Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý


Tác giả: AO3 @FinancePhoebe

"Cả thế giới đều biết sở thích đặc biệt của Lưu Tranh là... kính mắt."

Sau khi đoạn hậu trường buổi chụp poster được tung ra, Triển Trí Vĩ dùng tài khoản phụ lướt bình luận, thấy dòng này liền ngẩn người hồi lâu mà chẳng nhớ nổi chính xác là buổi chiều nào họ nhắc đến chuyện đó. Anh vốn không cận, rất ít khi đeo kính trong suốt nên thật lòng mà nói — anh chẳng hề biết về "sở thích" đó của Lưu Tranh.

Nhưng Triển Trí Vĩ biết rõ một điều: thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý.

Lần đầu tiên "kiểm nghiệm" là vào ngày cuối cùng ở Thái Lan.

Triển Trí Vĩ vừa quay xong phỏng vấn, vẫn còn nguyên tạo hình với cặp kính, vội vàng trở về khách sạn để cùng Lưu Tranh ăn bữa cuối — món cà ri cua.

Lưu Tranh cứ nhìn anh mãi, vừa ăn vừa liếc, khiến anh phải nhắc nhỏ rằng cua quá lạnh, ăn nhiều không tốt cho dạ dày.

Hiếm hoi lắm Lưu Tranh mới nghe lời, chỉ ăn thêm vài miếng rồi dừng lại.

Trước khi rời phòng, Lưu Tranh dường như kìm không nổi, khẽ hôn lên môi anh hai cái, rồi lại vờ như không có gì, vui vẻ nhập đoàn cùng mọi người.

Đó là một nụ hôn, nhẹ nhưng khiến người ta khó quên.

Lần thứ hai "kiểm nghiệm" là sau khi đoạn quảng cáo cho thương hiệu mặt nạ ra mắt.

Triển Trí Vĩ vui vẻ gửi cho Lưu Tranh, kèm lời nhắn:

"Em muốn một tổng tài bá đạo, đây này — chính là anh!"

Trong video, anh đeo cặp kính không viền, mặc vest đen, hóa thân thành một hình mẫu lạnh lùng, nghiêm nghị, hoàn hảo.

Anh chờ mong phản hồi của đối phương, nhưng nhận lại câu:

"Anh chưa mở nắp bút kìa."

...Rồi là:

"Nhưng mà, em thích anh mặc vest trắng hơn — tất nhiên, vẫn phải có kính nhé, ông xã."

Cậu ấy gọi "ông xã"!

Một câu đơn giản thôi mà khiến Triển Trí Vĩ đỏ mặt suốt cả buổi.

Lần thứ ba "kiểm nghiệm" là vào đêm trước buổi fanmeeting ở Ma Cao.

Khi Triển Trí Vĩ đến nơi thì đã quá nửa đêm, bước vào khách sạn trong bộ vest trắng vẫn chưa kịp thay sau buổi livestream.

Anh cố ý kéo thấp thêm hàng cúc áo, để lộ bờ ngực vừa rắn chắc vừa gợi cảm, rồi chỉnh lại gọng kính, dựa vào khung cửa tạo dáng đầy tự tin trước khi gõ cửa phòng.

Lưu Tranh mở cửa, ánh mắt lơ mơ lướt từ chân anh lên tới cặp kính — và ngay khoảnh khắc ấy, ánh nhìn như bừng sáng.

Cậu không nói gì, chỉ mỉm cười, bước đến và khẽ hôn.

Khoảnh khắc ấy, Triển Trí Vĩ đã hoàn toàn hiểu ra:

Sở thích của Lưu Tranh, quả thật chính là kính mắt.

Trong nháy mắt, mọi thứ tối sầm lại. Ờ, chỉ trong chớp mắt, Triển Trí Vĩ, gã đàn ông to con, bằng cách nào đó đã bị Lưu Tranh kéo lên giường. Đúng như dự đoán, anh nhắn tin bảo Lưu Tranh đi ngủ và cậu nhóc này đã nghe lời. Giờ đây cậu tràn đầy năng lượng, nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ ngủ và đồ lót, rồi tụt quần âu xuống. Chưa kịp định thần lại, thân dưới của cậu đã hoàn toàn trống rỗng. Triển Trí Vĩ muốn hét lên: "Anh biết em thích anh lắm nhưng bình tĩnh lại đi cưng ơi!"

Họ đã xa nhau gần một tháng, chỉ biết dựa vào điện thoại và video chat để an ủi. Lần này, Triển Hiên đã chuẩn bị rất nhiều lời ngon ngọt. Anh đã không thể ngủ được vào sáng sớm, viết vội những đoạn văn dài dòng vào một tờ giấy nhớ, rồi lại trìu mến đọc đi đọc lại chúng nhiều lần cho con thỏ bông của mình ở nhà. Tuy nhiên, lịch trình của Lưu Tranh rõ ràng không cho phép anh thổ lộ tình cảm. Trong khi Triển Hiên đang âm thầm sắp đặt vở kịch nho nhỏ của mình, Lưu Tranh đã vuốt ve "của quý" của anh, khao khát được ân ái.

Tư thế cưỡi ngựa là tư thế yêu thích của Lưu Tranh. Dù cậu là người bị xâm nhập nhưng cậu vẫn là người ở trên.

Và dù là ở trên hay ở dưới, sâu hay nông, tất cả đều phụ thuộc vào người ở trên. Lưu Tranh sung sướng trượt lên dương vật đồ sộ của Triển Hiên, rên rỉ về cảm giác căng cứng của nó trong khi cố gắng đẩy nó vào sâu nhất có thể. Lắc lư qua lại, cuối cùng cậu bắt đầu cởi cúc bộ vest trắng như đang mở quà, nhìn chằm chằm vào Triển Hiên, người đang đeo kính, ánh mắt say mê theo từng động tác nhún.

Khi Lưu Tranh háo hức ngồi xuống, Triển Hiên lo lắng về việc bôi trơn, nhưng dương vật của cậu lại đập vào bụng anh, bắn tung tóe khắp nơi. Chẳng trách Lưu Tranh cứ hai phút lại hỏi anh đã đi đến đâu để báo cáo hành trình. Cứ nghĩ đến chuyện không biết Lưu Tranh đã tự thẩm bao nhiều lần trước khi mình đến, Triển Hiên không nhịn được vỗ mông cậu.

Cái tát vào mặt khiến mông cậu run lên, huyệt nhỏ của cậu siết chặt lấy vật cứng của TRiển Hiên. Tiếng vỗ giòn giã của da thịt bị át đi bởi cú vỗ của "cậu nhỏ" Lưu Tranh vào bụng Triển Hiên, hai âm thanh khác biệt kích thích Triển Hiên tới tận cùng khiến anh vỗ bôm bốp vào mông thịt của Lưu Tranh. Rồi, bất ngờ hơn nữa, trong lúc Lưu Tranh đang bị đánh đòn, một tràng dịch bất ngờ trào ra từ hậu huyệt, phía trước của cậu rỉ ra một lượng lớn ái dịch, nhỏ giọt xuống bụng.

Triển Hiên đẩy kính lên, tát vào "cậu nhỏ" của Lưu Tranh lần nữa. Anh biết thằng nhóc này thích sự kích thích này. Mọi suy nghĩ đen tối trong đầu anh ùa ra và anh bắt đầu hành động.

"Học trò Lưu Tranh, sao "cậu nhỏ" của em lại không nghe lời thế? Nó cứ chĩa thẳng vào mặt tôi. Tôi phải làm sao đây? Em nghĩ tôi nên tát em bao nhiêu cái? Em tự quyết định đi." Triển Hiên đứng thẳng dậy, đẩy cặp kính đẹp trai của mình lại gần mặt Lưu Tranh. Vừa nói, anh vừa thúc mạnh, khiến Lưu Tranh run rẩy.

"Thầy... Thầy, phạt em thật nặng... Em là đồ hư hỏng... Thầy... A... Thầy, chậm lại đi." Cái ở trên, giờ đã hoàn toàn mất kiểm soát, bị thúc mạnh đến nỗi cậu không thể thốt ra một câu nào trọn vẹn. Khoái cảm mãnh liệt đến nỗi đầu cậu ngửa ra sau, lưỡi thè ra, nước dãi chảy ròng ròng.

Mấy cái tát giáng xuống dương vật Lưu Tranh, chẳng mấy chốc, một dòng tinh dịch trắng đục, dính nhớp bắn ra, phủ kín tay Triển Hiên. Theo dòng tinh dịch trên lòng bàn tay, Triển Trí Vĩ lại bắt đầu vuốt ve Lưu Tranh, khiến dương vật của cậu, vẫn còn đang lảo đảo vì dư âm của lần xuất tinh, lại run rẩy và cương cứng. Trí Vĩ mỉm cười khen Lưu Tranh là một học trò ngoan và có "cậu nhỏ" ấn tượng, nói rằng nó có tiềm năng giành giải nhất. Sau đó, anh đẩy phần tinh dịch còn sót lại trên ngón tay vào sâu trong miệng Lưu Tranh, khiến môi và lưỡi cậu dính từng vệt trắng bệt.

Lưu Tranh nhìn chằm chằm vào cặp kính gọng vàng của Triển Hiên, gọi anh là thầy, là giáo sư, là chồng, là bố. Cậu xoay hông, uốn cong eo thêm một lúc nữa, cuối cùng xuất tinh thêm hai lần nữa.

Khi Triển Hiên rút ra, Lưu Tranh nhìn dương vật vẫn còn kích thước khủng dù đã bắn tinh và mềm đi nhiều. Cậu cảm thấy Triển Hiên không chỉ có tài năng thiên bẩm mà còn rất có năng lực, có thể chiếm được danh hiệu "Đệ nhất đại điểu". Thôi bỏ đi, cậu quyết định không nói mật danh này cho Triển Hiên, kẻo lỡ mất vận may mua đồ lót bó sát sau này.

Sợ Triển Hiên lại hưng phấn, Lưu Tranh nghĩ: "Ngày mai là fanmeeting rồi, giờ mà tiếp tục thì chắc ngày mai Triển Hiên phải bế cậu lên sân khấu mất." Cậu tháo kính của Triển Hiên ra, dịu dàng nói: "Chồng ơi, mau ngủ đi."

Ma Cao quả là một nơi tuyệt vời, Lưu Tranh nghĩ rồi nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro