02
"Anh, nửa đêm ăn chút gà rán hông?" Loại hỏi thăm này chính là lời thì thầm của ma quỷ vào lúc mười hai giờ đêm.
Moon Hyeonjun đang trong quá trình quản lý thân thể, kiên quyết từ chối: "Anh không ăn."
"Em biết mà," Choi Wooje thản nhiên nói, "Ý em là, em đang định ăn, anh lại order đi."
"Ừ." Moon Hyeonjun bận rộn thao tác tay, theo bản năng đáp lại, sau đó hắn mới ý thức được: "Ủa ê, tại sao anh phải order?"
Choi Wooje dường như đã bịt lỗ tai lại và đang đắm chìm trong trận đấu: "Á, AD AD sẽ chết trong vài giây nữa...nai xư!" Sau đó em ấy bắt đầu khoác lác: "Điện thoại của em hình như hết pin rồi. Nếu có ngày mà anh cảm thấy không có sức để order đồ ăn dành cho dân tập gym, em cũng sẽ order cho anh. Xúc động chưa?"
Moon Hyeonjun không phục: "Vậy là khi nào?"
Đối phương hoàn toàn nói chuyện không có lý: "Em nói rồi, là nếu như có ngày đó."
"Aishh..." Thật sự không nói nên lời với người này luôn. Moon Hyeonjun trong lòng nhấn mạnh, không phải tôi nghe lời em đâu, mà là người anh lớn này lười tranh cãi với em, đồng thời mở ứng dụng order đồ ăn.
"Anh có xúc động hông dạ?" Choi Wooje hỏi tới cùng.
Sau đó, Moon Hyeonjun thật sự tưởng tượng Choi Wooje ngoan ngoãn giúp hắn lấy đồ ăn mang về — bởi vì em ấy ít khi nào khiến hắn liên tưởng ra trường hợp như vậy. "Ừm... cũng được."
Choi Wooje hài lòng nhăn mũi, cặp kính bị thịt trên má đẩy lên, vẻ mặt có chút đắc ý. Việc dọn đường vượt tháp hôm nay vẫn an toàn.
Sau khi đồ ăn được ship tới, mọi chuyện thậm chí còn trở nên tệ hơn, Choi Wooje cùng Ryu Minseok xông vào ký túc xá của hắn, để lại đống hỗn độn đầy dầu mỡ cho hắn dọn dẹp, sai bảo hắn đưa đồ uống, lấy khăn giấy, thậm chí còn dụ hắn ăn cùng.
"Nhìn cặp đùi cường tráng này, con gà này cũng là gà tập gym đó. Nếu như anh ăn thịt gà thì tương đương với việc ăn cơ bắp, cũng giống như ăn bột protein? Liệu các chuyên gia thể hình có từ chối bột protein không?" Em trực tiếp cầm đùi gà đến trước mặt Moon Hyeonjun, phát biểu lý thuyết đặc trưng của Choi Wooje.
Quen với trí tưởng tượng không giới hạn của mình, Moon Hyeonjun rất giỏi trong việc thể hiện vẻ mặt không nói nên lời và có ý muốn cười.
Khi xếp hàng chờ lấy số khi đi ăn ngoài, Choi Wooje sẽ lật nghiêng biển số có số 8 và hỏi hắn: "Anh ơi, anh nhìn xem, số 8 cũng là vô cực, như vậy liệu có khi nào chúng ta mãi mãi không được ăn không?"
Khi lười biếng xem Shin cậu bé bút chì trên máy tính dùng để luyện tập, Choi Wooje một mặt sẽ đi ngược lại với quy định bằng việc ăn khuya trong phòng tập, một mặt thì hỏi hắn: "Anh xem này, cậu bé Shin luôn luôn để lộ ra hai cái má thịt. Điều này có phải là đồng nghĩa với việc cậu ta chưa bao giờ xuất hiện trực diện?"
Khi nhân viên công ty mời đám cưới, Choi Wooje vừa bóc vỏ kẹo vừa hỏi hắn: "Anh, nếu một tuyển thủ chuyên nghiệp cầu hôn thì lời thề nên được nói như thế nào? Cái mà bất kể nghèo khổ hay giàu sang á."
Moon Hyeonjun suy nghĩ một chút: "Ừm... Bất kể thành công hay thất bại, gió xuôi hay gió ngược, bất luận win lane hay thua lane, bạn đều sẵn sàng giúp đỡ anh ta và bao dung anh ta cho đến cuối trò chơi?"
Choi Wooje tiếp tục nói: "Bất luận anh ta có cho bạn first blood*? Bất luận anh ta có ăn quái rừng của bạn?" Em ấy đột nhiên nhận ra điều gì đó, thoát khỏi khung cảnh quen thuộc này và chế nhạo: "Anh đang làm gì vậy, cứ như thể người mà anh sắp cưới cũng là một tuyển thủ chuyên nghiệp vậy."
(*) Mạng hạ gục đầu tiên trong game.
"Aishh." Đứa trẻ này đã đưa hắn vào bối cảnh của mình. Cái này gọi là cái gì nhỉ? Moon Hyeonjun khịt mũi, có chút muốn cười, có chút tức giận, nhưng cuối cùng nhịn xuống ho khan vài tiếng, sau đó trầm mặc hồi lâu.
Nhưng cả hai đều đã quen với sự im lặng như vậy, chỉ có tiếng máy móc của chuột và bàn phím, căn phòng tập trống rỗng dường như phảng phất hình ảnh thu nhỏ của tuổi trẻ đơn điệu. Trò chơi đầy biến động và người đồng đội không thay đổi đã lấp đầy mốc thời gian như thể chúng đang hòa quyện vào bầu không khí, hơi thở và chuyển động trở thành những âm thanh cụ thể. Bầu không khí này thật thú vị, họ đắm chìm trong sự im lặng này và sống như hai cây thực vật hung ác.
Im lặng hồi lâu, Choi Wooje đột nhiên vô cớ gọi hắn: "Anh Hyeonjun."
"Saooo?" Moon Hyeonjun không cam chịu, kéo dài âm cuối.
"Không có gì." Choi Wooje trong miệng còn ngậm kẹo, phát âm có chút hỗn tạp. Một lúc sau, có lẽ em vừa kết thúc một trận vừa ý, lại lần nữa không ngần ngại mà gọi hắn: "Anh Hyeonjun——"
"Aish." Moon Hyeonjun thở dài một hơi, vốn có vẻ đáng sợ nhưng bây giờ lại vô tác dụng, sau đó dịu giọng lại, kiên nhẫn đáp: "Anh đang nghe đây."
Tất nhiên không sợ em ấy, chỉ nhường em ấy thôi. Moon Hyeonjun thầm thề: Dù sao đi nữa mình sẽ dạy cho tên nhóc này một bài học, lúc đó sẽ đòi luôn cả gốc lẫn lãi.
Nhưng những hành động xấu xa của Choi Wooje đơn giản là nhiều đến mức không thể diễn tả được, và Moon Hyeonjun không biết khi nào nên nắm bắt thời cơ cụ thể để chống trả.
Khi lần đầu tiên giành được chức vô địch, hắn đã khóc nức nở giữa tiếng hò reo, Choi Wooje ở phía sau vui vẻ lấy tấm bảng đập vào đầu hắn để an ủi, máy quay và những ánh mắt hạnh phúc của khán giả đã quay lại sự nổi loạn của em. Lúc hắn nhìn thấy đoạn video này, đang định giải quyết vụ việc này thì Choi Wooje đã sớm lui về phía trong ngoan ngoãn lòi ra chiếc bụng, cười nhìn hắn, ánh mắt không chút nghi ngờ nói: "Chúc mừng anh."
Vô tình lấy mất chiếc gối đoạt giải của hắn, xâm chiếm phòng của hắn để ăn đồ ăn được ship tới, mặc áo khoác của hắn mà quên trả lại, đáng thương phàn nàn với huấn luyện viên khi bị lấy mất một chiếc bánh quy. Moon Hyeonjun nhân cơ hội đi về ký túc xá để lấy lại chỗ đã mất trong lúc em ấy đang ngủ, càng tức giận hơn khi nhìn thấy con búp bê Poro trên giường. Sau đó hắn mới nhớ ra em ấy đã vui vẻ khoe "đây là của anh Hyeonjun" trong buổi phát sóng trực tiếp khiến hắn lúng túng, chỉ lấy lại chiếc nhẫn mà em ấy đã lấy đi, nghĩ một lúc rồi cúi xuống ra dấu mấy ngón tay của mình.
Vào sinh nhật lần thứ 19 của Choi Wooje, em mang những chiếc bánh quy tự làm từ chỗ quán cafe mà các fans đã chuẩn bị cho hắn. Moon Hyeonjun nhận lấy, chúc em sinh nhật vui vẻ một cách trôi chảy.
Sẽ thật tuyệt nếu tình trạng này có thể kéo dài vô tận. Moon Hyeojun lại bổ sung thêm: "Mỗi ngày đều vui vẻ."
Choi Wooje nhăn mũi, nụ cười trở nên có chút cay đắng: "Cái này có chút quá lý tưởng, còn phải tùy thuộc vào tình hình nữa."
Với tư cách là tiền bối, anh trai, đồng đội, và có lẽ còn đặc biệt hơn, Moon Hyeojun đột nhiên cảm thấy có một sứ mệnh không thể trốn tránh, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính: "Nếu như vô địch, liệu có thể thực sự hạnh phúc suốt đời không?"
"Không biết." Choi Wooje thành thật trả lời. Khi đó, họ vừa phải chịu đựng những pha tấn công liên tiếp, sa sút, cãi vã, lấy lại sức sau thất bại về nhì. Nỗi đau âm ỉ này không biết sẽ kéo dài bao lâu, cho dù là sinh nhật thì lúc này nhắc đến cũng có chút quá đáng.
"Vậy thì thử xem. Thử một lần là biết."
Hắn nói điều đó một cách dễ dàng như "nhà ăn đã cải tiến công thức nấu súp và cơm, chúng ta hãy thử vào bữa trưa nhé".
Choi Wooje cũng nghiêm túc gật đầu nói: "Được."
Năm nay ngày càng chứng kiến nhiều khoảnh khắc khó khăn hơn.
Moon Hyeonjun nhìn người cộng sự bấy lâu nay của mình ngang ngược bao nhiêu sau trận đấu nhưng trong khi lại rất im lặng khi vào trận, nhìn em ấy bước lên một đấu trường quốc tế hoành tráng hơn, nhìn em ấy cuối cùng cũng đạt được ước muốn chạm vào đỉnh vinh quang một lần nữa, nhìn em ấy đứng bên cạnh hắn trả lời phỏng vấn sau trận đấu. Em nói, "Vào thời điểm này năm ngoái tôi đã hối hận rất nhiều, nhưng lần này tôi sẽ không hối hận nữa."
Là người thân thiết nhất xung quanh hắn, là người ở bên hắn lâu nhất, trong những cuộc trò chuyện đêm khuya và những khoảng lặng sau trận đấu, Moon Hyeonjun biết rõ điều gì đang bị cưỡng ép lấy đi khỏi trái tim Choi Wooje, và một cái gì đó đã bám rễ chắc chắn vào trong cơ thể của hắn, có lẽ lúc này chỉ chờ lao ra khỏi mặt đất khô cằn.
Lúc trở lại hậu trường, Choi Wooje nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, dùng ngữ khí nghiêm khắc nói: "Đừng quá tự tin, nếu tự mãn sẽ xảy ra phiền toái lớn."
Thân là một tuyển thủ chuyên nghiệp kiếm sống dựa vào đôi tay của mình, Moon Hyeonjun cảm thấy đôi tay của Choi Wooje thật sự không đáng sợ chút nào.
Mềm mại và nhiều thịt, không nỡ dùng sức mà đánh chỗ này chỗ kia, giống như một sự làm nũng hơn là một bài học. Em ấy tức giận với các thiết bị ngoại vi, và trong khi gõ chuột, em ấy sẽ hét vào mặt huấn luyện viên để lấy cho em một cái mới. Em ấy tức giận với đồ ăn, cau mày và phẩy tay: "Anh đừng có thêm sốt cà chua cho em."
Hoặc có thể em ấy sẽ trở nên dịu dàng hơn khi có tâm trạng vui vẻ, nhẹ nhàng vỗ lưng bạn khi lên xe, đặt tay lên vai bạn khi đang xếp hàng chờ, phá vỡ sự hồi hộp khi trận đấu sắp bắt đầu, hãy bước tới và hỏi một cách nghiêm túc: "Anh, anh có muốn em nắm tay anh không?"
Mà Moon Hyeonjun dựa vào tầm nhìn cao hơn và bờ vai rộng hơn, chắn trước mặt em, nuốt chửng ánh mắt lóng lánh và nhìn chằm chằm của em.
Choi Wooje bất kể dịp nào đều đứng trước quầy buffet với vẻ mặt ngơ ngác, cúi đầu hỏi Ryu Minseok: "Anh, anh thấy tay của em thế nào?" Moon Hyeonjun ở phía sau không nhịn được cười lên, hắn không biết mình đang cười cái gì. Đại khái là đang cười vì câu hỏi không biết từ đâu xuất hiện, hắn đang cười đôi bàn tay thật sự rất giống bàn tay của một đứa trẻ, cười vì đôi bàn tay tưởng chừng như vụng về này lại có thể thực hiện những thao tác cực kỳ đẹp mắt, dường như xứng đáng với mọi thứ ngọt ngào và xinh đẹp, chẳng hạn như búp bê Poro phiên bản giới hạn, cúp sáng bóng và nước ngọt.
Hoặc có thể đó là một giấc mơ khác nặng nề hơn. Từ xa, Moon Hyeonjun nhìn thấy em ngồi đó chọn kích cỡ chiếc nhẫn vô địch. Và như mọi khi, em ấy lại làm hỏng mọi việc nhỏ nhặt, bĩu môi và vật lộn với chiếc nhẫn dính trên ngón tay. Hắn thở dài bước tới, ngồi xổm bên cạnh em, chỉ vào một trong những mẫu trên khay và nhắc nhở: "Em nên đeo cái này mới đúng."
Choi Wooje không có hỏi Moon Hyeonjun làm sao biết được chu vi ngón tay của em, mà là hỏi hắn: "Vậy anh đeo cỡ nhẫn nào?"
Nhìn thấy đối phương bày ra vẻ mặt đắc ý, hắn cảm thấy xấu hổ khi bị vạch trần, Choi Wooje biết mình đã hỏi đúng vấn đề. Tính sai rồi, mình chỉ đo của Wooje mà quên đo của mình. Moon Hyeonjun ho khan hai tiếng, nhặt chiếc nhẫn lên, quỳ một chân xuống, lấy lại thế chủ động: "Wooje à, chúng ta kết hôn đi."
Đôi mắt vốn luôn từ trên cao nhìn xuống, giờ lại từ nơi thấp ngước lên, trong trẻo và căng thẳng không giấu được. Choi Wooje mỉm cười, chọt vào vai hắn, ba năm qua Moon Hyeonjun đã phóng khoáng hơn rất nhiều, và trở nên dịu dàng hơn. Sau khi nhìn nhau hết mười giây, Moon Hyeonjun mới nén hết nụ cười, Choi Wooje cũng ngồi thẳng dậy và nghiêm túc nhìn lại.
Em ấy biết rằng người đi rừng sẽ luôn bao dung với em, vì vậy em có thể đáp trả bằng bất cứ điều gì vào lúc này. Hoặc có thể, câu trả lời không còn quan trọng nữa. Vì vậy em đưa tay sờ lên chiếc nhẫn, nhưng không có đeo vào ngón tay, mà cầm nó trong lòng bàn tay run rẩy của Moon Hyeonjun.
Người đi đường trên trẻ tuổi, được mệnh danh là Thần sấm, đã sớm có được sự khiêm tốn và điềm tĩnh trong giải đấu. Vào lúc này, em hiếm khi nở một nụ cười quyết tâm giành chiến thắng và trả lời người đi rừng của mình: "Anh, chuyện này đợi chúng ta đoạt chức vô địch rồi hãy nói." Bọn họ cùng nhau nhìn về phía khán đài, chiến trường đã gần trong gang tấc.
Khi trụ nhà chính nổ tung, Choi Wooje đã đưa tay ra và đập tay với hắn.
Trong sự nghiệp học tập ngắn ngủi của Moon Hyeonjun, hắn trốn học nhiều hơn số lần hắn lên lớp, số điểm đúng ít hơn số điểm bị trừ, luôn ngủ ngon trong lớp sinh học. Mọi kiến thức về cơ thể con người đều đến từ những huấn luyện viên thể hình, thực tế đến nay hắn vẫn chưa thể phân biệt được giữa dopamine, endorphine và những hormone phổ biến.
Nhưng hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ ẩm ướt cùng tần số run rẩy, khoảnh khắc mộng mơ vô song và cảm giác chân thực đến lạ thường. Các ngón tay, lòng bàn tay và cổ tay va vào nhau sắc bén như bất kỳ chiến thắng bình thường nào. Đây là những vũ khí mà những tuyển thủ chuyên nghiệp sử dụng tốt nhất và là cánh cổng sinh mệnh cần được bảo vệ nhất.
Mạch cổ tay của hắn lúc này đang đập dữ dội, như thể hắn vừa thực hiện năm hiệp bench press* liên tiếp, như thể hắn vừa chạy hết ba nghìn mét, như thể vừa kết thúc một trận bóng đá tuyệt vời. Đây có lẽ là khoảnh khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời hắn, Moon Hyeonjun vô tình nhớ lại cú trượt bóng buồn cười mà mình đã làm bên lề, khi đó hắn giả vờ nắm tay Choi Wooje, đầu ngón tay của họ chạm vào nhau nhau, hắn đã không nhận ra rằng đó là biểu tượng của cùng một nhịp tim.
(*) Là một bài tập gym thường được sử dụng để làm săn chắc các cơ của phần trên cơ thể, bao gồm cả ngực, cánh tay và vai.
Khi trò đùa đó xuất hiện, cả hai đều không ngờ rằng sau này họ sẽ cùng nhau bước đi trên một chặng đường dài như vậy. Sau khi trải qua những năm tháng dài và khó khăn, bao nhiêu thất bại và thiếu sót, rồi đạt đến một giai đoạn đáng mong chờ như vậy và leo lên đến đỉnh cao tột cùng, trò đùa đó có lẽ không còn là trò đùa nữa.
Và khoảnh khắc này cũng giống hệt khoảnh khắc đó, tim hắn đập dữ dội, dây thần kinh giao cảm run lên vì hưng phấn. Đôi bàn tay siết chặt, người đi đường trên yêu quý của hắn, người đã ở bên cạnh hắn từ những ngày đầu, nhìn em giữa tiếng cổ vũ xa xăm và không rõ ràng bên ngoài tai nghe, mặt hắn hơi đỏ bừng và dường như có ươn ướt trong mắt.
Moon Hyeonjun nhẹ nhàng nhéo ngón tay của mình, nhiệt độ nóng hổi như ghi lại những khoảnh khắc chúng cộng hưởng ở cùng một tần số lặp đi lặp lại.
END.
~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro