì cậu ấy đã đi đến nơi anh không bao giờ đuổi kịp. Thành trì của Jiwon là gia đình, nỗi khao khát gia đình của con bé lớn đến mức Jisung cũng phải thoát ra khỏi thành trì của mình. Thành trì của Ahn Hyungseob, hình như là một Ahn Hyungseob của những năm trung học không được Park Woojin đặt vào trong mắt. Thành trì của Jeong Jihoon, dĩ nhiên là Lee Sanghyeok.
Thành trì của tôi?
Thành thật mà nói, tôi sống không có bất cứ thứ gì để tôn thờ và hi sinh cả. Chỉ có một điều tôi quý trọng hơn tất cả, và tôi không bao giờ lừa dối, đó là gia đình. Gia đình tôi cũng như chính con người tôi, có hơi xôn xao nhiều chuyện, đôi khi cũng cùng nhau làm ra những chuyện ngu ngốc. Nhưng với những người có đời sống tẻ nhạt như tôi, có một gia đình như thế đã là hạnh phúc.
Vậy mà trong một ngày tháng ba nọ, tôi đã hợp tác với một người dưng để lừa gạt hết tất cả những người có máu mủ với mình.
---
"Tên?"
Ông nội nói gọn lỏn, tôi và Hyeonjun ngồi cạnh nhau vòng tay trước ngực như trẻ mầm non.
"Moon Hyeonjun ạ."
"Tuổi?"
"Ba mươi hai ạ."
Bà nội tôi bấm đốt ngón tay rồi nói:
"Không xung không khắc."
"Tuyệt đối là xung khắc rồi!"
Ông nội nghiêm nghị nói, tôi cong môi:
"Khắc gì ạ?"
"Khắc giới tính."
Ơ...
Sejeong có chút xấu hổ với Hyeonjun, con bé chạy tót vào phòng đút cho Siyeon ăn bữa tối. Hyeonjun vẫn ngoan ngoãn vòng tay như vậy, anh mỉm cười với người bố vẫn cầm môi múc canh không buông xuống của tôi.
"Thưa chú..."
"Cậu chưa được phép ý kiến. Tôi hỏi cậu trả lời."
Ông nội cắt ngang lời Hyeonjun nói, Hyeonjun mở miệng ra rồi lại ngậm miệng vào.
"Gia đình có mấy người?"
"Thưa ông, có bố mẹ và một chị gái."
"Bố mẹ làm nghề gì?"
"Cơ bản đều là bác sĩ ạ."
Mẹ tôi nhướn mày:
"Còn nâng cao?"
"Trả lương cho bác sĩ ạ."
Ông nội: "..."
Bố mẹ tôi: "..."
Hyeonjun: "Thưa chú..."
"Đã bảo chưa được phép nói!"
Hyeonjun lại khép chặt môi lần nữa, bà nội tôi lên tiếng:
"Trong hai đứa, ai là người đề nghị hẹn hò trước?"
"Là con."
Tôi thật thà trả lời, cả nhà tôi liền gật gù:
"Cũng không khác được. Còn cậu, vì sao lại hẹn hò với Woojeie?"
Hyeonjun bỏ qua hết tất cả những câu chuyện sô cô la của bác sĩ Nayoung vào ngày lễ tình nhân, bỏ luôn chuyện chúng tôi chia tay rồi mới quay lại, anh điềm nhiên nói:
"Con yêu em ạ."
Tôi rất cảm ơn vì cả gia đình tôi không một ai phá lên cười. Mọi người ngồi nghiêm trang trước lời thú nhận đó, cho đến khi ông tôi nói:
"Không được."
Tôi quay nhìn mẹ tôi, mẹ cũng lắc đầu.
"Thưa.."
"Khoan đã, để chúng tôi nói hết."
Ông nội tiếp tục chặn đứng Hyeonjun. Hyeonjun khổ sở nhấp nhổm vài lần rồi quay sang bố tôi:
"Con xin lỗi, nhưng mà..."
"Từ đầu đến cuối, vì sao cậu cứ không nghe..."
"... lúc nãy chú chưa tắt bếp."
Bố tôi đứng bật dậy, lật đật chạy vào bếp. Tôi nghe được tiếng nồi niêu loảng xoảng, tiếng bố tôi vừa la mắng nồi canh. Đến khi bước ra phòng khách với chiếc tạp dề cháy xém, bố tôi đưa chiếc thìa canh lớn chỉ về phía Hyeonjun:
"Sao cậu không nói sớm?"
Hyeonjun ngồi im chịu trận, anh tế nhị không nói rằng ông nội là người năm lần bảy lượt ngăn anh cứu nồi canh gà nấu nấm của bố tôi. Ông nội chắc cũng ý thức được rằng mình mới là nguồn cơn của nồi canh cạn nước kia, ông im lìm chờ Hyeonjun phát biểu trước.
"Con... vì sao con không được phép hẹn hò với Sewoon ạ?"
Bà nội tôi dịu dàng nói:
"Vì con đẹp trai."
Mẹ tôi tiếp lời:
"Nhà con giàu quá."
Bố tôi nói: "Còn là bác sĩ nổi tiếng."
Ông nội tôi chốt lại: "Quan trọng nhất, anh là con trai."
--
Tôi không ngờ mọi người trong nhà lại cùng chung nhận thức với tôi về vấn đề phân chia giai cấp này. Hyeonjun quay sang nhìn tôi, khó có thể diễn tả hết ánh mắt đó trong vòng một câu ngắn ngủi. Giống như là thông cảm, cũng giống như là xin lỗi vì trước đây đã không hiểu cho tôi. Tôi không thể nói gì với anh, cuối cùng chỉ có thể quay về phía ông bà và mẹ:
"Muộn rồi, mọi người đi ăn cơm đi. Con đi mua thuốc cho Siyeon, hôm nào đó chúng ta sẽ bàn chuyện này tiếp."
Đương nhiên cách này không thể giải quyết vấn đề, nhưng Hyeonjun chỉ mở miệng nói rằng nếu giận dữ và thiếu năng lượng thì sức khỏe người lớn sẽ dễ gặp bất trắc, ngay lập tức ông bà nội tôi đã kéo nhau đi vào phòng ăn. Ông nội nghĩ gì đó rồi quay lại gọi Hyeonjun vào ăn cơm, Hyeonjun không từ chối.
Tôi vào phòng lấy một ít giấy tờ công việc, Hyeonjun cũng theo vào. Vừa đóng cửa phòng, tôi đã phải nói ngay:
"Anh đừng giận ông bà, ông bà lớn tuổi nên không thể nghĩ như chúng ta được."
"Anh không giận."
Hyeonjun ngồi phịch xuống giường nói với tôi:
"Anh chỉ hơi thất vọng. Woojeie nhà anh không hề thua kém ai, đương nhiên không thua anh cái gì."
Tôi lắc đầu:
"Thực ra từ trước đến nay, tiêu chuẩn người nhà đặt ra cho em không cao lắm. Thậm chí chỉ cần giới tính nữ là được rồi."
Tuy tôi cũng có chút thất vọng với người nhà nhưng tôi vẫn yên tâm là không ai đòi đem tôi quẳng vào tayHyeonjun ngay lập tức. Hyeonjun dường như vẫn đang suy tính gì đó, tôi đành ướm thử ý anh:
"Anh có muốn ra ăn cơm với ông bà không?"
"Anh có việc cần phải giải quyết."
--- Như vậy càng tốt. Tôi không chắc là mình nghĩ gì nhưng vẫn lịch sự hỏi lại:
"Bệnh viện lại gọi?"
"Không, chuyện quan trọng cả đời", Moon Hyeonjun buông chiếc túi đựng đồ khám bệnh trên vai xuống. "Choi Wooje, em theo anh đi."
Tôi chưa kịp hỏi xem "theo anh" là theo kiểu gì thì đã bị tóm lấy cổ. Moon Hyeonjun đưa ba ngón tay chặn cổ tôi, môi lại hôn xuống như muốn hút hết không khí trong người. Tôi còn muốn tưởng tượng mình bị thần chết tới rút hồn bằng đường miệng, Hyeonjun vẫn quyết tâm không nhả hai hàm răng đang cắn chặt môi tôi lại. Ba phút sau hay là cả mấy ngàn năm gì đó, Hyeonjun buông tôi ra.
"Được rồi. Khi nào anh bóp tay em một cái, nhớ ngồi xuống và im lặng đến cuối cùng cho anh."
Tôi không hiểu gì hết, cũng không còn sức để phản đối. Hyeonjun ôm cả chồng tư liệu quy hoạch lẫn túi đồ ra khỏi phòng, anh kéo tay tôi theo. Tôi vấp chân nọ vào chân kia vì vẫn còn choáng váng, chỉ kịp thấy hình cặp sừng hươu mờ mờ đối diện với cửa bếp. Đi ngang qua phòng bếp, Hyeonjun đứng lại, tôi lờ đờ va vào người anh. Người bên trong chắc hẳn đang bối rối giằng co nhiều lắm, Hyeonjun cười cười dắt tôi vào. Ông nội nhìn chằm chằm vào chỗ anh đang nắm tay tôi rồi ho một tiếng. Tôi chưa kịp rút tay ra, Hyeonjun đã bóp như nghiền nát cổ tay tôi.
Bằng phản ứng nhanh nhạy như khi gặp chó của nhà Jiwon, tôi ngồi sụp xuống.
Những chuyện sau đó làm tôi không biết có nên gọi Moon Hyeonjun là lương y trong suốt quãng đời còn lại hay không.
--
----
Tôi ngồi sụp xuống. Hyeonjun buông rơi chồng tài liệu của tôi xuống, cả một quyển quy hoạch bí truyền của anh Jihoon xổ tung trên nền nhà.
"Em sao vậy?"
Hyeonjun mở túi xách. "Đêm qua em lại thức khuya đúng không? Em uống thuốc chưa?"
Đêm qua chúng tôi gọi nhau là lợn là bò, sau đó đi ngủ lúc mười giờ.
Ông bà lẫn bố mẹ đều đứng bật dậy khỏi bàn ăn. Mẹ tôi hốt hoảng kêu lên với bà nội:
"Mẹ, mẹ có thấy mặt Woojeie tái hẳn đi không? Nó bị làm sao vậy?"
Chắc chắn phải tái rồi, con trai mẹ vừa bị ăn hiếp ở trong phòng ngủ kia...
Bố tôi xăng xái điều khiển Hyeonjun dìu tôi ra phòng khách, Hyeonjun lắc đầu rồi mở túi lấy ống nghe. Anh bày ra vẻ mặt rất nghiêm trọng, tôi vẫn lờ đờ nhìn xa xăm.
"Không phải lần đầu đâu ạ, bố mẹ cứ yên tâm."
Mọi người thậm chí không còn chút thắc mắc gì khi Hyeonjun gọi bố mẹ tôi là bố mẹ. Hyeonjun đưa chiếc ống nghe nhỏ hình con ếch ra cẩn thận áp vào ngực tôi, sau đó khẽ lắc đầu. Ông nội ngay lập tức cau mày, Hyeonjun thu ống nghe lại rồi thở dài thêm lần nữa.
"Woojeie nó bị làm sao?"
"Trước tiên để cho em vào phòng nghỉ ngơi đã ạ."
Bố tôi và Hyeonjun xốc nách tôi vào phòng, tôi chỉ có thể gào lên trong lòng rằng đồ bác sĩ lưu manh không để đâu cho hết. Thở dài lắc đầu xua tay, tất cả mấy hành động dù là vô tình của bác sĩ trong lúc bệnh nhân đang tái xanh tái xám chớp mắt xa xăm đều khiến cho trí tưởng tượng của những bậc cha mẹ bay lên tầm vũ trụ.
---
Cuộc họp gia đình lần này diễn ra ngay trong căn phòng ngủ của tôi. Hyeonjun nói rằng cần xoa bóp tay tôi để lưu thông máu sau đó ra sức bóp chặt ra hiệu cho tôi im lặng. Bà nội và mẹ ngồi sát bên mép giường lo lắng, bố tôi chạy ra chạy vào vừa canh cháo vừa hóng chuyện. Ông nội ngồi khoanh tay trên chiếc ghế bành tôi thường dùng đọc sách, Hyeonjun cất lên giọng nói suy tư mà anh thường dùng để nói với người nhà của bệnh nhân sắp không qua khỏi:
"Con quen Woojeie chắc cũng đã mười năm, con phải nói rằng từ lúc đó Wooje đã làm việc không có chừng mực. Có vài người như Jeong Jihoon, cường độ công việc cao đến mấy cũng chịu được. Nhưng có người sẽ bị bào mòn cơ thể dần dần."
Mẹ tôi gật đầu lia lịa, bà nội dứ về phía tôi một cái nắm đấm.
"Thấy chưa, bà đã bảo mà?"
Hyeonjun xoa nhẹ tay tôi:
"Hai năm trước, tinh thần Woojeie sa sút nghiêm trọng. Em ấy thường xuyên làm việc qua đêm, cân nặng cũng giảm, con nhìn là nhận ra ngay Wooje có vấn đề."
---
Thôi thì dù sao đoạn này cũng không sai khác lắm.
"Con thuyết phục mãi Wooje mới chịu đi khám. May mắn là thông số cơ thể của Wooje bình thường, chỉ có điều..."
"Có điều gì?"
Ông nội tôi sốt ruột hỏi, Hyeonjun làm như cân nhắc lắm rồi mới khó khăn nói:
"Ông có biết... bệnh rối loạn thần kinh tim không ạ?"
Giống như lần tôi đi xem mắt, tôi bàng hoàng nhận ra bác sĩ thiên thần Moon Hyeonjun đang muốn gài bẫy cả gia đình yêu dấu để bắt cóc tôi đi.
Kì lạ thay, nghe Hyeonjun nói đến đó, tôi tự giác phối hợp bằng cách há miệng ra ngáp ngáp như cá mắc cạn, hai tay lại ôm chặt lồng ngực bên trái của mình.
--
27. Hexakill.
Moon Hyeonjun là bác sĩ nhi, thế nhưng anh rất hiểu tâm lý người già.
Đau gì cũng là đau, đứt tay cũng là đau, đau dạ dày cũng là đau, nhưng khi lọt vào tai người lớn tuổi, ngoại trừ ung thư và HIV, "thần kinh" và "tim" là hai thứ kinh khủng nhất.
"Ông có biết bệnh rối loạn thần kinh tim không ạ?"
Moon Hyeonjun e dè nói.
"Rối loạn... thần kinh... tim?"
Tôi còn nằm ngáp ngáp trên giường, định chỉnh lại cho Hyeonjun rằng đó là chứng rối loạn thần kinh thực vật, nhưng đài từ tắt ngóm khi thấy người yêu bắt đầu mò trong túi thuốc.
"Vâng ạ, rối loạn thần kinh tim. Giải thích một cách đơn giản thì cơn bệnh thường đến bất ngờ không báo trước, khi phát bệnh sẽ có cảm giác nóng sốt, khát nước, khó thở, tim đập nhanh và đau, thỉnh thoảng bệnh nhân còn hoảng loạn đến mức khóc không ngừng. Nói về bệnh tim thì không đúng, còn nói về thần kinh thì rất có thể là kết quả phụ của trầm cảm kéo dài."
Mấy ngón tay thon dài sạch sẽ của Hyeonjun nhấc từ trong túi ra một vật thể cũng thon dài sạch sẽ, mẹ tôi kêu lên một tiếng:
"Trầm cảm?"
Hyeonjun lại tiếp tục cho tay vào túi.
"Thời gian trước đây, Wooje làm việc nhiều, áp lực công việc cộng thêm không có ai chia sẻ, thành ra... Đây rồi."
"Không được Moon Hyeonjun!"
Tôi la lên một tiếng, Hyeonjun nhăn mày:
"Đến đây rồi còn giấu gì chứ?"
Không phải là không được cái đó. Hyeonjun muốn nói hươu nói vượn gì cứ nói tôi không đủ mồm mép đu theo, chỉ là roạt một tiếng, chiếc bao bọc kim tiêm văng ra, bụp một tiếng, kim tiêm đâm vào lọ thuốc gì đó trắng nhách.
"Con mẹ nó anh mà đưa cái kim đó tới đây thì #%@!%..."
"Choi. Woo. Je."
Tôi không kịp phanh lại đúng lúc mấy lời nói chỉ - bình – thường – khi - ở - công – trường, đổi lại là cái nhìn như dao cắt sushi của đầu bếp Nhật Bản từ ông nội. Hyeonjun lắc đầu cười khổ, anh bóp xi lanh để một ít thuốc chảy ra ngoài.
"Đâu phải lần đầu, em sợ gì chứ?"
Chính là lần đầu, tôi vừa gào thét trong lòng vừa giãy đành đạch trên giường, thành ra hiệu ứng không khác bệnh thần kinh là mấy. Bố tôi buông muôi múc canh xuống giữ tay tôi, Hyeonjun không mất ba giây đã lấy được vein trên cánh tay còn giật giật.
"Xong rồi, Woojeie, được rồi."
Tôi nằm im bất động, không cần soi gương cũng biết da mặt tái hẳn đi tại từ sáng đến đêm chưa được một hạt cơm vào bụng. Đến hơi sức thều thào chửi Hyeonjun cũng không còn, anh lau một giọt mồ hôi trên trán tôi rồi quay lên cười khổ sở:
"Thể chất vốn không nhạy cảm nhưng tâm lý thì quá nhạy cảm. Dù cơn bệnh là giả nhưng để lâu cũng rất nguy hiểm, mọi người chắc chắn cũng biết đến cái gọi là "bệnh giả vờ" rồi đúng không? Con từng tiếp nhận một trường hợp ngưng thở không rõ nguyên nhân. Bệnh nhân không bị ngộ độc gây liệt cơ, cũng không bị tắc đường thở. Cấp cứu liền ba mươi phút, tưởng bệnh nhân chết đến nơi, con vờ soi thanh quản rồi báo rằng gắp ra một đồng xu, bệnh nhân ngay lập thức hít thở bình thường."
Bác sĩ có đặc sản là những ca bệnh lạ, cũng giống cảnh sát giao thông có đặc sản là chuyện về tai nạn giao thông, ai nấy đều làm cho khán giả nghe mê mải và tin sái cổ. Ông bà nội tôi trân trân nhìn vào tôi, tôi vừa tức mình vừa xấu hổ nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng cả gia đình mình đã mắc phải cái bẫy của thiên thần khoa nhi kiêm con rể quốc dân mà người người yêu quý.
Mẹ tôi nói:
"Bệnh này chữa được không?"
Hyeonjun gom vỏ kim tiêm cho vào một túi nhựa nhỏ, gương mặt anh thoáng ưu tư nhưng rồi lại gật đầu.
"Đây không phải là bệnh sinh lý nên khó mà nói trước. Nếu như tâm lý thoải mái, không phải chịu áp lực, ngày nào cũng vui vẻ thì sẽ không phát bệnh được. Cũng lâu rồi con không thấy em như thế này, chắc tại hôm nay con đường đột quá."
Hyeonjun nắm nhẹ tay tôi:
"Anh xin lỗi."
Xin lỗi cái đầu anh! Ngon thì anh thử đi xin lỗi cả gia đình tôi vì đã tròng cả lưới vào đầu năm con người già đầu đang đứng đực ra nhìn đứa con trai duy nhất bỗng một ngày bị phát bệnh thần kinh xem sao?
Bà nội tôi bình thường nói nhiều nhưng nay đặc biệt im lặng. Có lẽ vì im lặng lâu quá khiến bà không chịu nổi, bà kéo chiếc ghế lại gần Hyeonjun rồi ngồi xuống nói với anh:
"Wooje từ nhỏ đã là đứa ruột để ngoài da không có nhiều điều phải suy nghĩ. Bây giờ công việc của nó đã không thay đổi được, đời sống cá nhân của nó chúng ta lại ít quan tâm nên không biết sự tình, cháu cũng là... bạn của nó, có cách nào giúp nó vui vẻ hơn không?"
Hyeonjun mím môi một lúc lâu, cả nhà tôi không ngừng nhìn vào đôi mắt nai tơ đang cụp xuống để lộ ra một hàng mi cong vút không thua gì con gái. Tôi ho lên một tiếng, khóe môi anh mỉm cười.
"Chúng cháu biết Wooje là người sống đơn giản, hình như chỉ có cháu là làm cho mọi thứ phức tạp lên. Vừa rồi cháu cũng có nói, đã lâu lắm không thấy em có triệu chứng gì nhưng hôm nay tự nhiên lại tái phát, có lẽ lỗi do cháu phần nhiều. Thực ra ngay từ đầu cháu đã biết rằng không nên, nhưng thấy Wooje thì không nhịn được nên mới luôn tìm cách để em hẹn hò với cháu. Wooje cũng không phải là quá thích cháu đến mức không thể buông, nên nếu cả nhà đã đồng lòng không muốn..."
Hyeonjun đưa mắt nhìn cả nhà tôi, không dưng bố và ông nội đều lảng đi không nhìn đến. Quay lại nhìn tôi, con người mưu mô đó vươn một bàn tay ra như thể định vuốt tóc tôi, rồi sau đó co mấy ngón tay thu lại bên mình.
"Em vui là được."
Tôi nghĩ Moon Hyeonjun muốn giàu nhanh thi không cần làm bác sĩ nữa, đưa đi làm diễn viên hoặc idol gì đó thì hơn. Anh cứ cười cười điệu cười không tình nguyện chút nào, sau đó lại mở túi lấy thuốc, hí hoáy ghi đơn vào mặt kẽm.
"Tạm thời không còn vấn đề gì, mấy thứ thuốc này chỉ là thuốc bổ uống cho vui miệng. Bệnh cũng không cần phải khám, con biết quá rõ Woojeie rồi, mọi người tin con một lần thôi."
Tôi lẩm bẩm một mình, sân khấu này là của Hyeonjun! Không ai trong gia đình tôi còn dám hó hé một câu vì biểu hiện đau buồn sâu sắc của người đàn ông trước mặt, tôi để ý thấy mắt của Choi Sejeong còn đỏ hoe như muốn khóc. Hyeonjun vừa kéo nắp túi khám bệnh, chiếc điện thoại đen trắng dành riêng cho cấp cứu bệnh viện réo ầm ĩ lên. Anh bấm nút nghe máy rồi lại một loạt những câu mà tôi đã quá quen, ở đâu mấy tuổi thương tích thế nào còn bao nhiêu phút, sau đó đứng lên vội vã cúi đầu.
"Bệnh viện có việc gấp, con xin phép đi trước. Hôm nay Woojeie phải ở lại đây rồi, con xin lỗi vì đã làm liên lụy Wooje. Sau này con lại đế... Con xin phép cả nhà."
Mẹ tôi đột ngột buông ra một câu:
"Con có sao không?"
Tôi làu bàu:
"Con không sao."
"Không hỏi con, con có sao không bác sĩ Moon?"
Hyeonjun đã ra đến cửa, vẫn là bộ dáng vội vàng như đang ở trong bệnh viện. Nghe đến đó, anh quay lại mỉm cười:
"Gia đình là cả đời, vì người ngoài mà giằng co cự nự với gia đình thì không đáng. Không có con thì có người khác nhưng Woojeie chỉ có một gia đình thôi, làm sao con lại bắt em phải bỏ gia đình được? Như thế áp lực lên em càng nhiều, con dù là bác sĩ hay là bạn bè hay là người yêu thương em thì cũng chỉ muốn em khỏe mạnh."
Cái này tôi phải gọi là gì đây? Moon Hyeonjun pentakill? Bởi vì mẹ tôi cũng không biết nói gì hơn, cả nhà đứng yên nghe tiếng Hyeonjun cao cao vui vẻ ở phòng của Siyeon nhắc công chúa phải ăn uống đầy đủ nếu không sẽ bị bác sĩ hoàng tử cho nhập viện, lại nghe tiếng bước chân, tiếng sập cửa, xôn xao như có tiếng thang máy kêu "ting" một tiếng rồi mới hết cơn đông đá toàn phần.
--
Tôi còn lại trong phòng một mình, cả nhà đã tản mát ra hết. Cũng phải thôi, một mình tôi chưa bao giờ đủ sức hấp dẫn với người nhà, hơn nữa ai cũng bảo phải cho tôi thời gian yên tĩnh tránh bị lên cơn. Nhặt lấy chiếc điện thoại đã bị tôi đá văng vào trong góc, tôi tức tốc bấm tin nhắn gửi cho Moon Hyeonjun.
"Này."
"Ơi."
"Anh giỏi lắm, cả gia đình tôi bây giờ đã tránh tôi như tránh tà rồi?"
"Sang nhà anh ở, đảm bảo không ai tránh, ai cũng chiều em tận trời."
Tôi đoán mình sẽ lên cơn thêm lần nữa.
"Anh tiêm cho tôi cái gì?"
"Nước cất, đương nhiên."
Tôi muốn khóc.
"Bố mẹ anh cho anh ăn học mười mấy năm chỉ để làm mấy trò mèo này đấy à?"
"Anh đi học bằng học bổng nhà nước nuôi, không phải nhờ bố mẹ. Học rồi phải áp dụng triệt để chứ."
Tôi muốn khóc thật to nhưng đàn ông thì không thể khóc to, nên tôi gào lên một tiếng. Mẹ tôi rầm rầm chạy trên hành lang rồi đẩy cửa vào, tôi xua tay ra hiệu bình yên nhưng chỉ muốn gào to hơn nữa. Nếu ngày trước biết rằng Moon Hyeonjun là người như thế, tôi đã bóp cổ cậu sinh viên Moon Hyeonjun ngày nào cũng la lết học bài tại quán cà phê của anh Jisung.
"Lưu manh."
"Em biết bác sĩ khác tội phạm giết người ở duy nhất một điểm, đó là bọn anh được cấp phép để cầm dao hay không?"
"Anh giết tôi đi."
"Cắt duyên âm tốn tiền lắm."
...
Bác sĩ của tôi, bạn trai của tôi, ngay lúc đó trong đầu tôi chỉ nghĩ được rằng, đời này nếu không cưới Moon Hyeonjun thì cái tiếng bệnh thần kinh của tôi sẽ vang xa toàn vũ trụ. Từ cô gái tôi đi xem mắt lần đầu cho đến gia đình đã biết tôi ba mươi năm lẻ, tất cả đều bị Hyeonjun đánh lừa.
--
Thì ra pentakill của Hyeonjun không dừng lại ở đó. Hai mươi phút sau khi Hyeonjun chào tạm biệt, mẹ tôi lại gõ cửa phòng tôi.
"Ra ăn tối."
Tôi vâng dạ thay đồ rồi mới lững thững đi ra, Hyeonjun lại nhắn:
"Em không được động vào đồ ăn. Chút nữa cấp cứu xong anh đưa đi ăn bù."
Tôi chửi đổng một câu rằng ông đây cứ ăn làm gì được ông, màn hình hiện lên một tin nhắn kèm ảnh. Hyeonjun đã mặc áo blouse vào, ảnh hơi mờ nhưng đẹp trai thì vẫn cứ là đẹp trai không ai địch nổi.
"Ngoan, nghe anh đi mà."
Nhận được đồ hối lộ, tôi hạ quyết tâm anh dũng bước ra khỏi phòng, ai ngờ gặp phải mùi gà thơm ngập cả hành lang. Bụng dạ sôi lên, tôi chạy nhanh vào phòng bếp. Năm người nhà tôi đang ngồi mặc niệm bên bàn ăn. Chiếc muôi của bố chỏng chơ đầu bàn, trông ông cũng có vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Tôi tưởng rằng cả nhà đang buồn vì bệnh tình của mình nên cười ha ha bẻ lái:
"Bố chữa cháy nhanh quá? Gà thơm lại rồi."
"Không phải gà bố nấu."
Hai nồi canh gà đặt ở hai đầu bàn bốc khói nghi ngút, tôi ngóng cổ nhìn vào rồi nói:
"Thế thì cái này là sao?"
Sejeong đẩy một chiếc ghế cho tôi, nhẹ nhàng trả lời:
"Bác sĩ Moon gọi người giao đến."
Ah... Trong nháy mắt, tôi lại được khai sáng thêm chút nữa. Moon Hyeonjun này thực sự không chỉ giỏi cứu người mà còn giỏi giết người...
Hyeonjun đặt canh gà từ nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng thành phố để bù lại cho món canh gà cháy khét của bố tôi, mọi người dù có lỗi nhưng rồi cũng lục đục ăn uống. Tôi ngậm đũa suy nghĩ mãi, quyết định ăn một miếng kim chi rồi buông đũa đứng lên.
"Cả nhà ăn đi, con không đói."
Bụng tôi sôi lên một tiếng, bà nội nhướn mày.
"Ừm... không đói thì thôi."
Tôi quay ra khỏi phòng, sau đó không biết trong đầu nghĩ gì, lại quay mặt lầm lũi nói:
"Bố mẹ Hyeonjun cũng tốt, con mang chân gà nướng sang hai người đó cũng ăn cùng."
Bàn tay đang cầm một chiếc chân gà của bố tôi hạ xuống, sau đó lại nhấc lên. Tôi chợt nhớ tới anh Taehyun, đã lâu rồi anh không còn giành ăn chân gà nướng ớt với mọi người, không biết người anh nhỏ bé của chúng tôi đã chấp nhận sự thật rằng mình không thể cao lên nữa hay chưa.
Người nhà tôi chắc chắn tưởng tôi đang điên tình, bởi chỉ khi đấu tranh nội tâm kinh khủng lắm tôi mới bỏ đi một bữa ăn thơm lừng chờ sẵn. Mười mấy năm trước khi phải chọn giữa kiến trúc và triết để học đại học, đó là lần đầu tiên tôi bỏ bữa. Hôm nay là lần thứ hai.
--
Đêm đó, tôi lén ra ngoài ăn khuya thì gặp ông nội đang ngồi hóng mát dưới chung cư. Ngồi hóng mát lúc mười một giờ đêm đã là chuyện hơi là lạ, ông còn phá lệ hỏi tôi một câu khô khan, mà tôi nghĩ đó là một cố gắng đáng khen để trở nên dịu dàng:
"Đã khuya rồi còn đi đâu đấy?"
Tôi thẳng thắn đáp rằng mình đi nói chuyện với Hyeonjun, ông bèn phẩy tay:
"Đêm khuya rồi còn nói chuyện gì?"
Hyeonjun dừng xe bên kia đường, anh khiêm tốn đứng một bên chiếc xe vô cùng không khiêm tốn, rõ ràng là xe mượn của ngài phó giám đốc. Tôi mạnh dạn nói:
"Con nói... chuyện chia tay chia chân gì đó, giải quyết một lần cho xong."
Ông nội tôi ậm ừ như ngậm hạt táo trong miệng. Chờ đến khi tôi lấy mũi giày cọ bắp chân vì muỗi cắn, ông mới bật ra một câu:
"Ban đêm không tỉnh táo, có chuyện gì cũng phải suy nghĩ thật kĩ rồi hãy nói ra. Để sau này không hối hận."
Tôi không biết Moon Hyeonjun có hối hận hay không, bởi vì đêm đó, khi tôi còn đang tập trung xử lý nốt nửa con gà trong nồi canh gà thơm phức dành cho riêng tôi, Hyeonjun đã mở miệng nói ra một câu khủng bố bằng chất giọng thản nhiên như thể anh đang nói "em ăn đi, chân gà ngon lắm":
"Choi Wooje, kiểu gì em cũng không thoát được anh, đã thế em còn mặt dày, thôi thì em dứt khoát cầu hôn anh đi, anh đồng ý cho."
Tôi phun ra một miếng xương gà, suýt thì đã chửi bậy một tiếng trong nhà hàng sang trọng với hàng dãy đèn lồng đỏ rực rỡ. Tình huống này là gì, monokill hay hexakill?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro