Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22. ...

Chương 22. 18+ trên WordPress

"Anh đã phản ứng hơn ba năm rồi, xe gì mà khó lái thế?"

* * *

Trong phòng ngủ không bật đèn, chỉ có vài tia sáng của trăng lọt qua khe rèm cửa chưa kéo kín, chiếu lên mặt Thịnh Ước.

Thịnh Ước nhìn anh đầy mong đợi, Bách Phương Thời không nói nên lời từ chối. Anh biết không nên từ chối, mối quan hệ của họ đang nồng nhiệt, rất thích hợp để thừa thắng xông lên. Nhưng trên lý thuyết là vậy, khi Thịnh Ước vừa đề cập, những ký ức xấu hổ trước đây lại trỗi dậy, anh lại cảm thấy căng thẳng.

Bách Phương Thời không thể vượt qua chướng ngại tâm lý, anh trầm mặc một lúc lâu, vòng tay ôm cổ Thịnh Ước hôn một cái, cố gắng dỗ dành: "Em trai à, sau này chúng ta còn nhiều thời gian, không cần vội vàng."

"Không." Thịnh Ước hoàn toàn không dễ bị lừa, ôm chặt anh và cắn mạnh vào môi anh, vừa hôn vừa lẩm bẩm: "Anh ơi, em muốn anh..."

Giọng nói khàn khàn và ẩm ướt, như con rắn chui vào tai anh, "Được không anh? Đừng từ chối em nữa."

Bách Phương Thời còn chưa kịp mở miệng, Thịnh Ước đã chuyển hướng tấn công, đột nhiên cắn lên tai anh, nhẹ nhàng liếm dọc theo vành tai, đưa lưỡi vào lỗ tai anh, liên tục gọi "anh ơi".

"Đừng... ưm–!"

Bách Phương Thời bị gọi đến mức tai ngứa ran, nửa người tê dại, không kìm được rên lên một tiếng nghẹn ngào. Hiển nhiên, Thịnh Ước hoàn toàn không phải đang xin sự đồng ý của anh, mà cố tình dụ dỗ anh.

Em trai quả nhiên đã lớn rồi, mấy năm nay chắc xem không ít phim nhỉ? Hay là vì yêu đến tha thiết nên tự học thành tài?

Bách Phương Thời rất không đúng lúc nghĩ lung tung một chút, Thịnh Ước thấy anh lơ đãng, hơi bực mình: "Anh đang nghĩ gì vậy? Em không hấp dẫn anh sao?"

"Không, không phải." Bách Phương Thời vừa mở miệng giọng đã khàn đặc, anh hắng giọng, vùng vẫy thoát khỏi thân dưới của Thịnh Ước, dùng sức lật người, đổi vị trí của hai người.

Anh ngồi trên eo Thịnh Ước, đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Em trai à, hay là thế này, em ở dưới đi, chúng ta thử lại xem?"

"..." Thịnh Ước khựng lại với vẻ mặt vi diệu.

Bách Phương Thời nói: "Anh cảm thấy... khụ, như vậy anh dễ chấp nhận hơn."

Thịnh Ước bị anh đè xuống, nhìn anh từ dưới lên với ánh mắt lạnh lùng: "Tại sao? Sao như thế này lại chấp nhận được? Vì anh nhắm mắt lại, trong lòng có thể coi em là con gái hả?"

Bách Phương Thời: "..."

Không phải ý đó, nhưng trong tiềm thức anh cảm thấy làm như vậy chướng ngại tâm lý sẽ nhỏ hơn một chút, cũng không khác mấy.

Bách Phương Thời thành thật ngầm thừa nhận. Thịnh Ước bị sự thành thật của anh làm tổn thương lòng tự trọng, nhịn một hồi mới bực bội nói: "Anh muốn ở trên, anh biết ở trên phải làm thế nào không? Anh hoàn toàn không biết."

Bách Phương Thời chớp mắt: "Anh có thể học mà em."

"..." Thịnh Ước im lặng một lúc, giận dỗi nói: "Không cần phiền phức nữa, không muốn làm thì thôi."

Nói xong, cậu đẩy Bách Phương Thời ra, khi xuống giường tiện tay chộp lấy áo choàng tắm bên cạnh giường, che đậy thân thể trần truồng của mình, đi chân trần ra ngoài.

"Rầm" một tiếng, cửa phòng ngủ bị đóng sầm lại.

"..."

Giận rồi sao? Quả nhiên, thừa thắng xông lên không tốt, lại trở thành công cốc, tiếc thật, mấy ngày nay họ ở bên nhau hòa thuận như vậy.

Bách Phương Thời đau đầu úp mặt xuống giường, ngẩn người một lúc.

Anh nghĩ, Thịnh Ước đang làm gì? Đang rất tủi thân, lòng sinh hờn dỗi phải không? Một năm có 365 ngày, gần 300 ngày ông trời con này đều đang giận, cậu không thấy mệt sao? Sao vẫn chưa sửa đổi cái tính nóng nảy dễ nổ này đi.

... Sửa thì không thể được, e rằng cả đời này cũng không thể sửa.

Còn biết làm sao bây giờ, dĩ nhiên là phải dỗ dành thôi.

Bách Phương Thời mặc quần áo vào, xuống giường đi tìm người ta.

Thịnh Ước không đi đâu, đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, thấy anh đến gần, lạnh lùng liếc anh một cái.

Bách Phương Thời nhận lấy cái nhìn đó, suy nghĩ một chút trong lòng.

Anh biết nói những lời hay ho đều là giả dối, họ đã đi đến bước này, giờ điều cần thiết nhất là dùng hành động thực tế để chứng minh tấm lòng. Thịnh Ước khao khát kết hợp với anh, không chỉ vì tình cảm mãnh liệt, quan trọng hơn là cảm giác an toàn, giống như một nghi thức xác nhận vậy.

Dù nghi thức này đối với anh là một rào cản, anh cũng phải vượt qua. Nếu không giữa họ sẽ mãi có một bức tường ngăn cách, không thể thực sự thân thiết.

Bách Phương Thời đi đến, ngồi sát bên Thịnh Ước.

"Em trai ơi." Anh hạ giọng, thái độ rất tốt, nói: "Không phải anh không muốn, chỉ là hơi căng thẳng. Tài xế mới lên đường mà, em phải cho anh chút thời gian phản ứng chứ."

"Anh đã phản ứng hơn ba năm rồi, xe gì mà khó lái thế?"

"..." Bách Phương Thời nghẹn lời một chút: "Bây giờ được rồi, đến đi."

Anh bày ra vẻ mặt anh dũng hi sinh. Thịnh Ước tức quá hóa cười, cười xong mắt hơi đỏ, tim gan phổi dính lại với nhau vừa tắc vừa ngột ngạt, hận không thể bóp chết anh, mới có thể giải tỏa nỗi giận hờn tích tụ mấy năm nay.

Thịnh Ước nắm lấy tay Bách Phương Thời, để anh sờ xuống phía dưới mình một cái.

Thịnh Ước nói: "Cảm nhận được không? Em cũng như anh, em là đàn ông, không phải phụ nữ."

Bách Phương Thời gật đầu: "Anh biết."

Thịnh Ước nhấn mạnh lần nữa: "Anh đã chuẩn bị xong rồi, không sợ nữa chứ?"

"... Sợ." Bách Phương Thời dừng lại một chút, dùng giọng điệu dỗ dành thường ngày, ngọt ngào và gợi tình nó: "Nhưng không sao, anh coi như giao mạng cho em, em phải nhẹ nhàng với anh một chút nhé, em trai à."

"Em biết rồi." Thịnh Ước trong lòng vui vẻ, như một chú mèo lớn nhảy đến, kích động lại lỗ mãng, hôn lên môi anh một cách lộn xộn không chút quy củ.

May mà ghế sofa ở nhà đủ lớn, cho phép họ thoải mái lăn qua lăn lại.

...

"Có căng thẳng không? Anh đừng sợ." Có lẽ nói lời ngọt ngào trên giường là tài năng bẩm sinh của đàn ông, Thịnh Ước tự nhiên học được cách dịu dàng.

"Anh nhìn em này." Thịnh Ước nói: "Có thấy gì trong mắt em không?"

"Có gì?"

"Người đẹp nhất thế giới, cục cưng của em."

"..." Bách Phương Thời sững sờ, sau khi nhìn kỹ mới nhận ra mình trong mắt Thịnh Ước.

Anh xúc động trong lòng, cảm xúc như gợn sóng, vừa lan tỏa từ đáy lòng, bỗng dưới thân đau đớn.

...

...

Trong một khoảnh khắc, đầu óc Bách Phương Thời bị đơ, cơ chế phòng vệ tự động kích hoạt, theo phản xạ đẩy ra một cái.

Anh không dùng sức, nhưng Thịnh Ước đang quỳ gối ở mép sofa, bất ngờ bị anh đẩy ra, đầu gối trượt đi, cả người đột ngột ngả về phía sau, "rầm" một tiếng, đụng lệch cả bàn trà.

"..." Bách Phương Thời há miệng, không phát ra được tiếng nào.

Thịnh Ước không biết đụng vào đâu, mặt tái nhợt, có vẻ rất đau. Nhưng cậu không nói gì, cũng không nhúc nhích, cả người như cứng đờ ở đó, qua một lúc lâu mới hoàn hồn, chậm rãi ngồi thẳng dậy từ dưới đất.

"Bách Phương Thời?" Thịnh Ước nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu hơi chua chát: "Anh vừa nói gì, giao mạng cho em hả? Em thấy anh muốn lấy mạng em thì có." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro