Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20. Rể hiền

Chương 20. Rể hiền

"Con sẽ đối xử tốt với anh ấy."

* * *

Giới giải trí không thiếu chuyện bên lề, ngay khi scandal của Bách Phương Thời và Thịnh Ước càng trở nên khó bề phân biệt, một tờ báo giải trí đột nhiên tung ra một vụ bê bối gây sốc – một ảnh hậu nổi tiếng đã có gia đình ngoại tình với một nam diễn viên trẻ đang hot. Tin tức này cũng nổ tung trên hotsearch, chia sẻ sự chú ý với họ.

Trùng hợp thay, nam diễn viên trẻ đó không phải ai khác mà chính là đồng đội cũ trong nhóm nhạc nam của Thịnh Ước. Vì vậy, sau khi mua quà cho cha mẹ Bách Phương Thời, họ thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, Thịnh Ước bắt đầu phán xét.

"Bất ngờ thật, em cứ tưởng cậu ta là gay chứ."

"Tại sao?" Bách Phương Thời thuận miệng hỏi.

Thịnh Ước nói: "Trước đây khi mới ký hợp đồng với nhóm đó, quản lý bảo em và cậu ta tạo CP, em từ chối rồi. Nhưng có lẽ cậu ta nghĩ con đường này rất tốt, cứ bám riết lấy em, trên sân khấu rất chuyên nghiệp, xuống sân khấu cũng không chịu dừng. Em không chịu nổi nữa, bảo cậu ta cút đi, cậu ta mới thôi."

"..."

Bách Phương Thời đã từng nghe nói nhóm nhạc nam có nhiều chiêu trò, không ngờ còn có cả kiểu này, gật đầu có vẻ mở mang kiến thức, không nói gì.

Thịnh Ước lại liếc nhìn anh: "Anh không có cảm giác gì sao?"

"Cảm giác gì?"

Thịnh Ước lập tức sa sầm mặt, không hài lòng nói: "Bách Phương Thời, anh có biết ghen tuông là sự tôn trọng cơ bản dành cho bạn trai anh không?"

"Chuyện nhỏ như vậy anh cũng phải ghen sao?" Bách Phương Thời nghiêm túc nói: "Vậy bạn trai anh xuất sắc như vậy, người thích em nhiều như vậy, chẳng lẽ anh phải ngâm mình trong vại giấm chua mỗi ngày, còn sống nổi không?"

Thịnh Ước nhìn thấu lời nói hoa mỹ của anh: "Vại giấm của anh ở đâu vậy, sao em chưa thấy bao giờ, anh trai?"

"Khụ." Thấy người này sắp giận dỗi, Bách Phương Thời lập tức chuyển chủ đề, đặt cà vạt đang định thắt cho Thịnh Ước xuống, lấy ra một bộ quần áo khác từ tủ quần áo, nói: "Đi gặp cha mẹ anh, không phải gặp lãnh đạo, chúng ta không cần mặc chính thức như vậy, thử cái này xem?"

"..."

Nghe vậy, Thịnh Ước cởi bộ vest ra, thay bằng bộ trong tay anh.

Nói đến tối hôm qua, thực ra đề xuất gặp cha mẹ của Bách Phương Thời hoàn toàn là ý nghĩ bất chợt. Nhưng nghĩ kỹ lại, cũng đến lúc nên làm rồi. Nếu không, gia đình Thịnh Ước vì chuyện của họ mà ầm ĩ như vậy, anh vẫn không chịu thể hiện thái độ với gia đình mình, e rằng sẽ làm em trai rất đau lòng.

Vì vậy, vừa thức dậy, Bách Phương Thời đã gọi điện về nhà, anh nói sẽ đưa Thịnh Ước về ăn bữa cơm. Đây là lần đầu tiên anh đưa người về nhà, lại còn là một người đàn ông – Bách Phương Thời từ nhỏ đến lớn hơn hai mươi năm, tuy không phải kiểu ngoan ngoãn, nhưng anh luôn có chừng mực của mình, chưa bao giờ làm chuyện khác người như vậy.

Mẹ anh ở đầu dây bên kia im lặng rất lâu, cuối cùng nhượng bộ, đồng ý cho họ đến.

Bách Phương Thời hơi yên tâm, dù sao cũng gặp mặt trước đã rồi tính.

Nhưng Thịnh Ước lại căng thẳng, cả buổi sáng đều suy nghĩ nên mua quà gì, sợ quá sáo rỗng, không thể hiện được tâm ý, lại sợ quá đắt tiền, tốt quá hóa dở, không đủ đắt tiền thì lại không thể hiện được sự coi trọng...

Thịnh Ước gặp chứng khó lựa chọn, hoàn toàn không biết nên mua gì mới tốt. Kết quả là Bách Phương Thời quyết định, anh mang cho mẹ một bộ mỹ phẩm, một hộp trang sức, cho cha một bộ sách hiếm và một chai rượu.

Đáng chú ý là, thẻ mà Thịnh Ước nói đến, trong đó cũng không còn tiền. Khi cậu gọi trợ lý giúp chuẩn bị tất cả những thứ này, Bách Phương Thời là người thanh toán. Mặt Thịnh Ước gần như không giữ nổi – cậu thực sự bắt đầu ăn bám rồi, không có một xu nào, làm sao có thể đi gặp cha mẹ vợ đây?

Tâm trạng Thịnh Ước phức tạp, Bách Phương Thời vì để an ủi cậu, đã chuyển cho cậu vài chục nghìn (1) làm tiền tiêu vặt, Thịnh Ước lập tức càng khó chịu hơn, có khổ mà không nói được.

1 - đơn vị tiền ở đây là nhân dân tệ nha, 10.000 NDT tầm 35 triệu VND thì phải =)))))

Tuy nhiên, khi đến dưới tòa nhà nhà họ Bách, cậu gạt bỏ mọi cảm xúc khác ra khỏi đầu, từ đầu đến chân chỉ còn lại sự căng thẳng.

"Tính tình cha mẹ anh thế nào?"

"Cũng được, không nghiêm khắc lắm, thuộc kiểu phụ huynh dạy dỗ ân cần."

"..."

Thịnh Ước ngồi ở ghế phó lái, dùng sức vuốt tóc, hơi rầu rĩ nhìn Bách Phương Thời, ánh mắt như đang nói "Anh ơi, em không dám xuống xe". Bách Phương Thời bật cười thành tiếng: "Không sao đâu, cha mẹ anh sẽ không làm khó xử ở trước mặt chúng ta đâu, nhiều lắm là mắng sau lưng vài câu, đằng nào cũng không nghe thấy."

Nghe vậy, Thịnh Ước nhíu chặt mày: "Anh hôn em một cái đi."

"Hửm?" Bách Phương Thời không hiểu.

Thịnh Ước thật sự đã mệt mỏi, cũng không giải thích, tha thiết nói: "Anh hôn em một cái, ở đây này."

"..."

Bách Phương Thời tì vào ghế xe, nghiêng người hôn lên má Thịnh Ước, anh chỉ chạm nhẹ một cái, môi vừa chạm vào đã rời đi. Nhưng Thịnh Ước lại đưa tay giữ anh lại, môi răng quấn quýt, trao nhau một nụ hôn ngắn ngủi.

"Được rồi." Thịnh Ước nhẹ nhàng thở ra, trạng thái bình thường hơn một chút: "Đi thôi."

Thật ra Bách Phương Thời cũng đã lâu không về nhà. Anh quá bận, một năm ít nhất có ba trăm ngày ở trong đoàn phim, thời gian còn lại hoặc là chạy sự kiện, hoặc là đang trên đường đi sự kiện, thời gian nghỉ ngơi vô cùng ít ỏi.

Hơn nữa cha mẹ anh vẫn chưa nghỉ hưu, có khi anh rảnh rỗi, gia đình lại không rảnh, ngoại trừ lễ Tết, bình thường gặp mặt một lần còn khó hơn lên trời.

Bách Phương Thời dẫn Thịnh Ước lên lầu. Những món quà họ mang đến đều do Thịnh Ước cầm, lớn nhỏ mấy hộp, hai tay Thịnh Ước đầy ắp, hơi luống cuống.

Thấy vậy, Bách Phương Thời không khỏi nhớ đến ngày đầu tiên Thịnh Ước đến đoàn phim. Lúc đó, đi theo phía sau cậu chủ Thịnh là một đống vệ sĩ, trợ lý, quản lý, được hầu hạ như sao quang trăng sáng, còn bây giờ, cậu buông bỏ sự kiêu ngạo, cúi đầu, căng thẳng đến mặt tái nhợt.

Lòng Bách Phương Thời mềm nhũn: "Đừng sợ, dù cha mẹ anh nói gì cũng không ảnh hưởng đến chúng ta đâu."

Thịnh Ước gật đầu.

Bách Phương Thời gõ cửa, gõ nửa phút, mỗi giây trôi qua anh đều cảm thấy nhịp tim Thịnh Ước nhanh hơn một chút. Cuối cùng, cửa mở ra, người ra mở cửa là cha anh, cha Bách có vẻ mặt nghiêm túc, nhã nhặn, đeo một cặp kính, thấy anh và Thịnh Ước đứng sóng đôi trước cửa, trên mặt ông ép ra một nụ cười không tự nhiên lắm.

"Con chào chú ạ." Thịnh Ước lễ phép chào một tiếng, đưa quà trong tay ra.

Cha Bách nhận lấy, rất lịch sự nói vài câu xã giao, mời họ vào nhà. Bách Phương Thời không tránh né, dắt tay Thịnh Ước, dẫn cậu vào phòng khách, giúp cậu cởi áo khoác, tự tay treo lên.

Có lẽ cả đời này Thịnh Ước chưa từng ngoan ngoãn như vậy, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa không dám động đậy, ngay cả ánh mắt cũng không biết nên đặt vào đâu. Bách Phương Thời nhìn về phía bếp, cậu cũng nhìn vào bếp theo, Bách Phương Thời rót trà, cậu lại thu hồi tầm mắt nhìn chén trà, cả người cứng đờ như một khúc gỗ.

Cha Bách ngồi đối diện họ, mẹ Bách đang nấu ăn trong bếp, tranh thủ ra chào hỏi họ một tiếng, rồi lại vội vã quay lại – trong nồi đang nấu đồ ăn.

Bách Phương Thời đã hiểu, mẹ anh cố ý như vậy, không chỉ Thịnh Ước căng thẳng, cha mẹ anh trông cũng khá căng thẳng.

Nhưng thời gian căng thẳng cũng không dừng lại, trốn cũng không tránh được. Mẹ Bách rất nhanh đã chuẩn bị xong bữa ăn, một bữa phong phú, bày đầy cả bàn, khi ăn cơm, cuối cùng cũng vào chủ đề chính.

"Hai con quen nhau bao lâu rồi?" Mẹ Bách liếc nhìn Thịnh Ước, hỏi Bách Phương Thời.

"Hơn ba năm rồi, chưa đến bốn năm." Bách Phương Thời gắp thức ăn cho Thịnh Ước như không có ai khác ở đây, trong bốn người có mặt, chỉ có anh là tự nhiên nhất. Anh ân cần gắp cho mẹ một món mà bà thường thích ăn, rồi mới nói: "Giữa chừng chúng con đã chia tay, bây giờ lại đến với nhau, nếu không có quyết tâm đó, con sẽ không đưa em ấy đến gặp mẹ."

Bàn ăn yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Bách Phương Thời còn định nói tiếp, Thịnh Ước đột nhiên chen ngang: "Dì ơi."

Ba đôi mắt đồng loạt nhìn qua, Thịnh Ước ngập ngừng, chuẩn bị nửa ngày chỉ nói được một câu: "Con sẽ đối xử tốt với anh ấy."

Bách Phương Thời: "..."

Lời thoại tiêu chuẩn của chàng rể hiền, đúng là em trai tốt của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro