Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 18. Bà mất

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy Dương Kha tỉnh dậy đã không thấy Vương Hiên. Cô tìm Vương Hiên vào phòng tắm tìm Vương Hiên cũng không thấy,  cô vội chạy ra phòng khách thì thấy Vương Hiên cầm 2 cái bánh sandwich đi ra.

Vương Hiên:"Vệ sinh cá nhân rồi ra ăn sáng, chị hơi mệt nên hôm nay chúng ta ăn sandwich nha"

Không mệt cũng uổng, công việc đã nhiều lại còn bị tên Dương Kha làm tình điên cuồng, thể lực Vương Hiên lại yếu, nên buổi sáng dậy muộn làm 2 cái sandwich. Dương Kha cười nhẹ ôm lấy Vương Hiên.

Dương Kha:"Sau này để em làm là được rồi, chị mệt sao không ngủ xíu nữa"

Vương Hiên:"Chị không ngủ được"

Dương Kha:"Lạ giường sao, chị phải tập quen đi, sau này sẽ là giường của chúng ta đó, kkkk"

Vương Hiên:"Được rồi, con ních đi vệ sinh cá nhân ăn sáng rồi đi làm nè"

Dương Kha cười nhẹ bước vào phòng tắm. Đợi khi Dương Kha bước ra thì đã 6h30p. Cả hai cùng rời khỏi cửa đi làm thì Vương Hiên nhận được một cuộc điện thoại. Vương Hiên bắt máy thì đã nghe giọng khóc lóc từ đầu dây bên kia"

"Hiên à, bà mình... Bà mình không ổn rồi... Hôm qua bà vẫn còn bình thường nhưng lúc nãy bà mình thở gấp, bây giờ bác sĩ đang cấp cứu... Mình phải làm sao đây Hiên"

Vương Hiên nhận được cuộc điện thoại của Từ Tĩnh cũng hết hồn.

Vương Hiên:"Cậu bình tĩnh đi, mình tới ngay"

Nói xong Vương Hiên cúp máy xoay qua người bên cạnh nói:

"Đến bệnh viện A đi, bà Từ Tĩnh không ổn"

Dương Kha gật đầu rồi phóng thẳng đến bệnh viện. Trên đường đi đến bệnh viện Vương Hiên gọi cho Vương Giai. Cuộc gọi của Vương Hiên làm Vương Giai có chút xót xa cho Từ Tĩnh. Tại bệnh viện, Vương Hiên tìm thấy phòng bà Từ Tĩnh nằm, nhưng vừa tới thì Vương Hiên phải chứng kiến cảnh đau lòng, phòng cấp cứu tắt đèn, bác sĩ đẩy bà ra, Từ Tĩnh không còn bình tĩnh được nữa, Vương Hiên bà Dương Kha vội chạy tới.

Vương Hiên đau lòng:"Từ Tĩnh Từ Tĩnh là mình đây, cậu bình tĩnh đi"

Từ Tĩnh khóc lóc thương tâm:"Bà mình...bà mình bỏ mình rồi, Vương Hiên mình phải làm sao đây"

Từ Tĩnh khóc lóc không còn một chút bình tĩnh như bình thường, mất đi người thân ai mà không đau lòng, Vương Hiên xót xa ôm Từ Tĩnh vào lòng. Dương Kha đứng bên cạnh cũng không cầm được nước mắt bước tới an ủi. Nhưng Từ Tĩnh lúc này đã không còn có thể nói chuyện được nữa rồi. Từ Tĩnh chạy về phía bà mình nhưng lại bị Dương Kha và Vương Hiên cảng lại, sức Vương Hiên hơi yếu nên trong lúc dằn co bị Từ Tĩnh đẩy ngã. Vương Hiên bị ngã một mình Dương Kha kéo Từ Tĩnh có chút không nổi. Dương Kha dùng hết sức lực tát vào mặt Từ Tĩnh làm Vương Hiên có chút hoảng hốt.

Dương Kha:

"Chị bình tĩnh đi có được không, tôi có thể hiểu được nỗi đau của chị nhưng người mất đi rồi không thể sống lại, tôi tin bà chị cũng không muốn thấy chị như vậy đâu, không phải chị thương bà chị lắm sao, bây giờ chị đối xử với bản thân chị như vậy bà chị có thể than thản sao"

Vương Hiên:"Được rồi Kha"

Từ Tĩnh mất bình tĩnh lao tới đánh Dương Kha thật mạnh làm Dương Kha té lăng ra đất. Dương Kha đau đến choáng váng, cơn đau chưa hết thì đã bị Từ Tĩnh đánh một cú vào bụng. Vương Hiên lo lắng dùng hết sức kéo Từ Tĩnh ra. Đúng lúc Vương Giai vào tới, thấy cảnh hỗn loạn trước mắt Vương Giai hoảng hốt chạy tới ngăn cảng Từ Tĩnh.

Dương Kha:"Buông ra để chị ta đánh đi, nếu đánh tôi làm chị tỉnh táo lại thì chị cứ đánh đi"

Từ Tĩnh nhào tới nhưng bị Vương Giai hét vào tai:

"Chị quên bà chị từng nói gì sao, đánh nhau không giải quyết được vấn đề, chị là người tốt không được đánh nhau"

Từ Tĩnh nghe xong có chút tỉnh táo nhớ lại lời bà dặn. Từ Tĩnh im lặng một hồi rồi nói.

"Dương Kha cô nói rất đúng, nhưng cảm giác mất đi người thân các người làm sao hiểu được chứ"

Dương Kha đau lòng lên tiếng:

"Tôi cũng từng mất đi người thân mà, người ba tôi kính trọng nhất cũng rời xa tôi rồi, nhưng tôi và mẹ vẫn sống tốt mà, tôi nghĩ bà chị cũng không muốn thấy chị như vậy đâu"

Bốn người im lặng hồi lâu thì Vương Hiên lên tiếng.

Vương Hiên:"Cậu cứ nghỉ vài ngày đi, khi nào lo liệu xong thì hẳn đi làm"

Vương Giai:"Em nghĩ chị ấy cần được yên tĩnh, chị vs Kha về trước đi, em sẽ ở lại với chị ấy"

Vương Hiên có chút lo lắng:"Ổn không?"

Vương Giai đầy tự tin:"Chị yên tâm đi, có em đây rồi, có gì em gọi chị"

Vương Hiên gật đầu sau đó dìu Dương Kha rời khỏi. Vừa đi Vương Hiên vừa lo lắng hỏi:

"Có sao không Kha, có đau lắm không?"

Dương Kha cười nhẹ:"Em không sao, chị đau lòng sao"

Vương Hiên:"Có một chút"

Dương Kha:"Haizz, lúc nãy em nói những lời đó chỉ muốn thức tỉnh Từ Tĩnh thôi, không ngờ chị ta lại mất bình tĩnh như vậy"

Vương Hiên:"Nỗi đau của cậu ấy quá lớn, chưa bao giờ chị thấy cậu ấy mất bình tỉnh như vậy"

Dương Kha:"Không sao, em hiểu cảm giác của chị ấy mà"

Vương Hiên quan tâm hỏi:"Em ổn chứ?"

Dương Kha cười nhẹ:"Chuyện cũng lâu rồi, về nhà kể chị nghe"

Vương Hiên:"Mặt em bầm rồi, lúc nãy còn bị đánh vào bụng nữa, thật sự không cần quay lại kiểm tra chứ"

Dương Kha cười mĩm:"Không cần đâu vết thương nhẹ thôi, về nhà chị giúp em thoa thuốc là được rồi"

Vương Hiên nhìn ra ý đồ của Dương Kha:"Chị làm sao bằng y tá chứ"

Dương Kha cười tươi:"Chị là liều thuốc giảm đau của em rồi"

Vương Hiên cười nhẹ bước lên xe. Xe phóng thẳng về nhà họ Vương. Dương Kha và Vương Hiên bước vào phòng khách.

Vương Hiên:"Ngồi đi, chị lấy hộp cứu thương"

Nói xong Vương Hiên quay đi, một lúc sau cầm ra chiếc hộp cứu thương màu trắng. Vương Hiên lấy chai thuốc thừ trong hộp ra rồi nói.

Vương Hiên:"Chịu đau một chút"

Nói xong cô ngồi gần lại Dương Kha thoa thuốc cho Dương Kha, tuy vết thương không nặng lắm, chỉ bầm và rơm rớm xíu máu nhưng Vương Hiên vô cùng thận trọng. Thoa xong Vương Hiên đi cất hộp cứu thương rồi quay lại trên tay cầm ly trà nóng ngồi cạnh Dương Kha.

Vương Hiên:"Kha"

Hai người nhìn nhau âu yếm cho tới khi Dương Kha mở lời:

"Sao vậy?"

Vương Hiên:"Em ổn chứ, ý chị là chuyện gia đình em".






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro