Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q.1 - Chương 5: Trở về Kim thành Vũ phủ Thừa tướng

Phượng Vô Ưu bị hắn nhìn như vậy có chút đỏ mặt, trời mới biết nàng ở hiện đại chính là cả ngày vùi đầu vào việc nghiên cứu thuốc Trung y, ngay cả một lần yêu đương cũng không có thời gian! Càng không cần phải nói có người dùng ánh mắt như vậy mnhìn nàng.

Này, tim đập hình như là có chút mau. . . Hắn có phải hay không có ý đó. . . Cái đó, hắn còn là một đứa trẻ con chưa mọc lông không? Trống nhỏ trong lòng Phượng Vô Ưu đập liên hồi.

Phượng Vô Ưu hạ mắt, "Không!"

"A Cửu, mau tới đây." Thanh âm thuần hậu (thật thà chất phác) mang theo ôn nhu của thiếu niên kia vang lên lần nữa.

Phượng Vô Ưu trong lòng ngớ ngẩn, "Làm sao?" Nàng hỏi.

"Tới." Hắn cũng không biết vì sao, bản thân có khi nhẫn nại như vậy... Trước kia, chuyện hắn nhẫn nại như vậy đi dỗ một nữ tử là không có bao giờ... hắn cũng không thích bất kỳ nữ nhân nào tiếp cận, nhưng mà... Bản thân nhất định là bị mê hoặc.


Phượng Vô Ưu suy nghĩ một chút, vẫn cứ di chuyển bước chân tiến lên, "Làm sao?"

Môi mỏng thiếu niên cười một tiếng, đợi thời điểm nàng đến gần thêm một chút, bật người lên một cái, nhanh tay điểm huyệt đạo của nàng, sau đó đem nàng kéo tới vào trong ngực của mình, cùng nhau đến trên giường nhỏ!

"Ngươi!" Phượng Vô Ưu kinh ngạc, "Khốn kiếp!" Lại dám đánh lén nàng, ngại mạng lớn! Hơn nữa, còn điểm huyệt đạo của nàng? Nàng không nhúc nhích được! Cổ đại thật sự có võ công như vậy. . . Từ nay về sau nàng có thể học một chút sao?! Đợi về sau nàng nhất định điểm huyệt đạo cho hắn không nhúc nhích được!

"Ngoan, chớ quấy rầy, ngủ." Thiếu niên cười một tiếng, "Mặc dù ngươi rất đần, nhưng là. . . Không ảnh hưởng đến giấc ngủ!"

"Vương bát cao tử!" Phượng Vô Ưu lập tức mắng, "Mau giải huyệt đạo cho ta, nếu không ngươi cứ chờ coi!" Hắn không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? ! Nàng vẫn còn là Tứ tiểu thư phủ Thừa tướng đấy! Nếu bị người ta biết nàng như vậy, từ nay về sau nàng còn có thể gả đi sao?

(vương bát cao tử: mình chỉ biết đại loại là một câu chửi người ta là con rùa hay con dê gì gì đó)

Mình không phải là người cổ đại, nhưng có lúc ở trong bệnh viện mệt mỏi có chiếu phim cung đấu trạch viện, mình lúc ăn cơm tự nhiên liếc chút, hơn nữa, có sách gì mình xem không có hiểu qua?

"A Cửu, ta không đứng hàng thứ tám, nhớ, hử? Là sáu." Thiếu niên cho là nàng giải thích "Hoàng bát cao tử", mặc dù không quá cao nhã, nhưng hắn cũng không có tức giận, hơn nữa còn nói ra câu dài nhất từ lúc bình sinh (sinh ra đến giờ).

"Cái gì bát, cái gì lục nha!" Phượng Vô Ưu trợn mỹ mâu, "Mau giải huyệt đạo cho ta!" (mỹ mâu: con mắt đẹp, từ nay mình cứ để như vậy nhé)

Hắn cười đáp với Phượng Vô Ưu minh mâu, "Ngươi mâu thật đẹp." (minh mâu: con ngươi trong suốt, rõ ràng)

Phượng Vô Ưu ngẩn cả người ra, mặt đỏ lên. Thiên, có người khen mình nga, trước kia cũng không có nhỉ!

Thiếu niên thấy nàng đỏ mặt, tâm tình thật tốt, nhưng lại động thủ điểm huyệt câm của nàng, "Thanh tĩnh chút." Hắn đem chăn đắp lên trên hai người, "Ngươi ngủ ở trên ghế sẽ lạnh." Hắn như cảm thán một tiếng, mới nhắm con ngươi lại.

Khốn kiếp, còn không phải là bởi vì ngươi sao? ! Phượng Vô Ưu trợn mắt nhìn hắn, ngực hung tợn mang khí.

Nhưng vẫn là không bằng cơn buồn ngủ dâng lên, ở trong ngực hắn an tĩnh ngủ. Dường như, thật ấm áp.

Thời điểm sáng sớm Phượng Vô Ưu tỉnh lại, đã không thấy được thiếu niên kia.

Hẳn trong lúc mình còn ngủ rời đi.

Phượng Vô Ưu thở dài một cái, suy nghĩ một chút, mình là truyền nhân y dược thế gia, nơi nào làm qua chuyện lỗ vốn? Nhưng lúc này đây, mình rõ ràng lần đầu làm chuyện buôn bán lỗ vốn.

Lúc đang thu thập phòng, từ bên ngoài có tiếng hô "Phượng tứ tiểu thư thí chủ, Triệu ma ma phủ Thừa tướng tới!"

Phượng tứ tiểu thư thí chủ. . . Phượng Vô Ưu nghe tiếng hô, trong lòng cười nhạt, đây chính là lần đầu tiên nàng được nghe xưng hô như thế! Bất quá phủ Thừa tướng phái người đến, lúc này muốn đón nàng trở về sao? Mình còn tưởng rằng phải phí một phen trắc trở đâu!

Tĩnh Tâm đã chạy đi vào, "Phượng tứ tiểu thư, mời ngài mau đến sương phòng bên kia đi! Triệu ma ma đang đợi."

Phượng Vô Ưu cười một tiếng.

Nhưng là vào lúc này mình cũng không có trí nhớ trước kia của chủ nhân thân thể này . . . Là một vấn đề khó khăn.

Nhưng suy nghĩ một chút, mình bị đưa đến giá Thủy Nguyệt am vào lúc năm tuổi, bây giờ là mười ba tuổi, một đứa bé, có thể có trí nhớ gì? Phượng Vô Ưu lại cười một tiếng.

Phượng Vô Ưu đến trong buồng, thấy một phụ nhân đại khái chừng ba mươi tuổi đang cùng Tĩnh An ngồi chung một chỗ nói chuyện. Phụ nhân kia búi tóc chỉnh tề, một mực trâm bạc cài vào, một bộ hình dáng người tốt hiền hòa.

Phượng Vô Ưu sửa lại tư thái, khiếp sợ nhút nhát tiến lên, sau đó mở con ngươi có chút hoang mang nhìn các nàng, hai tay đặt ở trước mặt dan vào nhau.

Triệu ma ma nhìn Phượng Vô Ưu, quan sát trên dưới một chút, nhìn nàng mặc áo tử cũ kĩ rách nát, thần sắc hốt hoảng nhát gan, trong lòng gật đầu.

Triệu ma ma môi phì (môi to, do có nhiều mỡ) cười một tiếng, đứng dậy hơi hành lễ, làm bộ nói, "Tứ tiểu thư chịu khổ."

Tĩnh An sư thái lúc này tiến lên, "Dựa theo phân phó của Đại phu nhân, Tứ tiểu thư ở nơi này là tu hành loại bỏ sát khí! Triệu ma ma là một người sáng suốt, hẳn nhìn ra được."

Nói tới Đại phu nhân này ba chữ, Triệu ma ma nhất thời cười một tiếng, "Dĩ nhiên, dĩ nhiên. Chẳng qua là lão gia từ biên cương trở lại, chợt nhắc Tứ tiểu thư trở về phủ, Đại phu nhân liền sai Triệu ma ma ta tới."

Là Thừa tướng phụ thân nhớ tới nàng tới đây! Phượng Vô Ưu cười một tiếng. Từ biên cương trở lại, Thừa tướng mà cũng phải suất binh đánh giặc sao? Cái triều đình gì mà kì quái vậy? Chỉ bất quá, đại phu nhân này. . . A a!

"Khổ cực Triệu ma ma chạy chuyến này." Tĩnh An sư thái cười nói.

"Lão gia phân phó, quyên hai ngàn bạc trắng làm tiền hương để cảm tạ Thủy Nguyệt am đã chiếu cố Tứ tiểu thư." Triệu ma ma nói, tiến lên kéo tay Phượng Vô Ưu, Phượng Vô Ưu cười nhìn nàng ta, cũng không nói lời nào cũng không có động tác khác.

"Ngã phật từ bi, sẽ phù hộ cho Thừa tướng phủ, Thừa tướng đại nhân!" Tĩnh An cười khai mi.

Trong lòng Phượng Vô Ưu hừ lạnh.

Hợp lại xướng hí gặp lại diễn trò, cùng nhau mà diễn!

Nghỉ ngơi một đêm sau, Triệu ma ma liền cùng hai nha hoàn gọi là Cát Tường, Như Ý cùng chung đi theo Phượng Vô Ưu trở về phủ Thừa tướng ở góc tây bắc Kim thành.

Phượng Vô Ưu nhìn về Thủy Nguyệt am phía sau càng ngày càng xa, môi khẽ cười cười.

Nàng sẽ trở lại! Hai cái ni cô này. . . Chờ đi!

Rất nhanh tiến vào một tòa thành có kia cửa thành thật là khí phái, nước sơn đỏ son, thị vệ mặc khôi giáp đứng ở trên tường thành coi giữ, vạn phần uy vũ.

Nhưng là thời điểm Phượng Vô Ưu nhìn tường thành kia, có chút không nỡ rời mắt đi!

Thật giống như, nơi này vạn phần quen thuộc.

Nàng ngẩng đầu, thấy hai chữ kia, "Kim thành" .

"Kim thành." Phượng Vô Ưu trong miệng lẩm bẩm hai chữ này. Nàng cũng không cầu bao nhiêu giàu sang, chỉ cầu miễn là có thể ở trong xã hội cổ đại này sinh tồn, sống khỏe mạnh, nếu có cơ hội, hy vọng đem Trung y phát triển tiếp, đơn giản cứu đời tể người đã đủ. (tể: như tế độ. Ý nói Phật cứu vớt người khỏi bể khổ)

"Đúng vậy, Kim thành, Tứ tiểu thư, kim thành là đế đô của Đoan Mộc hoàng triều chúng ta!" Cát Tường cười nói.

Các nàng là hai nha hoàn sơn móng tay cho Đại phu nhân được phái tới hầu hạ Phượng Vô Ưu, nhưng còn không biết dự tính Đại phu nhân đích xác là gì. Cho nên, trước vẫn là cẩn thận hầu hạ Tứ tiểu thư.

Qua một lúc lâu, xe ngựa từ từ dừng lại, bên ngoài có người hô, "Đến!"

Phượng Vô Ưu vén rèm lên, thấy phủ Thừa tướng mang vẻ quý phái.

Không, là "Vũ phủ Thừa tướng" bốn chữ mới đúng. Trước cửa có hai con sư tử bằng đá hướng đầu lên trời gầm thét, thị vệ uy vũ mắt hổ nhìn chằm chằm trông nom. Phía sau kiến trúc kia, là dãy kiến trúc cao lớn uy nghi.

Phượng Vô Ưu có chút hiểu vì sao Thừa tướng phụ thân của nàng kia tới biên cương hành quân đánh giặc. Vũ Thừa tướng này, hóa ra cùng tướng quân không sai biệt lắm.

Phượng Vô Ưu vừa mới muốn xuống xe ngựa, nhưng không nghĩ tới, lúc này từ bên trong đi ra một cái quản gia, tiến lên cùng Triệu ma ma nói mấy câu, sau đó Triệu ma ma lại để cho xe ngựa tiếp tục đi!

Phượng Vô Ưu không hiểu, nhưng thời điểm khi xe ngựa đến cửa sau, mới rõ ràng.

------ đề nói với người xa lạ ------

Mồ hôi, thỉnh cầu chỉ cho có chỗ sai nhỏ trong văn phong của Thủy Sám không a?

(P/s 02-09-2017: Thực xin lỗi các độc giả, editor đã đính chính dịch lại câu nói của tác truyện, đây mới là ý tác giả muốn nói)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro