Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10:

Hôm nay tan học Moon Hyeonjun không về nhà cùng Minhyung và Minseok mà một mình ngồi lủi thủi ở sân sau trường học, mắt thì chăm chăm vào màn hình điện thoại.

Gần cả tiếng đồng hồ rồi, Choi Wooje họp gì mà lâu quá vậy?

"Moon Hyeonjun!"

Moon Hyeonjun giật mình quay đầu, vừa nhìn thấy em bé sữa của anh thì tâm trạng ngay lập tức trở nên hưng phấn trở lại, cứ như con người ủ rũ nãy giờ không phải là anh vậy.

"Anh còn chưa về sao?"

"Em nói muốn cùng anh đi mua đồ mà"

"Nhưng phải họp đôt xuất nên tôi bảo anh về trước đi rồi mà vẫn đợi tôi sao?"

"Cũng không lâu lắm, anh đợi được mà"

Không lâu là không lâu kiểu gì, tận một tiếng đồng hồ rồi đấy. Choi Wooje vốn định đi ăn trưa cùng mọi người trong hội học sinh rồi nhưng khi kiểm tra điện thoại mới thấy anh nhắn sẽ đợi mình thì cấp tốc chạy xuống đây, không ngờ con hổ giấy ngốc nghếch kia thật sự vẫn ngồi đợi cậu.

"Anh vừa khỏi bệnh đấy, chẳng biết quan tâm bản thân gì cả"

"Em lo lắng cho anh hả?"

"Ai cơ? Tôi không có nha"

Choi Wooje nói rồi xoay người rời đi trước, Moon Hyeonjun thì thích thú lẽo đẽo theo sau cậu, phải nói là anh đã vui đến mức nào khi thấy cậu nhắn hỏi anh có muốn đi mua quà sinh nhật cùng cậu không chứ. Được đi cùng cậu thì một tiếng đồng hồ dài đằng đẵng kia có là xá gì.

"Em mua quà cho ai vậy?"

"Tôi có một đứa cháu gái, cuối tuần là sinh nhật của nó rồi"

"Cháu gái? Chắc là đáng yêu lắm, chú bé đáng yêu thế cơ mà"

"Xì, miệng anh bắt đầu dẻo rồi đấy!"

Choi Wooje mắng thì mắng nhưng vẫn lén lút mỉm cười trong vô thức, thật ra thì cậu cảm thấy có một cái đuôi bám theo sau thế này cũng không phải chuyện không tốt. Moon Hyeonjun thân người vốn cao lớn, vai lại rộng, đi cùng anh cảm giác an toàn lắm. Nhưng Choi Wooje có chết cũng không nói cho Moon Hyeonjun biết, anh mà biết lại cứ được đà mà lấn tới mãi thôi.

"Wooje à, con vịt vàng này đáng yêu nè, anh nghĩ cháu em sẽ thích đó"

"Con này sao? Cái mỏ nó cứ chề ra ấy"

"Nhưng mà nhìn cũng giống em quá"

"Sao cơ? Anh bảo miệng tôi chề ra vậy đó hả Moon Hyeonjun?"

"Đáng yêu mà"

Choi Wooje tức mình lại vô thức chề môi ra, Moon Hyeonjun nhìn thấy lại cười như được mùa, làm thế nào cũng không ngừng được. Choi Wooje bị ghẹo đến thẹn quá hoá giận, cầm con vịt đánh anh tới tấp.

"Yah anh còn cười, anh dám cười tôi hả? Tôi đánh chết anh"

"Ah ah anh...hahaha...anh không nhịn được mà..."

"Cái đồ đáng ghét, anh ở đây cười một mình đi"

Choi Wooje đẩy anh ra, dỗi hờn xách con vịt ra quầy thanh toán, coi cái tướng giận dỗi có bao nhiêu là đáng yêu. Choi Wooje chê thì chê mà vẫn bỏ tiền ra rước con vịt vàng đó về, dù sao thì Moon Hyeonjun cũng nói nó dễ thương mà.

"Em chê nó mỏ chề mà vẫn mua hả?"

"Xì, kệ tôi, anh đi ra đi, tôi dỗi rồi"

Choi Wooje phụng phịu ôm con vịt vàng đi trước để Moon Hyeonjun ở phía sau bất lực đuổi theo dỗ, vừa dỗ vừa cười lại càng khiến cậu muốn đấm cho anh một trận.

Nhưng mà phải công nhận, Choi Wooje ôm bé vịt bông đi vòng vòng khu mua sắm cứ ngơ ngơ như đứa con nít lâu rồi mới được đi chơi, thấy cái gì thú vị liền tấp vô xem, xem xong rồi cười cười ngốc nghếch đi tiếp. Moon Hyeonjun thì như người giữ trẻ, luôn ở phía sau cậu, cậu đi đâu anh theo đó, lén lút chụp lại vài tấm ảnh vào điện thoại.

"Tôi muốn ăn kem"

"Anh dẫn em đi ăn kem, lần trước Minseok phát hiện được một chỗ trên tầng 4 có kem rất ngon"

"Nhưng mà tôi đang giảm cân, ăn kem không hay cho lắm"

"Giảm cân? Ai bảo em phải giảm? Em như vầy xinh xắn với đáng yêu lắm rồi, đừng giảm gì hết. Ngoan, anh mua kem cho em"

Moon Hyeonjun nói rồi nắm tay cậu kéo đi lên thang cuốn, em bé của anh đang tuổi ăn tuổi lớn mà giảm cái gì, mũm mĩm một chút mới xinh yêu chứ. Hai cái má bư đó mà mất là anh bắt đền cả thế giới này đấy.

"Bé thích ăn vị nào?"

"Mint-choco, Mint-choco, anh phải thử vị này đó, nó ngon lắm luôn"

"Mint-choco hả? Ờ được thôi, thế để anh mua mint-choco"

Choi Wooje lựa xong thì tung tăng đi ra kiếm bàn ngồi xuống, ngoan ngoãn đợi như trẻ con, khi anh bưng kem ra thì ánh mắt không giấu nổi sự thích thú.

"Nhìn em kìa, như bắt được vàng ấy"

Choi Wooje bĩu môi một cái rồi cười tươi múc một muỗng kem cho vào miệng, thích đến tít cả mắt vào. Đã lâu rồi cậu không đến trung tâm thương mại, mùi vị kem thế nào cũng đã quên mất rồi, được ăn lại món yêu thích sao mà không vui được ah.

Ngược lại với thái độ sung sướng của Choi Wooje thì Moon Hyeonjun lại cứ chần chừ mãi mới múc một ít kem cho vào miệng, biểu cảm cũng chẳng mấy vui vẻ. Moon Hyeonjun là anti mint-choco đích thực, anh đã từng chê bai thậm tệ khi Lee Minhyung lựa chọn mint-choco lúc đi chơi. Bây giờ thì vui rồi, crush của anh lại thích mint-choco nhất, đã vậy còn ăn rất ngon nữa, đúng là đau đầu mà.

"Anh ăn ít vậy, mình tôi ăn hết sẽ tăng cân đó, anh ăn nhiều vào đi, múc một muỗng lớn thế này nè, ngon lắm luôn"

Choi Wooje rất nhiệt tình cầm tay anh sấn một lượng lớn kem vào muỗng cho anh, Moon Hyeonjun nhìn chỉ biết câm nín, cười ngốc rồi cho vào miệng. Choi Wooje đang rất mong chờ phản ứng của anh nên cứ nhìn chằm chằm, Moon Hyeonjun như muốn khóc trong lòng, giả vờ sung sướng vì được ăn ngon, tay bật ngón cái rồi gật gật đầu tán thưởng.

"Ngon...ngon quá...mint-choco là nhất!"

"Tôi đã bảo là ngon mà"

Choi Wooje hoàn toàn không biết Moon Hyeonjun ghét mint-choco mà ngây thơ rủ anh ăn rồi còn bắt anh ăn nhiều hơn mình nữa. Moon Hyeonjun thì không muốn cậu khó xử, dù sao thì không phải anh không ăn được, chỉ là mùi vị không hợp gu nhưng nếu Wooje thích và muốn anh ăn cùng thì anh vẫn sẽ ăn thôi. Choi Wooje vui là được!

"Moon Hyeonjun"

"Hửm?"

"Sao anh lại thích tôi vậy?"

Đột nhiên Choi Wooje hỏi khó khiến Moon Hyeonjun có chút bối rối, anh cũng không biết phải trả lời thế nào nữa. Sao anh lại thích cậu? Thích thì thích thôi, còn cần phải có lý do sao? Nếu tìm lý do thì nhiều lắm, Choi Wooje tốt như thế vốn dĩ có rất nhiều ưu điểm mà.

"Anh không biết thích là như thế nào nhưng mà từ lần nhìn thấy em vào hôm đó, anh đã không thể ngừng nhớ đến em được. Anh muốn được ở gần em, được nói chuyện với em, được nhìn thấy em vui vẻ mỗi ngày. Anh còn muốn che chở, bảo vệ cho em nữa, anh sẽ cảm thấy khó chịu khi em thân thiết với người khác. Ryu Minseok bảo đó là anh thích em rồi nên anh nghĩ là anh thích em"

"Ryu Minseok bảo gì thì anh đều nghe theo hả?"

"Người anh có thể tin tưởng và hiểu anh nhất có lẽ chỉ có Minseok và Minhyung thôi. Mà hai đứa nó cũng dựa vào phim với truyện mà phán đấy, nhưng mà anh biết anh thật sự có cảm giác đặc biệt với em, một cảm giác khác biệt hoàn toàn với tất cả"

"Tôi xấu tính lắm, còn hung dữ nữa, còn láo toét đanh đá nữa, anh có thích tôi nữa không?"

"Chỉ cần là em thì đều thích"

"Nhưng anh cũng không thể thích tôi mãi được"

"Anh không biết, anh chỉ biết hiện tại anh đang thích em thôi. Lời thật lòng đó, em có thể xem xét đến anh không Wooje?"

Choi Wooje ban đầu chỉ là muốn hỏi vu vơ thôi không ngờ Moon Hyeonjun lại suy nghĩ và trả lời nghiêm túc như vậy. Nhìn vào ánh mắt anh cậu cảm nhận được sự ngốc nghếch và chân thành, kiểu biểu lộ cảm xúc của anh cũng rất thật, không có chút nào là giả dối cả. Moon Hyeonjun là kiểu người nghĩ gì sẽ nói đó, Ryu Minseok đã từng nói với cậu như vậy và cậu cũng đồng ý.

"Ah anh biết em sẽ từ chối mà, không cần trả lời đâu. Anh vẫn còn nhiều điểm chưa tốt nhưng mà anh sẽ cố gắng..."

"Tôi đã từ chối đâu, anh lúc nào cũng nghĩ xấu cho tôi vậy?"

Moon Hyeonjun ngơ ngẩn mất một lúc mới tiêu hoá được lời cậu vừa nói, cậu vừa bảo là không từ chối anh đó.

"Em...em bảo gì cơ? Không từ chối...thế là em..."

"Cũng không có nghĩa là đồng ý"

Moon Hyeonjun vừa định vui mừng thì Choi Wooje đã ngay lập tức khiến anh suy sụp trở lại. Cậu thật sự rất biết cách khiến tâm trạng anh lên đỉnh cao rồi tụt hẳn xuống đáy trong tích tắc.

Choi Wooje nhìn vẻ mặt từ hớn hở chuyển sang u rủ hụt hẫng ngay tức thì của Moon Hyeonjun thì không nhịn được cười, con người này đúng là có chuyện gì cũng thể hiện hết ra ngoài, không hề giấu giếm cái gì luôn.

"Thật ra... cũng không phải là không thể..."

"..."

"Phải xem anh thể hiện như nào đã"

"Nghĩa là em cho anh cơ hội?"

"Chỉ có một, anh sử dụng cẩn trọng vào"

Choi Wooje nói rồi ôm vịt rời đi, Moon Hyeonjun phải mất vài giây mới phản ứng kịp mà đuổi theo cậu, phải biết trong lòng anh đang sung sướng đến mức nào. Choi Wooje vừa đồng ý để anh theo đuổi đó, cậu vừa cho anh cơ hội tiếp cận cậu đó, anh thật muốn hét lên cho tất cả mọi người ở đây nghe rằng anh đang cảm thấy hạnh phúc như thế nào.

"Wooje à, đợi anh với!!!"

Kim Taehyun đứng ở góc cầu thang giương mắt nhìn theo hai người sánh bước bên nhau, nói chuyện vui vẻ gần gũi như một cặp đôi, Choi Wooje chưa bao giờ đối xử với anh như thế. 

Cảm giác ghen tị dâng lên trong lòng khiến Kim Taehyun khó chịu, một người xuất chúng như anh lại phải lép vế trước một thằng nhóc chẳng ra gì như Moon Hyeonjun thì đúng là chuyện vô cùng mất mặt. Kim Taehyun tuyệt đối không chấp nhận bản thân mình thua thiệt, anh nhất định phải có được Choi Wooje, dù là bất cứ giá nào. 

"Moon Hyeonjun, tôi đã cảnh báo cậu từ trước, nếu cậu muốn đấu thì tôi sẽ khiến cậu phải hối hận"

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro