
Chương 51
Chương 51
Tân hoàng hậu được an táng sau ba ngày.
Tối ngày thứ hai, vì hôm sau phải dậy sớm, Tạ Trường Sinh sợ mình ngủ không đủ giấc nên đã lên giường từ rất sớm. Nhưng Cố Phi Y lại không chịu để y nghỉ ngơi yên ổn.
Hắn ôm Tạ Trường Sinh ngồi lên đùi mình, kéo áo lót của Tạ Trường Sinh xuống vai, để lại một chuỗi dấu hoa mai trên ngực và vai Tạ Trường Sinh.
Nhìn thấy môi lưỡi hắn ngày càng đi xuống, gần như sắp đến ngực Tạ Trường Sinh.
Nhưng vẫn chưa dừng lại.
Cố Phi Y dường như có ý định hôn khắp người Tạ Trường Sinh, nhưng bị quần áo của y cản lại.
Hắn tặc lưỡi một tiếng, cúi xuống cởi áo lót của Tạ Trường Sinh.
Tạ Trường Sinh nào chịu.
Cơ thể vốn đã mềm nhũn của y cuối cùng cũng lấy lại được một chút sức lực, đưa tay siết chặt lấy áo ở ngực, rồi ghé miệng vào tai Cố Phi Y, bắt đầu hát Chú Đại Bi.
Cố Phi Y: "..."
Dưới sự kiên trì của Chú Đại Bi, Cố Phi Y cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút. Nhưng hắn vẫn không chịu để Tạ Trường Sinh đi ngủ, thậm chí còn muốn đọc sách cho Tạ Trường Sinh nghe vào nửa đêm.
"Thật sự không ngủ được thì có thể đi làm bảo vệ ca đêm." Tạ Trường Sinh hết lòng đề nghị: "Ít nhất cũng đi thẳng được ba mươi năm đường đời."
Tạ Trường Sinh nói xong lăn một vòng trên giường, lăn ra khỏi tay Cố Phi Y, rụt về góc tường rồi ngáp một cái.
Cố Phi Y lại vươn tay vớt người y về.
Tạ Trường Sinh thực sự vô cùng bất lực: "Có phải não ngươi bị cảm rồi không? Đừng làm loạn nữa, mau ngủ đi! Ngủ đi ngủ đi ngủ đi ngủ đi ngủ thôi!"
Nói rồi y còn vươn tay, vỗ nhẹ lên đầu Cố Phi Y như đang dỗ Tuế Tuế.
Cố Phi Y sững sờ.
Hắn nghe ra Tạ Trường Sinh đang vòng vo hỏi có phải đầu óc hắn có vấn đề không, nhưng lại không trả lời. Hắn xoay người, chống người lên Tạ Trường Sinh, áp mặt vào mặt Tạ Trường Sinh.
"Vỗ thêm một cái nữa, tiểu điện hạ."
Tạ Trường Sinh muốn nói rằng y chưa bao giờ nghe thấy một yêu cầu đáng sợ như vậy.
Nhưng biểu cảm của Cố Phi Y lại có một vẻ khẩn thiết không thể tả.
Tạ Trường Sinh chớp chớp mắt, lại vươn tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Cố Phi Y. Đợi tay y hạ xuống, Cố Phi Y đột nhiên dùng hai tay giữ chặt cổ tay y.
Hắn cúi đầu, dùng răng cắn lấy dây buộc trước ngực Tạ Trường Sinh, từ từ cởi quần áo y ra.
Tạ Trường Sinh hít sâu một hơi: "Bẫy câu cá!! Đây là bẫy câu cá!!"
Y dùng sức vặn vẹo cơ thể, nhưng cuối cùng áo lót cũng đã bị cởi ra, Cố Phi Y ngậm lấy ngực y.
Lời quở trách của Tạ Trường Sinh dưới môi lưỡi Cố Phi Y dần biến thành những tiếng ừ hừ ngọt ngào.
Y mơ màng hỏi Cố Phi Y: "Cố Phi Y, ngươi kỳ lạ quá, rốt cuộc là làm sao vậy?"
Thực ra cũng không có chuyện gì lớn, Cố Phi Y nghĩ.
Chỉ là — hôm nay là sinh nhật của hắn.
Khi cha mẹ còn sống, mẹ sẽ nấu mì cho hắn, cha sẽ xoa đầu hắn. Sau khi cha mẹ chết, hắn không còn ăn mừng sinh nhật nữa.
Ngày báo với cung cũng là ngày giả, nhưng hôm nay không biết vì sao lại cảm thấy không muốn ở một mình cũng không muốn thức một mihf.
Khi tay Tạ Trường Sinh đặt lên đầu hắn vỗ nhẹ, Cố Phi Y cảm thấy mình giống như con quỷ nước chết đuối trong truyện thần thoại.
Hắn muốn tóm Tạ Trường Sinh, cùng hắn luân hồi một lần trong đêm nay. Chỉ là, cuối cùng hắn vẫn mềm lòng.
Cảm nhận cơ thể Tạ Trường Sinh hơi run rẩy, Cố Phi Y vẫn dừng hàm răng đang cắn vào dây buộc quần lót của Tạ Trường Sinh.
Hắn gọi nước, lau sạch phần thân trên đầy vết đỏ cho Tạ Trường Sinh, rồi đưa tay mình ra cho y làm gối.
Sau đó, Cố Phi Y trong tiếng lẩm bẩm "trên đời vẫn là người xấu nhiều", "không phải người tốt ít đi, mà là người xấu già đi rồi" của Tạ Trường Sinh, cười vỗ vỗ y: "Ngủ đi."
Dừng một chút, lại nói trầm giọng: "Ngày mai đừng đi lung tung, có vài người, cần đưa tiểu điện hạ đi gặp."
Ngày hôm sau, đến ngày đưa tang tân hoàng hậu.
Ngày đưa tang, Tạ Trường Sinh lại mặc áo tang trắng, cùng Tạ Trừng Kính, Tạ Hạc Diệu, thân vương, bách quan, ở ngoài cổng cung tiễn đưa họ Ngô.
Đám tang tân hoàng hậu còn đơn giản hơn lần trước của họ Ngô.
Các quan viên nhìn nhau, đều có những suy nghĩ khác nhau.
Có người cảm khái vị trí hoàng hậu này thật tà môn, có người đoán xem tân hoàng hậu có phải đã làm lão hoàng đế không vui không, cũng có người đang tính toán nhân cơ hội này, đưa con gái nhà mình lên hậu vị.
Đợi lão hoàng đế đi khỏi, các quan viên thả lỏng, bắt đầu nói chuyện và hàn huyên với nhau.
Xung quanh Tạ Trừng Kính và Tạ Hạc Diệu lập tức vây kín người.
Riêng Tạ Trường Sinh thì lạnh lẽo một mình.
Không ai để ý đến y, y liền ngồi xổm trên đất, cuộn tròn thành một cục, cúi đầu.
Cảnh tượng này trong mắt người khác, lại có một nỗi xót xa không thể diễn tả.
Các quan đại thần do dự, Tạ Trừng Kính và Tạ Hạc Diệu nhìn nhau, đang định gọi Tạ Trường Sinh đến bên cạnh, lại thấy Tạ Trường Sinh đột nhiên nhảy dựng lên.
Y vô ý nhào lên lưng Tạ Trừng Kính, nhét một thứ gì đó vào lòng bàn tay Tạ Trừng Kính, thần bí nói: "Đại ca, cái này tặng huynh."
Tạ Trừng Kính sững sờ, xòe lòng bàn tay ra, rõ ràng thấy một con bọ cánh cứng đen nhánh phát ra ánh sáng xanh đang bò trong lòng bàn tay mình.
Tạ Trừng Kính chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Tạ Hạc Diệu đứng một bên nhìn, vô cùng vui sướng trên nỗi đau của người khác, cười thành tiếng, cảm khái: "Ta nói sao vừa nãy nhóc ngốc nhỏ lại im lặng như vậy, hóa ra là đang bắt côn trùng."
Lại nói: "Đây là tấm lòng của nhóc ngốc nhỏ, đại ca nhất định phải giữ gìn cẩn thận."
Tạ Trừng Kính: "..."
Ai ngờ lời Tạ Hạc Diệu vừa dứt, Tạ Trường Sinh đã nhảy xuống từ người Tạ Trừng Kính, nhào về phía hắn.
Tạ Trường Sinh nhét một thứ gì đó vào lòng bàn tay Tạ Hạc Diệu: "Nhị ca cũng có phần!"
Tạ Hạc Diệu nhìn nụ cười ngây thơ rạng rỡ như trẻ con của Tạ Trường Sinh, lại cảm nhận được cảm giác kỳ lạ truyền đến từ lòng bàn tay, trong lòng nảy sinh một phỏng đoán không mấy tốt đẹp.
Hắn duỗi thẳng bàn tay, phát hiện lòng bàn tay mình quả nhiên cũng có thêm một con bọ cánh cứng đen.
Tạ Hạc Diệu: "..."
Tạ Trừng Kính cong môi, hắn nói với Tạ Hạc Diệu: "Nhị đệ, đây là tấm lòng của tam đệ, nhất định phải giữ gìn cẩn thận."
Tạ Hạc Diệu nhìn hai gương mặt một lớn một nhỏ đang cười trước mặt, chỉ cảm thấy ngứa tay.
Hắn dùng ống điếu gõ vào đầu Tạ Trường Sinh mấy cái, hỏi hai người: "Lát nữa đến chỗ ta nhé? Ta mới tuyển một đầu bếp mới, tay nghề cực tốt, đến nếm thử không?"
Mắt Tạ Trường Sinh sáng lên, nhưng lại méo mặt lắc đầu —
Tối qua Cố Phi Y đã đặc biệt dặn dò y bảo Tạ Trường Sinh đừng đi lung tung, hắn cần đưa Tạ Trường Sinh đi gặp người.
Y đã hứa trước với Cố Phi Y, chỉ đành cắn răng từ chối hai vị ca ca.
Đợi Tạ Trừng Kính và Tạ Hạc Diệu đi khỏi, Tạ Trường Sinh ngồi xổm tại chỗ đợi một lúc, đợi Phùng Vượng đến đón mình.
Y theo Phùng Vượng ra ngoài cung, một chiếc xe ngựa màu sẫm đang đỗ dưới chân tường cung. Tạ Trường Sinh vén rèm cửa sổ từ bên ngoài, thấy Cố Phi Y đang ngồi bên trong.
Tạ Trường Sinh chào hắn: “Hello, how are you? I’m fine, thank you, and you?”
Cố Phi Y: "..."
Hắn nghe những lời Tạ Trường Sinh nói chỉ thấy đau đầu, đưa tay ra khỏi cửa sổ vỗ vỗ mặt Tạ Trường Sinh: "Gây rối gì vậy? Lên đây."
Tạ Trường Sinh lật tay nắm lấy tay hắn.
Cố Phi Y sững sờ, ý cười trên mặt vô thức sâu hơn một chút.
Hắn thỏa mãn dùng đầu ngón tay xoa xoa phần bên trong cổ tay Tạ Trường Sinh vài cái, nhưng lại thấy không đúng.
Cố Phi Y lật tay lại, thấy trong lòng bàn tay mình có đến tận ba con bọ cánh cứng. Tạ Trường Sinh nói: "Cho ngươi thêm hai con, vì ta chơi giả với họ, còn với ngươi là thật."
Cố Phi Y: "..."
Hắn hất con bọ cánh cứng khỏi tay, liếc nhìn Phùng Vượng đang nhếch khóe môi, dường như đang nhịn cười, rồi lại nhìn Tạ Trường Sinh: "...Tiểu súc sinh, lên đây với ta."
Tạ Trường Sinh vừa lên, đã bị Cố Phi Y kéo ngồi lên đùi hắn.
Hắn lấy ra một chiếc khăn, cẩn thận lau tay mình và Tạ Trường Sinh, cười như không cười: "Tiểu điện hạ sau này đừng mang những thứ rác rưởi này đến cho ta nữa... nếu không..."
Tạ Trường Sinh phát hiện Cố Phi Y hôm nay đã trở lại vẻ thường ngày, không còn vẻ nặng trĩu tâm sự như tối qua nữa.
Y khẽ thở phào nhẹ nhõm, dùng ánh mắt vô hồn nhìn Cố Phi Y, tiếp lời hắn: "Nếu không, ngươi sẽ cho ta và Tuế Tuế ăn đồ ăn ngon mỗi ngày, béo chết chúng ta! Sao ngươi lại xấu xa vậy!"
Cố Phi Y: "..."
Tiểu súc sinh này đúng là mơ mộng quá rồi.
Hắn chậc một tiếng, đưa tay nhéo má Tạ Trường Sinh. Hai tay Tạ Trường Sinh vùng vẫy tự giải cứu mình khỏi tay Cố Phi Y.
Ánh mắt Cố Phi Y rơi trên người Tạ Trường Sinh.
Hôm nay là ngày đưa tang tân hoàng hậu, y mặc một bộ áo tang. Người ta thường nói: “Muốn đẹp, cứ mặc đồ tang.”
Quả thực Tạ Trường Sinh hôm nay khác với thường ngày.
Quần áo trang nhã, không đeo nhiều đồ trang sức ngược lại càng tôn lên vẻ yêu kiều trên gương mặt.
Yết hầu Cố Phi Y cộm lên, hắn dùng lưỡi chạm vào răng nanh, muốn ngậm lấy môi Tạ Trường Sinh.
Nhưng lại cứng nhắc dừng lại.
Môi Tạ Trường Sinh hễ bị hôn sẽ sưng đỏ, dễ bị người khác nhận ra manh mối. Tối qua hắn cũng không hôn Tạ Trường Sinh vì phải đưa tang tân hoàng hậu.
Bây giờ cũng không thể hôn.
Vì hắn đã hẹn gặp vài vị đại nhân trong triều.
Cố Phi Y chỉ đành lùi lại một bước, kéo cổ áo Tạ Trường Sinh xuống một chút, để lại những vết hôn trên làn da được quần áo che phủ.
Nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.
Mùi vị môi lưỡi quấn quýt thực sự quá tuyệt vời, huống hồ khi bị hắn hôn, Tạ Trường Sinh sẽ phát ra tiếng hừ khẽ từ mũi, giống hệt một con chó nhỏ.
Cố Phi Y càng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Hắn liếm đi những vệt nước trên xương quai xanh Tạ Trường Sinh, nghĩ ra một cách hay hơn.
Hắn dùng ngón cái và ngón trỏ bóp lấy hai má Tạ Trường Sinh, cười: "Đứa trẻ ngoan, lè lưỡi ra đi."
Xe ngựa đến Bách Vị Hiên, đã là hơn nửa canh giờ sau.
Vài vị đại nhân mà Cố Phi Y đã hẹn đã đến đông đủ, mấy vị đại nhân này lần lượt là Thượng thư Bộ Lại, Bộ Binh, Bộ Lễ, cùng với Thống lĩnh Hộ quân và Tuần phủ Bình Thành.
Mấy người này thường ngày không có gì liên quan, nếu có một điểm chung duy nhất, đó là họ đều là cựu thần.
Dù không thể nói là trụ cột chính, nhưng cũng có một phần trung thành với hoàng thất.
Trước khi Cố Phi Y đến, mấy người họ đều nhìn nhau, một trái tim như treo lên cổ họng, không ngừng lắc lư, không biết Cố Phi Y gọi họ đến đây rốt cuộc là có ý đồ gì.
Mấy vị đại nhân lo lắng ngồi tại chỗ, cuối cùng đợi được người hầu báo tin, nói Chưởng ấn đại nhân đến rồi.
Mấy người đứng dậy nghênh đón, thấy có người đẩy cửa đi vào, nhưng không phải Cố Phi Y mà là Tạ Trường Sinh.
Gương mặt Tạ Trường Sinh đẹp nhưng ngây dại, vịn tay Cố Phi Y đi vào.
Mọi người đều sững sờ.
Cố Phi Y cười nói: "Mấy vị đại nhân đã chờ lâu rồi."
Lại vươn tay chỉnh lại tay áo Tạ Trường Sinh, giới thiệu với Tạ Trường Sinh: "Tiểu điện hạ, đây là Thượng thư Bộ Lại Hồ đại nhân, Thượng thư Bộ Binh Hứa đại nhân, Thượng thư Bộ Lễ Tiền đại nhân, Thống lĩnh Hộ quân Tôn tướng quân và Tuần phủ Bình Thành Vương Nặc đại nhân."
"Tình trạng của ta ngươi cũng biết rồi," Tạ Trường Sinh ôm đầu, vẻ mặt đau khổ: "Mã gì mê? Gì Đông Mai? Mã Đông gì?"
Cố Phi Y: "..."
Hắn cũng không ép Tạ Trường Sinh phải nhớ, chỉ chào hỏi mọi người ngồi xuống, lại bảo tiểu nhị dọn món.
Những món ăn ngon được dọn lên từng đĩa một.
Không chỉ có món ăn, mà còn có ca nữ, vũ nữ, nghệ nhân đàn tranh đến mua vui. Mọi người nâng ly cạn chén uống rượu ngon, nói những lời ca ngợi hoa mỹ, không khí vô cùng hòa thuận.
Chỉ là bề ngoài hòa thuận, trong lòng lại đánh trống.
Mấy người họ ngâm mình trong quan trường nhiều năm, có ai mà không phải là tinh anh?
Họ biết rõ từng lời, từng hành động của Cố Phi Y đều có ý đồ.
Vậy thì —
Vì sao Cố Phi Y lại chiêu đãi họ?
Vì sao Cố Phi Y lại mang theo Tạ Trường Sinh đến?
Và vì sao Cố Phi Y lại cố ý chỉnh lại cổ áo Tạ Trường Sinh trước mặt họ? Chỉ cần suy nghĩ một chút, trong lòng đã nảy ra một phỏng đoán mơ hồ.
Đây là muốn giới thiệu Tạ Trường Sinh cho họ sao?
Mọi người run rẩy nhìn Cố Phi Y, thấy hắn ung dung mỉm cười, lại nhìn về phía Tạ Trường Sinh.
Tạ Trường Sinh từ lâu đã chê những lời xã giao của họ nhàm chán, đã chạy ra một bên chơi.
Lúc này, tiểu điện hạ ngây dại xinh đẹp của họ, không biết lấy đâu ra mấy chiếc áo khoác, đang ngồi xổm dưới đất, ném về phía mấy vũ nữ chỉ mặc áo mỏng ở phía trước.
Vừa nghiêng đầu nheo mắt ném, y còn vừa quay đầu, đắc ý hỏi mọi người: "Họ mặc ít quá, ta cho họ thêm một chút quần áo — huynh đệ ta làm đúng không?!"
Mọi người: "...”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro