Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14. Trong tâm trí ta

Chương 14. Trong tâm trí ta

"Nhưng người trong tâm trí ta đã chết rồi."

* * *

Hôm nay người có mặt tại hiện trường rất đông, ngoài nhân viên công tác của đoàn phim còn có một nhóm phóng viên.

Bách Phương Thời và Thịnh Ước đều quen với những trường hợp hoành tráng như vậy, có bao nhiêu người xem cũng không khác gì. Họ trang điểm xong, ánh sáng, quay phim, đạo cụ và diễn viên quần chúng đều đã sẵn sàng, đạo diễn hô một tiếng "action", chính thức bắt đầu quay.

Bối cảnh là cảnh thực tế của một con phố cổ, trời âm u, gió lớn.

Nam chính Thẩm Phương bị một nhóm người mặc đồ đen đeo mặt nạ truy sát, chạy trốn đến một thị trấn nhỏ.

Thẩm Phương bị thương nặng, không còn đường thoát.

Khi y dừng lại, nhóm người áo đen cũng dừng theo, những người này là tử sĩ dưới trướng Triệu Tể tướng đương triều.

Người đứng đầu nhóm tử sĩ tháo mặt nạ, lộ ra một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ với Thẩm Phương, chính là Đoàn Dương, người bạn tốt ngày xưa của y.

"... Là ngươi?" Thẩm Phương mất máu quá nhiều, phải chống kiếm xuống đất mới miễn cưỡng chống đỡ cho bản thân không ngã xuống. Y hé mí mắt nhìn Đoàn Dương, đôi mắt dưới mi mắt đỏ ngầu, như thể hai vết cắt đỏ tươi trên khuôn mặt tái nhợt, vô cùng chói mắt.

"Đoàn huynh." Thẩm Phương ho ra một ngụm máu, "Nếu ngươi hận ta, cứ việc đến lấy đầu ta, không cần phải hạ mình làm chó săn cho triều đình, biến thành kẻ địch của cả võ lâm."

Đoàn Dương cười lạnh: "Chó săn của triều đình? Thẩm đại nhân mới cởi bỏ quan phục, quay đầu đã coi nơi cũ như ổ chó, nhập gia tùy tục nhanh thật đấy."

"Chẳng phải người cũng vậy sao?" Thẩm Phương cười khẩy một tiếng, nói xong lại không kìm được ho sặc sụa.

Y thở hổn hển một lúc, bình ổn hơi thở mới nói: "Xem ra hôm nay đã không còn đường sống, trước khi từ biệt, Đoàn huynh có muốn hàn huyên với ta không? Nếu không, qua cầu Nại Hà rồi, kiếp sau ta và ngươi là bạn hay thù, cũng không chắc đâu..."

Thẩm Phương sắp chết đến nơi vẫn không sợ hãi, Đoàn Dương lạnh lùng nhìn y, không lên tiếng.

Thẩm Phương nói: "Ngươi còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Ngày đó ở quán Trúc Lâm, ngươi đánh bạc với một kẻ lừa đảo giang hồ, thua đến mức không có tiền mua rượu, suýt phải cởi quần để cầm cố. Khi ta đi ngang qua, ngươi cười nói với ta "Vị huynh đài này, có thể cho mượn vài đồng không, đợi ta thắng ván này sẽ trả lại ngay", lúc đó ngươi trông giống hệt... giống hệt một người bước ra từ trong tâm trí ta."

Những viên gạch xanh lát lỗ chỗ trên con phố dài của thị trấn, máu của Thẩm Phương nhỏ xuống đất, bị gió lớn cuốn theo bụi che lại, y chầm chậm đứng thẳng người, nói với Đoàn Dương: "Ta vẫn luôn cho rằng, những người từng là tri kỷ, trong lòng cả đời đều có một phần tình cảm, dù ta và ngươi có trở mặt thành thù, phần tình cảm này của ta, đối với ngươi vẫn còn..."

"Ha, Thẩm đại nhân cần gì phải..."

"Nhưng người trong tâm trí ta đã chết rồi."

Thẩm Phương và Đoàn Dương cùng lúc lên tiếng, nói xong đều im bặt.

Gió lớn càng thổi càng mạnh, Đoàn Dương ngăn thuộc hạ định ra tay, bước lên vài bước.

"Thẩm Phương, con đường ta tự chọn, đúng sai chỉ có ta mới có thể đánh giá. Ta không sống theo cách ngươi ngưỡng mộ. Nếu ngươi không chịu nổi, cứ việc đi ngưỡng mộ người khác, cần gì phải nói mấy lời nhảm nhí này?"

"..."

"Tình cảm của ngươi, liên quan gì đến ta, có ích gì với ta? Ta cũng không cần!" Đoàn Dương rút kiếm khỏi vỏ, "Để Thẩm đại nhân được toàn thây."

Hắn giơ tay ra hiệu, mười hai tử sĩ phía sau đồng loạt tấn công, cùng lúc xông về phía Thẩm Phương.

Đúng lúc này, tình thế đột ngột thay đổi.

Gió lớn bỗng cuốn theo mười hai mũi kim bạc chứa độc, cắm chính xác không sai lệch vào gáy của các tử sĩ, loại độc này vào máu là tắt thở, mười hai người đồng loạt ngã xuống đất, nằm thành hai hàng gạch lát đường ngay ngắn.

Thẩm Phương chưa kịp phản ứng, Đoàn Dương đã thu tay lại, một tia sáng bạc ẩn hiện trong tay áo hắn.

Thẩm Phương lảo đảo bước tới một bước, sắc mặt phức tạp nhìn chằm chằm vào Đoàn Dương. Nhưng người kia lại nói: "Thẩm Phương, đây là lần cuối cùng, lần cuối cùng ta thả ngươi đi, từ nay về sau, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta (1), không cần hàn huyên nữa."

1 - gốc là 你走你的阳关道, 我过我的独木桥 (ngươi đi đường Dương Quan của ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta), nghĩa là đường ai nấy đi, việc ai nấy làm, nước sông không phạm nước giếng. Đường Dương Quan ẩn dụ cho một con đường thuận lợi, rộng rãi, một tương lai xán lạn; cầu độc mộc ẩn dụ cho một con đường gian nan

Sự lạnh lùng và thủ đoạn độc ác của Đoàn Dương dường như là bẩm sinh, nhưng Thẩm Phương biết, ngày xưa hắn từng là một chàng trai như thế nào.

Và đôi khi, dưới số phận tàn khốc, bản chất của sự lạnh lùng là kiềm chế, thủ đoạn độc ác thực chất là trước tiên hủy hoại bản thân, rồi mới hủy hoại người khác. Đi đến bước đường này, cả hai đều đã hoàn toàn thay đổi, quả thật không còn tình xưa để có thể hàn huyên nữa.

Thẩm Phương cười gượng: "Được."

Chữ "Được" này vô cùng nặng nề, nhưng trong gió lớn lại quá nhẹ, nhẹ đến mức vừa thốt ra đã bị thổi bay.

Mà lần cuối cùng Thẩm Phương gặp riêng Đoàn Dương trong đời, chính là lúc này, trên con phố dài đổ nát của thị trấn không tên này, tuyên bố kết thúc.

"Tốt, qua!"

Đạo diễn hài lòng hô to một tiếng, nói với Bách Phương Thời và Thịnh Ước: "Hôm nay không tệ, nhập vai lắm, hai đứa có luyện tập riêng không?– Bây giờ đi tẩy trang đi, lát nữa phỏng vấn báo chí, làm nhanh lên, chúng ta xong việc sớm về sớm."

Mắt Bách Phương Thời đau nhức, vừa rồi vì để có hiệu quả quay phim mà không biết chuyên viên trang điểm đã bỏ thứ gì vào mắt anh. Anh dụi mắt hai cái, nhìn hơi mờ, đang cúi đầu, Thịnh Ước đột nhiên kéo anh, bất chấp ánh mắt mọi người xung quanh, lôi anh vào phòng trang điểm.

Chuyên viên trang điểm không có ở đây, vừa đóng cửa, Thịnh Ước đã ấn Bách Phương Thời ngồi xuống ghế, còn mình tựa lưng vào bàn trang điểm, như một học sinh tiểu học đòi khen ngợi, hỏi: "Em diễn có tốt không?"

"Rất tốt." Bách Phương Thời cười một cái, "Sao hôm nay trạng thái tốt thế?"

"Không biết nữa, có lẽ bị nhân vật nhập đó." Không biết từ lúc nào mà Thịnh Ước đã tháo kính áp tròng màu đen dùng để quay phim xuống, để lộ màu mắt thật của mình. Bách Phương Thời nhìn chăm chú vào mắt cậu một lúc, rồi nghe cậu nói, "Hôm nay cảm giác nhập vai khá mạnh, lần đầu tiên cảm thấy... đóng phim và xem phim quả nhiên khác nhau. Nếu xem phim, em sẽ không thích nhân vật như Đoàn Dương, nhưng khi "đặt mình vào hoàn cảnh" thì khác, em tự mình trải nghiệm sự thay đổi từ đầu đến cuối của hắn ta, hắn là một phần của em, em chính là hắn."

"..."

Thịnh Ước nói một cách nghiêm túc, Bách Phương Thời không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cậu.

Thịnh Ước bị nụ cười này chọc, giận dỗi nói: "Anh cười gì, buồn cười lắm à!"

"Không, anh thấy vui lắm." Bách Phương Thời nói, "Lần đầu tiên anh đóng phim cũng có cảm giác như vậy. Lúc đó anh nghĩ, anh đã yêu nó rồi, anh muốn diễn cả đời. Còn em? Sau khi quay xong bộ phim này, em có muốn tiếp tục không?"

Thịnh Ước không cần suy nghĩ: "Không, em hoàn toàn không muốn bị người khác sờ mó một cách chính đáng."

Bách Phương Thời nghẹn lời, Thịnh Ước liếc anh: "Chẳng lẽ anh muốn xem em quay cảnh thân mật với người khác?"

Nếu là yêu cầu công việc thì không có gì để nói, làm diễn viên phải chuyên nghiệp.

Nhưng Bách Phương Thời biết không thể trả lời như vậy, nếu không ông trời con này lại không vui nữa.

Bách Phương Thời đã nắm bắt được kỹ năng đối thoại an toàn với cậu chủ Thịnh Ước, nói một cách rất giả dối: "Không được, làm sao anh chịu được chuyện đó?"

Thịnh Ước nhìn thấu anh, trong mắt như bắn ra những mảnh băng: "Còn anh thì sao, trước đây anh đã từng quay cảnh gì quá đáng không?"

"Cảnh gì gọi là quá đáng?"

"Cảnh hôn? Cảnh giường chiếu?"

"..." Bách Phương Thời ngập ngừng một lúc, "Cái đó thì không có, anh chưa từng nhận phim có cảnh quá bạo, nhiều nhất là cảnh hôn, đôi khi quay cảnh hôn cũng chỉ mượn góc, rất đơn giản."

""Đôi khi" á?" Thịnh Ước rất nhạy bén, "Anh đã từng quay cảnh không mượn góc hả?"

"..." Bách Phương Thời tê đầu, "Đừng nói chuyện này nữa, ngoài giờ làm không bàn chuyện công việc, chúng ta đổi chủ đề khác đi."

Trong phòng trang điểm im lặng, sự không hài lòng của Thịnh Ước vừa có âm thanh, vừa có hình dạng, Bách Phương Thời chịu một vạn điểm tấn công, không thể không đầu hàng: "... Được rồi, sau này sẽ không có nữa, anh hứa, bất kỳ nữ diễn viên nào cũng không chạm được vào một ngón tay của anh, được không, ngài Thịnh à?"

Không được chút nào.

Mặt Thịnh Ước tối sầm lại, cơ thể nghiêng về phía ghế, túm lấy cổ áo Bách Phương Thời, giữ chặt gáy anh, tức giận cắn xuống.

Cắn của Thịnh Ước và hôn có sự khác biệt bản chất, hôn là dịu dàng, còn cắn thì hung dữ hơn nhiều. Răng cậu không kiêng dè chút nào, như nóng lòng muốn xé nát Bách Phương Thời, nuốt vào bụng, mới hả giận trong lòng.

Môi Bách Phương Thời vừa đau vừa tê, anh nghi ngờ môi mình đã bị cắn sưng rồi, lát nữa còn có phỏng vấn, bộ dạng này làm sao lên hình được?

Anh đẩy Thịnh Ước một cái, không ngờ, cú đẩy này lại khiến Thịnh Ước nổi cáu. Không để ý đến sự phản kháng của anh, Thịnh Ước một tay giật dây lưng trang phục diễn, trói chặt hai tay anh vào ghế.

Bách Phương Thời: "..."

Thịnh Ước trầm mặt, từ trên cao liếc mắt nhìn xuống: "Còn chối cãi nữa không, anh à?"

Anh chối cãi cái gì chứ!

Bách Phương Thời cố gắng giãy giụa một cái, khiến cái ghế rung lên. Thịnh Ước đè lên người anh, khiến tay chân anh không thể động đậy, rồi nắm chặt cằm anh, lại cắn lên môi anh.

So với lúc nãy, lần này mới giống một nụ hôn hơn.

Bách Phương Thời bị buộc phải ngẩng đầu lên, Thịnh Ước chỉ vài động tác đã rút răng ra, dùng môi và lưỡi tấn công anh dữ dội.

Bách Phương Thời thậm chí không nuốt nổi nước bọt, hôn sâu đến mức, khi nuốt xuống gần như nuốt luôn cả lưỡi của Thịnh Ước. Ý nghĩ này vừa lóe lên, toàn thân Bách Phương Thời nóng lên, không kìm được thở nặng nề hơn.

Thịnh Ước luôn chăm chú nhìn anh, thấy vậy càng thêm hưng phấn. Nếu không phải trang phục khó cởi, Bách Phương Thời nghi ngờ mình sẽ bị lột sạch tại chỗ.

Tuy không có cởi, nhưng cảm giác cũng không khác là bao.

Bản tính dính người của Thịnh Ước phát huy đến mức tột cùng khi hôn. Eo Bách Phương Thời bị ôm chặt, dán sát vào người Thịnh Ước không một kẽ hở, càng sát càng nóng, tựa như giây tiếp theo họ sẽ cháy thành một, không ai tách ra khỏi ai được.

"Đây là trường quay..." Bách Phương Thời vẫn còn giữ được chút lý trí, khó nhọc nói, "Đừng... đừng tiếp tục nữa... ưm!"

Anh không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng, hơi thở đứt quãng nóng bỏng chui vào tai Thịnh Ước, nụ hôn này lập tức trở nên mất kiểm soát hơn.

Thịnh Ước hoàn toàn không nghe rõ anh nói gì, tự hỏi: "Có phải mỗi lần làm sai anh đều sẽ bù đắp cho em không? Lần này anh định bù đắp thế nào, hay chúng ta về khách sạn bàn bạc nhé, được không anh ơi?"

Tiếng "anh ơi" của Thịnh Ước vừa lười biếng vừa mạnh mẽ, còn có chút gợi cảm ẩm ướt khi hôn. Tai Bách Phương Thời tê rần, đầu óc hơi mơ hồ: Mình lại làm sai chuyện gì sao?

Anh đang hoang mang, phía sau vang lên tiếng "két", cửa phòng hóa trang đột nhiên mở ra.

Bách Phương Thời sững sờ, nhưng Thịnh Ước dường như không để ý, vẫn chăm chú hôn anh.

Không chờ Bách Phương Thời nhắc nhở, phía sau có người ho mạnh một tiếng. Bách Phương Thời nhìn lại, người ho chính là đạo diễn Triệu. Ngoài đạo diễn Triệu, phó đạo diễn, chuyên viên hóa trang, còn có một đám phóng viên cầm máy quay mắt trợn tròn.

Lần này anh thật sự tê liệt.

Đạo diễn Triệu cũng không ngờ hai người họ sẽ làm chuyện càn rỡ trong phòng hóa trang, nên thậm chí không gõ cửa, lúc này chỉ có thể cứng đầu nói: "Khụ... ừm, đừng quay nữa, phiền các vị xóa đi."

Các phóng viên lần lượt hoàn hồn, trong lòng không muốn nhưng bề ngoài tỏ ra rộng lượng nói "Được được".

Nhưng trong số đó có một người, không biết là phóng viên đài nào, vẻ mặt lúng túng, giơ điện thoại lên nói: "Tôi đang mở livestream..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro