Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55: Đầu cơ sinh lời

Bởi vì bản án khiến phụ thân bị liên luỵ, lúc ấy tiêu cục của ngoại tổ phụ bị gia quyết thư sinh quấn lấy, cả ngày tới cửa đánh tạp khóc rống.

Phụ thân nàng mất, gia sản toàn bộ sung công. Thế nhưng những gia quyến kia khóc rống không nghỉ bắt ngoại tổ phụ bồi thường tiền.

Ngoại tổ phụ thay lão tử đã chết của nàng sau khi lấp lỗ thủng lớn, lại đúng lúc mất một chuyến đại tiêu, ngoại tổ phụ bồi cần không kịp thời, tổn thất danh dự, kinh doanh tiêu cục từ đây rớt xuống ngàn trượng.

Nếu không phải Lục Tiện che giấu bệnh phụ phân bí quá hoá liều, Thần Uy tiêu cục chiêu bài như vậy cũng muốn dùng tới.

Bất quá tiền kiếm được cũng không dễ dàng, phần lớn đều chi vào Ngưỡng Sơn. Chính như vậy bởi vì đại cữu cữu Miên Đường chủ đạo tài nguyên khoáng sản ở tây bắc, còn có bộ hạ cũ của đông cung không buông tha nói Miên Đường lấy việc công làm việc tư.

Nghe tin Miên Đường bất ngờ mất tích, Lục Tiện cùng Lục Mộ cũng không có lòng kinh doanh khoáng thạch, dùng hết tiền cho một lượng lớn người tìm dọc bờ sông, trọn vẹn một năm mới triệt để hết hi vọng.

Thế nhưng tây bắc yêu tiền đã không kiếm được, Man tộc phát sinh nội chiến, bọn họ cũng bị thay người vào đó.

Miên Đường biết ngoại tổ phụ cùng đại cữu cữu đều trọng tình nghĩa, thà rằng chính mình uống cháo loãng cũng muốn nuôi sống thủ hạ. Nhất là những tiêu sư tuổi cao, không có sở trường gì, ngoại tổ phụ cùng đại cữu cữu cũng không có khả năng bỏ bọn họ.

Thế nhưng bây giờ tài nguyên tây bắc cạn kiệt, Miên Đường cũng không muốn tay trắng trở về, lại làm gánh nặng trong nhà.

Cho nên nàng thừa dịp còn chưa sang sông, muốn dùng đồ cưới của mình mua một chút hàng hoá để kiếm lời.

Lúc trước chiến sự tây bắc cháy bỏng, dọc tuyến đường tây bắc đều phong cấm, nhìn tình hình chiến đấu cải thiện như hiện nay, ba cửa tây bắc vẫn phong toả như cũ.

Rất nhiều thương nhân chuẩn bị vận hàng đi tây bắc qua sông đều bị ngăn cản tại vùng Kim Đà trấn ven sông.

Tiến lên một bước là Man binh ác như hổ sói, nếu quay lại sông thì lộ phó vận chuyển hàng hoá ai trả?

Cho nên không ít thương nhân rơi vào tình thế khó xưr, dứt khoát ở tại trong trấn bán hàng hoá với giá rẻ.

Bọn họ không cần lời nhiều, chỉ cần có thể hoàn lại vốn là tốt rồi, dùng sao nếu vận chuyển hàng về thì lộ phí, tổn thất sẽ lớn hơn.

Chỉ là bây giờ chiến sự chưa ngừng, thương lộ nam bắc bị ngăn chặn, Kim Đà trấn lượng khách cũng không lớn, rất nhiều thương nhân buôn bán cũng không thuận lợi.

Miên Đường sau khi vào ở Kim Đà trấn, dự định dừng lại ở chỗ này mấy ngày, dẫn Lưu Côn đi dạo thuận tiện hỏi giá tiền.

Đoạn đường này hỏi thăm xong, Miên Đường trong lòng cũng có chút cân nhắc.

Lưu Côn nhìn dáng vẻ của cô nương, liền hỏi: "Tiểu thư đây là có ý muốn thu hàng? Những vật này qua sông càng không đáng giá, mua nó làm gì?"

Miên Đường khẽ mỉm cười nói: "Cho nên chúng ta không cần qua sông, thu hàng, buôn đến biên cảnh của Man địa đi."

Nghe Miên Đường nói, con mắt Lưu Côn trợn trừng thật lớn: "Tiểu thư, người điên sao! Chúng ta mới đào thoát khỏi đầm rồng hang hổ, sao có thể hướng đến đường chết? Coi như Tuy vương kia không đuổi giết chúng ta thì A Cốt Phiến kia cũng không phải dễ đối phó."

Miên Đường nhân dịp đại cữu cữu đang ở trong quán trọ nghỉ ngơi, dự định thuyết phục Lưu Côn. Thế là nàng từ trong ngực đem ra một tấm bản đồ hai ngày nay nàng vẽ cho Lưu thúc nhìn.

"Hiện tại chiến sự tây bắc chưa ngừng thế nhưng đã bắt đầu chiến lược phòng ngự tính lui lại. Chúng ta bây giờ đi biên cảnh, có thể sẽ không gặp quân của A Cốt Phiến. Đa số cửa ải mặc dù có quân lính trấn giữ nhưng ở Bắc Sơn có đường tắt, tiến lúc tùng, ra lúc nghiêm, nếu gặp phải trời sương mù, có thể ra vào tự do..."

Lưu Côn đã lăn lộn ở Man địa lâu như vậy rồi, cũng không biết được có một đường tắt như vậy, cho nên sau khi nghe nàng nói xong, thoáng kinh ngạc hỏi Miên Đường sao lại biết.

Miên Đường động khoé miệng, như là cười một chút, chậm rãi nói: "Hoài Dương vương lúc trước vì công phá Man địa, ra lệnh cho thủ hạ thăm dò biên cảnh, nhất là núi lớn gập ghềnh trùng điệp, trong lúc vô tình phát hiện nơi này có vách núi, đầu tiên rất chật hẹp, cho nên sai người mở rộng, để đánh lén phòng thủ ba cửa ải mà Man binh đã chiếm dụng."

Khi đó hắn thời điểm đến Võ Ninh quan cũng thường xuyên vẽ bản đồ. Hắn không đề phòng nàng, mà nàng cũng không cẩn thận xem qua. Nhưng trời sinh nhãn lực tốt, bưng trà rót nước cho hắn liền nhớ được kỹ chỗ này.

Hiện ta ba cửa ải đã bị Thôi Hành Chu thu phục, công dụng đường tắt nơi đây chắc giảm đi nhiều. Miên Đường chắc chắn nơi này thủ vệ giảm bớt, nếu có thể từ nơi này đi vào, như vậy vận chuyển hàng hoá thiếu thốn qua ba cửa ải nhất định có thể tiêu thủ mở rộng.

Không có cách nào, đánh trận thì bách tính cũng muốn mặc quần áo, uống thuốc chứ.

Miên Đường muốn kiếm một chút thể diện quay lại Tây châu.

Chuyện lớn như vậy, Lưu Côn cũng không tự làm chủ được, muốn nói cho địa gia nghe. Thế nhưng Miên Đường lại nói: "Ta việc này nhất định phải làm, nếu thúc nói cho đại cữu cữu, ông ấy chẳng phải muốn đi cùng hay sao? Thân thể ông ấy hiện tại còn có thể giày vò được sao?"

Lưu Côn còn muốn nói, Miên Đường đã nghiêm mặt nói: "Bây giờ trên dưới Thân Uy tiêu cục nhiều miệng ăn như vậy, đều chờ lấy bạc mua gạo ăn cơm. Thúc khi đó cùng đại cữu cữu khoáng sản cũng dám buôn lậu, làm sao đến chuyện gạo dầu bình thường như này cũng muốn bó tay phải không? Chẳng lẽ còn chờ đại cữu cữu đang ở trên giường bệnh thay các ngươi tìm cách kiếm tiền?"

Lời nói này có thể đả thương đến tự tôn của Lưu thúc. Người trong giang hồ bất quá là đem đầu treo bên lưng quần, có gì mà sợ. Chẳng lẽ ông lại không bằng nữ nhi mười chín tuổi quyết đoán hay sao?

Mà lời Miên Đường cũng nói lên trong lòng của ông.

Đoạn thời gian trước, Tây châu gửi thư nói lão gia bị bệnh, lại không nỡ bốc thuốc, nghĩ đến Lục lão gia, Lưu Côn hận không thể bán mình kiếm tiền.

Miên Đường rất hiểu rõ tính tình của Lưu Côn, thấy ông chần chờ, liền biết có hi vọng, thế là nhanh chóng nói kế hoạch của mình.

Lưu Côn mặc dù không biết Miên Đường ở Ngưỡng Sơn làm chuyện kinh thiện động địa gì, chỉ biết cô nương này thực sự có bản lĩnh. Lúc trước an bài tuyến đường mỏ than cũng là Liễu cô nương làm cho đại gia.

Cho nên khi nghe nàng nói đến chi tiết, trong lòng ông cũng muốn lập ý một phen, mang theo bạc nở mày nở mặt quay về tây châu.

Thấy Lưu Côn đã đồng ý, Miên Đường không quên khuyến khích một câu: "Đây mới chính là đại hiệp Lưu Côn mà ta biết!"

Lưu Côn nhìn thấy vị tiểu thư này nhà ông, cảm thấy thần sắc nàng cười hì hì dễ làm cho người rơi vào bẫy, giống với Lục lão gia tuổi còn trẻ giống như đúc!

Thế là hôm sau, xe của Lục gia xuất phát, Liễu Miên Đường bởi vì nhiễm phòng hàn mà dùng khăn che kín mặt, cũng để xe ngựa vào viện tử mới lên xe.

Đợi đến khi đi thật lâu, Lưu Côn dẫn hai tên thủ hạ mang theo Liễu Miên Đường đổi y phục thành nam trang ở đằng sau, từ cửa sau phòng bếp quán trọ chạy ra ngoài.

Lúc đó bọn họ không ra ngoài, mắt thấy đối diện Phạm Hổ dẫn một người đi theo sau rồi mới xuất phát đi.

Miên Đường tính toán như vậy: Phương Hiết mặc y phục của mình cũng che mặt, lấy cớ phong hàn không xuống xe ngựa có thể giấu diếm được. Phạm Hổ không biết nàng có ý ở lại, nhất định sẽ tận tậm bảo hộ đại cữu cữu trở lại tây châu.

Hiện tại thoát khỏi tầm nhìn, Miên Đường cảm thấy tránh âu lo về sau, rốt cục cũng có thể thi triển đại quyền cước.

Về phần muốn chọn mua hàng hoá, nàng cũng lựa tốt, chỉ có thể là vải vóc, dược liệu hong khô không dễ bị xóc nảy hư hao hàng hoá.

Nàng ở biên quan mở tiệm thuốc thật lâu, đối với giá của dược liệu cũng là nắm rõ, cho nên khi mua hàng ép giá, gọi là chính xác.

Thêm nữa là thương nhân bán thuốc muốn nhanh chóng hồi tiền vốn rời nơi này, cuối cùng cắn răng bán rẻ cho người trẻ tuổi.

Kể từ đó, Miên Đường đã thu được về ba xe hàng lớn.

Nàng không dám mua nhiều, nghĩ là chuyển đi trước một ít. Đợi đến khi nàng trở về, lại cùng bọn họ nghiên cứu hàng hoá.

Tiếp theo là hướng tới vận hàng tới ba cửa ải.

Lưu Côn xưa nay không biết Liễu cô nương nhìn địa đồ chuẩn như vậy, Man địa vào Tuấn Sơn, lối rẽ rất nhiều,thế nhưng Liễu Miên Đường có trực giác rất tốt, vậy là một đường thuận lợi đến đường tắt nhỏ.

Miên Đường không có quá vội vã, trước hết để cho một người tiêu sư đi thám thính, kết quả là đã phát hiện giữa sườn núi có than củi, rõ ràng đã có người ở đây, bất quá bây giờ không nhìn thấy ai hết, nhìn vết tích lưu lại, chắc hẳn cũng đã rời đi thật lâu.

Miên Đường nhẹ gật đầu, kết quả như vậy không ngoài sở liệu của nàng. Hoài Dương vương nóng lòng muốn thúc đẩy, đường tắt này đã mất đi giá trị quân sự, mà địa phương này không nhiều dân biết, ngược lại là càng thuận tiện cho nàng.

Nếu nàng đoán không nhầm, qua không bao lâu biên quan sẽ giải cấm. Đến lúc đó nàng không có cơ hội kiếm lời, đống hàng này bán sẽ không được giá nữa.

Có thể kiếm được tiền nhiều chính là trong khe hở mấy ngày này.

Nếu nàng tận dụng được, có thể kiếm được rất nhiều, còn đường nàng sau này cũng sẽ dễ đi hơn...

Vừa nhắc đến tiền, con mắt Miên Đường liền sáng lên. Nói thật, Miên Đường nghe đại cữu cữu nói rằng nàng từng trên Ngưỡng Sơn trợ giúp Tử Du làm việc, nàng cũng không nghĩ ra là vì sao.

Thiên hạ có nhiều cách có thể kiếm tiền như vậy, nàng cần gì phải một mực cùng tên tạo phản mưu sinh? Lúc trước nàng cùng Tử Du kia có tình cảm như thế nào? Nàng thực sự không nhớ được, nghĩ đến Tử Du kia hẳn là cũng quên mất rồi.

Dù sao lúc trước Thôi Cửu còn cố ý đem chuyện Tử Du cùng nữ nhi nhà Thạch tổng binh nói cho nàng biết...mặc dù Thôi Cửu cũng không phải có cái ý gì tốt, thế những theo chuyện này, nàng cùng Tử Du kia tình cảm cũng đã chấm dứt sạch sẽ.

Nhưng tại sao lại hết lần này tới lần khác muốn cắt đứt gân tay chân của nàng? Trực giác của Miên Đường luôn cảm thấy chuyện này cùng công tử bệnh Tử Du kia không có quan hệ.

Tóm lại người đánh gãy tay chân của nàng, phải sống thật tốt đấy nhé, đại thù này không báo, Liễu Miên Đường liền đổi tên lại thành Liễu con cháu con rùa!

Trong lòng Miên Đường, chuyện cần làm nhiều lắm. Chuyện ly biệt sầu khổ, bị chồng ruồng bỏ ai oán chỉ thích hợp với quý phu nhân không lo ăn uống.

Nàng Liễu Miên Đường trên dưới còn hơn trăm miệng ăn cần có cơm, có ngoại tổ phụ bệnh nặng chừo tận hiếu, có nghĩ đến thời gian ngọt ngào quá khứ với phu quân tuấn dật cũng phải chờ có thời gian rảnh.

Miên Đường hiện tại ban ngày đi đường, trong đêm cùng người thương lượng hành trình tiếp theo, lúc tiến vào lều nhỏ bên trong, hai chân rã rời, mệt mỏi nhắm mắt là có thể ngủ.

Tưởng rẳng sẽ bị sầu khổ, thế mà không có thời gian để phiền nhiễu nàng.

Đợi đến ba cửa ải, Miên Đường cùng mọi người đều mệt mỏi, Miên Đường cảm thấy bản thân mình hôi đến bốc mùi rồi, thế nhưng xe hàng của bọn họ đang chờ đợi để được bán đi kìa.

Cho nên Miên Đường không lo được rửa ráy, tuỳ tiền tìm một góc đường, bày hàng ra, lập tức đã có người đến mua.

Lúc đầu người không nhiều, thời gian trôi qua có khách hàng quen sai người đến mua. Thậm chí còn có Man nhân thân phận không rõ đến mua hàng.

Miên Đường bây giờ không phải quân quyến của quan nhân, mười phần sắc mặt gian thương, cảm giác đạo đức cũng hạ xuống mức thấp.

Chỉ cần Man nhân mua không phải đao kiếm thuốc trị thương, cũng không phải là man quân đạo phỉ, lại có vàng ròng bạc trắng, nguyện ý trả cao hơn người Hán gấp ba lần, nàng vẫn bán như thường.

Hơn nữa còn mua một tặng một, nếu là bệnh không nặng, lang trung gà mờ còn tặng thêm thuốc.

Bởi vì lúc trước được chỉ điểm, Miên Đường đối với khẩu âm Man nhân cũng rất tâm đắc.

Nàng phát hiện mấy lần mua tới dược phẩm của mình đều là Man nhân có sống mũi cao, có thể thấy được không cùng bộ tộc với A Cốt Phiến, mà bọn họ cũng chỉ là mua phương thuốc chữa phong hàn, xem ra là có người nào bệnh nặng, mới khiến họ bất chấp nguy hiểm đi vào ba cửa ải mua thuốc.

Bất quá đến ngày hôm sau, người đếm mua thuốc lại là người Miên Đường quen.

Miên Đường trông thấy Lâm nương tử mang theo mấy tuỳ tùng cao lớn xuất hiện trước xe ngựa nàng, nhịn không được sửng sốt một hồi.

Nàng bây giờ là ăn mặc nam trang, khuôn mặt cũng không mấy sạch sẽ, không biết Lâm nương tử có thể nhận ra nàng không.

Không nghĩ tới, Lâm nương tử lại cười khúc khích nói với nàng: "Vị tiểu huynh đệ này, thấy ngươi bận rộn nửa ngày rồi cũng nên uống chén trà, không biết ngươi có thể theo ta uồng một chén hay không?"

Lời này nói xong, mấy lão phụ nhân đang mua thuốc cũng liếc mắt nhìn, cảm thấy phụ nhân Man tộc này cũng quá lỗ mãng, vậy mà ở trên phố lôi kéo nam nhân uống trà.

Khó trách đều nói Man nhân vô lễ giáo, là nữ tử trông thấy nam nhân người Hán tuấn soái cũng chủ động như vậy.

Bất quá tiểu nam tử cũng không có khí tiết, vậy mà gật đầu nói được, sau đó liền đi theo phụ nhân Man tộc kia rời đi.

Chờ đến trạch viện, nhìn mấy hán tử cao lớn cung kính đi phía sau Lâm nương tử, có mấy người nhìn quen mắt, hẳn là lúc trước đã mua thuốc của nàng.

Miên Đường liền hỏi: "Xem ra Lâm nương tử là đến tìm người quen? Không nghĩ tới ngươi cũng tìm tới ba cửa ải."

Liễu nương tử nói: "Ta đây vài câu nói không rõ được, chúng ta vào nhà nói chuyện."

Nàng ấy đem Miên Đường kéo vào trong phòng, thấy được hai bà tử Man tộc đang ngồi trên giường chơi với tiểu hạch đào.

Tiểu hạch đào nhìn Liễu Miên Đường tiến đến, liền bất động,trừng to mắt nhìn tiểu thúc thúc chăn dê bẩn thỉu này.

Làm hại Miên Đường muốn ôm lấy con nuôi của mình, có chút ngại ngùng, sợ là sẽ làm bẩn tới bé con.

Lâm nương tử hướng về hai phía phụ nhân phân phó: "Đi đun chút nước nóng cho vị khách quý tắm rửa, chuẩn bị thêm một bàn đồ ăn nữa."

Hai vị bà tử lập tức nhận mệnh lui ra. Lâm nương tử cũng không chê Miên Đường, thân thiết lôi kéo tay nàng, ngồi ở trên giường nói: "Thời gian trôi qua thật nhanh, tính ra đã mấy tháng chúng ta không gặp rồi. Nếu như không phải hôm nay ta ra đường, thấy được người hầu của ta nói chuyện hôm qua mua thuốc của cô, nên tới nhìn một chút, thiếu chút nữa là không được gặp rồi."

Miên Đường đánh giá Lâm nương tử nói: "Thế nhưng thân thể cô không khoẻ sao?"

Lâm nương tử lắc đầu, chỉ vào bé con đang leo lên người Miên Đường nói: "Là con của ta, mấy ngày này sốt cao k giảm, làm ta sốt ruột vô cùng, liền dẫn người đi ba cửa ai tìm thầy thuốc. Thế nhưng không ngờ ba cửa phong toả nhiều ngày nay, không có chỗ mua thuốc. Ta đang chuẩn bị phái người phá phong toả tìm thuốc thì kết quả thấy được cô. Mà cô kê đơn thuốc tốt, con trai ta uống thuốc xong liền lui sốt, cô nhìn nó hiện tại đi, lại có tinh thần nghịch ngợm rồi."

Cũng không phải, tiểu hạch đào đang cúi đầu dùng ngón tay út cọ lấy mu bàn tay Miên Đường, nơi đó của mẹ nuôi có chút bẩn, tiểu hạch đào rất tỉ mỉ muốn lau sạch, khiến cho Miên Đường có chút dở khóc dở cười.

Sau đó Lâm nương tử nói với Miên Đường chuyện sau khi nàng ấy cùng Miên Đường chia tay.

Ban đầu Phạm Hổ đưa nàng ấy đến địa phương an bài không lâu. Bộ hạ tâm phúc của phụ thân Lâm nương tử tìm được nàng. Phụ thân của nàng chính là thủ lĩnh bộ lạc.

Mặc dù phụ thân nàng không còn, thế nhưng dư uy vẫn còn. Bộ lạc họ gặp bất hạnh, bị ngoại nhân chèn ép. Nhu cầu cấp bách là có người đứng lên chấn chỉnh, lấy lại huy hoàng của ngày xưa.

Mà Lâm Tư Nguyệt làm thủ lĩnh mới của bộ lạc bọn họ, gánh sự hi vọng của bộ lạc.

Lâm nương tử nói mập mờ, không có nói ra danh tự của bộ lạc, Miên Đường cũng không hỏi quá kỹ. Dù sao đó cũng là chuyện nội bộ của Man tộc, nàng là một người bán thuốc cũng không cần nghe quá nhiều.

Chỉ là bất quá Lâm nương tử lại hiếu kỳ, nàng thân là quân quyến sao giờ lại như vậy. Miên Đường không muốn cùng Man tộc nói danh phận của Lục bắc chủ soái, chỉ nói đơn giản là cùng Thôi Cửu không cùng một chỗ nữa, nhất phách lướng tán.

Nếu đổi lại thành nương tử khác, ước chừng là muốn hỏi chút nguyên do. Bất quá theo Lâm Tư Nguyệt, vứt bỏ nam nhân là chuyện quá bình thường.

Nàng ấy cũng chỉ cúi đầu nói: "Nếu không phải sinh hài tử cần nam nhân, kỳ thật bọn họ cũng không có tác dụng gì. Ta ban đầu cũng là muốn tránh tai hoạ bộ tộc, mới đi theo thương nhân quan nội kia, kỳ thực nhà hắn không đuổi ta thì ta cùng con cũng không ngu ngốc lâu...bất quá Thôi quân gia lớn lên tốt như vậy, cũng không tính là thiệt thòi, về sau tìm một người tốt hơn là được."

Miên Đường nghe được cười ha ha, cảm thấy, ý nghĩ của nữ tử Man tộc xem ra còn kinh thế hãi tục hơn mình, không thể bình thường được. Nghĩ đến lúc trước nàng ấy coi trọng Hồ gia nhị thiếu, cũng là nhìn trúng bề ngoài, mượn hắn để sinh con trai! Dù sao tập tục Man tộc là không phân tôn tử cùng ngoại tôn.

Lâm Tư Nguyệt hạ sinh nhi tử, chính là tiểu vương tử của bộ lạc bọn họ.

Thế là sau đó, Miên Đường tại nơi này của Lâm Tư Nguyệt thoải mái tắm nước nóng, Lâm Tư Nguyệt còn mang y phục đến cho Miên Đường thay.

Tiểu hạch đào nhìn mẹ nuôi sau khi tắm rửa về, càng muốn bám lấy, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mẹ nuôi mà ngượng ngùng cười, còn nhất định phải thơm thơm lên khuôn mặt của nàng nhiều nhiều cái.

Bất quá Miên Đường cơm nước no nê, cùng Lưu thúc đóng gói muốn rời đi, còn vào bếp lò, bôi bôi trát trát lên mặt non mịn.

Bọn Lưu thúc đã bán xong hàng, ở trong xe ngựa nghỉ ngơi. Trông thấy Miên Đường xách hộp thức ăn về, từng người ăn như hổ đói.

Có nhiều người mua, dược liệu Miên Đường rất nhanh bán được thấy đáy, có mua được hay không, cũng hỏi thăm họ lần sau lúc nào lại đến.

Bất quá vải vóc Miên Đường bán không được tốt. Đến hỏi phần lớn là muốn mua vải lẻ về may vá. Bây giờ chiến loạn không ngừng, ba cửa ải có trăm họ Phương từ Man binh thở dốc tới, không quan tâm đẹp xấu đâu.

Miên Đường trong lòng ghi nhớ, kéo xuống tờ đơn, tính toán hàng hoá lần sau, liền hỏi nông trường lớn nhất ở nơi nào.

Sau đó kéo xe vải kia đi đến nông trường, cuối cùng chủ cũng đồng ý đổi năm tấm da dê lấy xe vải vóc tinh mỹ kia.

Trên đường trở về, Miên Đường ngồi trong xe ngựa đem da dê cắt một phen, Lưu thúc giúp nàng dùng cái dùi đâm lỗ, lại dùng chỉ may lại. Làm một chiếc áo choàng ngắn bằng da dê, còn làm cho đám Lưu thúc mũ che tai bằng da dê.

Bây giờ đã là cuối thu, tây bắc so với nơi khác càng lạnh hơn. Đêm đến như trời đông giá rét.

Nàng rời đi, ngoại trừ khế đất nàng còn để lại áo lông chồn có giá cao ngất ngưởng lại.

Giờ thời tiết gió lạnh, Miên Đường lạnh quá, nhất là lúc đi đường vùng hoang vắng trong đêm, nàng nhớ cái áo lông chồn kia vô cùng...

Thế là đoạn đường này, nàng đều mặc kiện quần áo cũ da của Lưu thúc mà chịu đựng.

Hiện tại có áo da dê cho mình, nàng liền đem áo da còn lại cho Lưu thúc. Áo da dê được làm rất dài rộng, bên trong có thể mặc thêm áo bông dày, không sợ gió lạnh thổi tới.

Miên Đường cũng là tiểu cô nương thích chưng diện, mặc bộ đồ mới đứng bên xe hỏi người có đẹp hay không.

Lưu thúc chỉnh mũ da dê của mình ngay ngắn, nhìn nàng nhỏ nhắn nhưng lại mặc rất cồng kềnh, thành thật nói: "Như cái chăn dê..."

Mắt thấy khuôn mặt của Miên Đường xị xuống, Lưu thúc nhanh chóng nói: "Nhưng mà ấm áp."

Miên Đường có vẻ hơi thoả mãn gật đầu, dù sao bộ đồ này cũng khiến người khác cảm thấy dễ chịu.

Đường trở về cũng không giống lúc đến, như lúc này, nàng ngồi dựa trên xe ngựa, nhìn lên mặt trời đang từ từ lặn về tây, bên cạnh là đồng ruộng mênh mông.

Khi ánh nắng hoàng hôn nhuộm chói, Miên Đường nhàn rỗi nhớ lại tin tức chiến đấu ở ba cửa ải. Nghe nói Hoài Dương vương tập kết mười ba vạn đại quân, do chủ soái tự mình chỉ huy, xuất phát hướng về khu vực xâm lấn.

Nghe nói lúc đại sư Chân châu tuyên thệ trước khi xuất quân, Hoài Dương vương Thôi Hành Chu dẫn đầu, binh lính đều cắt máu ăn thề, thề sống chết quyết tâm khiến cho Man tộc trăm năm nữa không dám xâm chiếm Trung Nguyên.

Dân chúng ở Kim Giáp quan cùng nhau mười dặm tiễn đưa.

Nghe nói Hoài Dương vương đội nón kim trụ giáp sáng, phong thái oai hùng, đường đầy bách tính trong mắt chứa nhiệt lệ, khản giọng la lên... Loại khí thế mãnh liệt này, khiến cho ông lão già nua cũng như trai trẻ tràn đầy nhiệt huyết.

Miên Đường thở phào nhẹ nhõm, thử tưởng tượng...Nam tử dáng đẹp như vậy dù mặc áo giáp thiên phu trưởng đã đẹp như vậy, nếu mặc kim giáp sáng loáng, bộ dáng chắc chắn sẽ càng uy vũ!

Nghĩ đi nghĩ lại, Miên Đường nhẹ nhàng ngâm nga. Đó chính là bài động viên quân lính lúc hành quân. Bài ca giai điệu trầm thâos cũng không thích hợp cho nữ tử ngâm xướng.

Thế nhưng lúc Miên Đường tận lực hạ giọng, vận mà hát ra được cảm giác thê lương, cùng với âm thanh bánh xe kẹt rung, một đường tiến lên, không thể quay đầu nhìn lại...

Thời gian nhàm chán tiêu sầu như vậy cũng không có nhiều, đối với Miên Đường thì nước tắm còn quý giá hơn.

Khi nàng quay lại trấn Kim Đà, tiền bạc trong tay cũng có chút rủng rỉnh. Lần này nàng đã nắm chắc, chuẩn bị một lúc mười xe ngựa. Mà không chỉ vận chuyển dược liệu, còn vận chuyển nồi sắt, muối ăn, dầu ăn.

Bất quá Miên Đường sau một phen gõ bàn tính, vẫn cảm thấy không đủ.

Nàng nghĩ ngợi, ngược lại nhớ tới đổi da dê ở nông trường. Thế là nàng sang sông, ước định cẩn thận giá tiền, nếu như nàng có thể mang về ba cửa ải dê béo, nguyện ý giá cao để mua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro