4
Dongwoo ở thẳng đến tiết thứ 4 mới nhìn thấy Xiumin sắc mặt tái nhợt đi vào phòng học, ánh mắt đờ đẫn như một con rối, hoàn toàn không để ý thầy giáo trên bục giảng đang quở mắng, đi tới chỗ ngồi xốc lên túi sách liền ra khỏi cửa.
“Này, Xiumin. Kim Xiumin!” Dongwoo đuổi theo tới thang lầu, lo âu hỏi “Mày làm sao vậy? Giống như vừa thấy quỷ. . .”
Giọng nói Xiumin run run “Dongwoo, có thể tao sẽ không trở lại trường học.”
“Tại sao?”
“Oh Sehun. . . Oh Sehun hắn nói hắn ghét tao. . .”
Dongwoo rống to “Có vậy thôi hả! Cũng bởi vì như vậy mà mày không đi học? !”
“Không phải. . . Không phải. . .” Xiumin muốn khóc lên. Đã không còn dũng khí đến trường học, đã không còn dũng khí đối mặt Oh Sehun. . .
Dongwoo luống cuống chân tay nhìn trong hốc mắt Xiumin chứa đầy nước mắt “Tao, không phải tao tức giận với mày. Xiumin. . .”
“Ừ, tao biết. . .” Xiumin lau nước mắt, nặng nề vỗ vỗ lên vai Dongwoo “Nỗ lực lên nha! Gặp lại mày vào đợt thi cao đẳng.”
“Tuy rằng tao không biết nguyên nhân gì khiến mày như vậy. . .” Giọng Dongwoo thấp dần “Thế nhưng mày đợi tới khi nào thi cao đẳng mới đến sao?”
Trầm mặc một hồi, Xiumin xoay người “Ừ” một tiếng, sau đó phất tay ra khỏi trường.
Hẹn gặp lại.
Oh Sehun.
Hẹn không gặp lại. . .
♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠
Xiumin mang bộ dáng này về nhà khiến cho mọi người trong nhà đều giật mình.
Tuy rằng không hiểu vì sao Xiumin không muốn đi học, nhưng bản năng người mẹ vốn rất yêu thương con mình.
Xiumin nhát gan, nhìn vẻ mặt và dáng vẻ thất hồn lạc phách của cậu làm cho mẹ Kim còn tưởng rằng Xiumin ở trong trường học bị khi dễ. Nói không đi học thì sẽ không đi, con trai chúng ta tự học cũng có thể thành tài.
Xiumin cũng chẳng muốn nói gì, ngã xuống giường đem chăn trùm kín mặt. Ba Kim liền thức thời lôi kéo vợ mình đi ra.
Vì vậy Xiumin bắt đầu quá trình ở nhà tự học. Nói là tự học, kỳ thực căn bản cậu không có nhét thứ gì vô đầu hết, trong đầu vẫn luôn là biểu tình chán ghét của Oh Sehun. Liên tiếp nhiều ngày đều là như thế này. Xiumin mặc kệ, dù sao cũng học không vào, cùng lắm thì học lại một năm nữa thôi.
Xiumin hoàn toàn không lo lắng vấn đề tuổi tác cho mình. Hồi nhỏ cậu đã học sớm hơn người ta, hiện tại cũng như những học sinh lớp mười. Học lại hai ba năm có gì mà quan trọng.
Vì vậy Xiumin bắt đầu nhàn tản đi khắp nơi, xem ti vi, chơi game. Ba mẹ Xiumin đều là những người tri thức rất sảng khoái, cảm thấy con mình còn nhỏ, muốn chơi cứ để nó chơi cho tự do.
Vào những ngày Xiumin vui chơi chẳng biết tháng năm nào thì cậu nhận được một cú điện thoại. “Alo?” cả nửa ngày cũng không ai nói chuyện. Cậu đột nhiên cảm giác sẽ có chuyện xấu xảy ra, đang muốn cúp điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Oh Sehun.
Hắn nói “Kim Xiumin, vì sao cậu không đến trường ?”
Tay Xiumin đang phát run, đối với chuyện Oh Sehun gọi điện thoại cho cậu cứ như là thiên thạch lao xuống tấn công trái đất vậy.
Oh Sehun nói tiếp “Cậu không dám tới trường học sao, chẳng lẽ cậu tự nhận mình là thằng nhu nhược!”
Xiumin xiết chặt điện thoại di động. Chết tiệt! Tôi là người nhu nhược thì thế nào! Tôi đã bỏ đi rồi mà vẫn cứ bám lấy không tha là sao! Chứ không phải là vì anh nên tôi mới không dám đi học đấy! Đồ chết bầm!
Chỉ là những lời trên này nằm giới hạn trong tâm hồn đang rít gào của Xiumin.
Từ đầu đến cuối Xiumin chẳng dám hó hé gì, cậu đóng nắp điện thoại một cái “Bốp”.
♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠
Sau này Sehun cũng không gọi điện thoại tới nữa. Xiumin vừa thở nhẹ nhõm, vừa hy vọng có thể nghe được giọng nói của Sehun, có thể thấy được Sehun. Mong nhớ trở thành khốn khổ. . .
Tuy rằng Xiumin và Dongwoo không hay gặp mặt, nhưng vẫn luôn giữ liên hệ với nhau. Mỗi lần Dongwoo gọi điện thoại tới là kể một chút về những chuyện mới mẻ ở trường học và mình học tập ngày tiến bộ. Dongwoo còn nói thầy giáo chủ nhiệm lớp rất tốt tính, thầy còn nói thành tích của mình ngày càng lên, rồi Dongwoo lại hỏi Xiumin dạo này thế nào?
Xiumin hỏi thầy chủ nhiệm lớp có biệt hiệu là Tiểu Bạch đúng không? Thầy còn nói là phải cố gắng lên và vân vân. . .
Có đôi khi rất muốn hỏi chút xíu liên quan tới Oh Sehun, rồi lại không dám mở miệng. Xiumin nghĩ hết thảy đều như một trò khôi hài. Thật buồn cười. . .
Trước khi thi vào trường cao đẳng, Xiumin đi đến trường học nghiên cứu cho chính xác. Mới vừa vào cửa trường nội tâm còn thấp thỏm, sợ sẽ đụng phải Oh Sehun, sợ đụng tới hắn thì mình sẽ xảy ra những chuyện không lường trước được.
Cũng may Xiumin không có chạm mặt Sehun, cậu tìm được chủ nhiệm lớp mà mình cần vài ý kiến – vẫn đang ngồi trong phòng học nhìn Dongwoo làm bài.
Tan học, mẹ Kim gọi điện thoại tới dặn Xiumin ở cửa trường học chờ bà, vì bà muốn đi chùa. Xiumin dạ, rồi cùng Dongwoo đứng đợi ở cửa trường học, ngó đông ngó tây.
Xiumin vẫn nỗ lực đem đề tài vãng lên người Sehun, thế nhưng bị Dongwoo phát giác, khiến cho hắn tức giận la mắng “Mày vẫn còn nhớ tới hắn? ! Mày có đầu óc không vậy!! Ôi~~~! ! !”
Xiumin không nói lời nào, quay đầu nhìn về phía đường cái. Dongwoo cũng im lặng, nhìn người ta đi tới đi lui trong trường học.
Sau một lát, Dongwoo đẩy Xiumin một cái “Oh Sehun. . .”
Xiumin tức giận nhéo tay Dongwoo “Không phải vừa mới la tao sao! Mới nói tao không có đầu óc mà!”
“Không phải, Không phải. . .” Dongwoo nắm vai Xiumin quay lại “Đây nè!”
Xiumin thấy Sehun cùng một đám người đứng ở cách đó không xa nhìn về hướng bên này, cậu lập tức luống cuống, trốn sau lưng Dongwoo càng không ngừng cầu khẩn “Mẹ ơi, mẹ ơi mau tới. . . Cứu con mẹ ơi. .”
Dongwoo nhìn Xiumin sợ đến như vậy, hỏi “Mày sao vậy? Mày sợ Oh Sehun? Sao mày sợ hắn? Có phải vì hắn mà mày mới không chịu đi học?”
Xiumin không trả lời, lại nghe thấy một giọng nói khác “Hừm! Tôi biết mà.” Giọng điệu châm chọc không ai khác ngoài Sehun. Hắn chạy tới bên cạnh.
Phút chốc Xiumin mắt nhắm mắt mở, kéo tay áo Dongwoo “Đi, chúng ta đi. . về nhà. . .”
Dongwoo còn chưa mở miệng, Sehun lại hừ một tiếng từ trong lổ mũi, sau đó một cánh tay của Xiumin đã bị kéo lại.
“Chờ một chút!” Giọng nói Sehun hoàn toàn bất thiện. Xiumin cảm thấy khoang mũi chua xót, thiếu chút nữa hét toáng lên. Bỏ tay ra. Bỏ tay ra. . Lời này cứ luẩn quẩn trong miện nói chẳng nên lời.
Giằng co một hồi, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng của mẹ Xiumin “Con trai ~ “
Cho tới bây giờ Xiumin mới thấy mẹ mình quá đáng yêu. Thừa dịp Sehun chần chừ liền dùng sức tránh thoát hắn, bước nhanh chạy đến bên mẹ Kim.
Mẹ Kim yêu thương nhìn bảo bối nhà mình “Sao đổ nhiều mồ hôi vậy con? Đã nói để ba lên hỏi, con cứ nằng nặc đòi đi.” Xiumin tùy tiện dạ vài tiếng, quay đầu lại nhìn một chút, đám người kia đã chạy tới đứng cùng với Sehun, mà Sehun lại hung tợn nhìn cậu chằm chằm, mặt đen như đáy nồi.
Đột nhiên chẳng biết dũng khí của Xiumin đến từ đâu, lớn mật chạy qua, tiến lên đấm một cú vào bụng Sehun, sau đó nhanh chân chạy bộ về bên mẹ.
Mẹ Kim sửng sốt, theo tự nhiên thì cho rằng Sehun ở trong trường học khi dễ con trai mình. Vì vậy khen Xiumin “Giỏi, con trai mẹ thật giỏi!” Hơi thở Xiumin vẫn chưa bình phục, miễn cưỡng cười hai cái.
Dongwoo đứng sững sờ tại chổ. Ôi trời! Tiểu tử kia điên rồi sao? Chẳng lẽ là nhân tham sống hận. . . Đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn Xiumin đã ra khỏi cổng, nhìn nhìn lại cửa trường thấy Oh Sehun. Úi. . . Xiumin đánh Oh Sehun, mình và Xiumin là một phe, vậy bây giờ không đi thì chờ bị đánh hội đồng à? ! Vì vậy Dongwoo cũng ba chân bốn cẳng chạy theo Xiumin.
Xiumin vô cùng sợ hãi đi theo sát mẹ, Dongwoo lại đi bên cạnh cậu, càng không ngừng lẩm bẩm “Mày điên rồi, mày điên rồi “. . Sau đó hạ giọng hỏi Xiumin có sợ không.
Kỳ thực Xiumin sợ muốn chết, nhưng vẫn cứng rắn phản đối “Có gì phải sợ?”
Dongwoo “Xì” một tiếng nói “Mày ít gạt người, đến bây giờ tay chân mày nó còn dính với nhau kìa!”
Xiumin trầm mặc. Dongwoo nói tiếp “Xiumin, rốt cuộc chuyện gì xảy ra mày nói cho tao biết với. Mày và Oh Sehun tuyệt đối đã xảy ra chuyện gì!”
Xiumin đột nhiên ngẩng đầu hít một hơi, hướng về trước mặt mẹ Kim la to “Mẹ! Con không đi ăn cơm, con và Dongwoo về trước ~” Sau đó không đợi mẹ Kim trả lời liền kéo Dongwoo bỏ chạy.
Chờ chạy đến Kim gia, Dongwoo mệt mỏi nửa chết nửa sống, thở không ra hơi lau mồ hôi hỏi “Mày… mắc bệnh… thần kinh hả?”
Xiumin nắm góc áo “Tao. . . Tao và Oh Sehun. . .”
“Ở chung với nhau?”
“Gì cha nội!!!” Xiumin thét chói tai “Thậm chí hắn còn chán ghét tao kìa. . .”
“Sao tao chẳng thấy vậy.”
“Hắn nói hắn ghét tao.”
“Vậy hai người bị cái gì vậy?”
“Tao. . . Tao. . . Hắn. . . WC. . . đem tao, tao. . .”
“Mày đang nói cái gì thế?” Vẻ mặt Dongwoo rầu rĩ “Sao mặt mày đỏ quá?”
“Tao. . . Hắn ở trong nhà cầu. . .”
“Đánh mày?” Dongwoo xen vào.
Xiumin nổi giận “Câm cái miệng mày lại và đừng có ngắt lời tao! Mày cứ cướp lời thì tao nói thế nào về chuyện Oh Sehun ở trong nhà cầu sờ tao cho mày nghe được!!!”
Dongwoo nghe vậy mặt từ đỏ hóa thành tái méc, rồi từ xám ngắt thành đen thui, đủ mọi màu sắc, muôn hồng nghìn tía.
Dù gì cũng đã nói, Xiumin liền đem việc trải qua từ đầu chí cuối nói cho Dongwoo nghe. Vẻ mặt Dongwoo hoàn toàn đã bị kinh sợ, ngây người hai giây lại đột nhiên đứng lên, ôm đầu chạy quanh nhà “Điên rồi! Điên rồi! ! Thế giới này điên rồi! ! !”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro