Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48: Nhận nghĩa tử

Man nhân có A Cốt Phiến lòng tham không đáy thống trị, biên quan rất khó yên ổn.

Thôi Hành Chu cũng biết rõ điểm này, cũng làm chuẩn bị giằng co lâu dài. Bởi vì Kim Giáp quan ổn định, triều đình tạm thời sẽ không có thánh chỉ đến lúc chiến sự kết thúc.

Nghe nói sinh thần của Ngô thái hậu sắp đến, văn võ bá quan đều ăn mừng việc này, hoàng đế cố gắng tận hiếu, không rảnh bận tâm biên quan, cũng làm cho Thôi Hành Chu có thể rảnh tay làm chút việc khác.

Có một chuyện khiến hắn có chút để ý – Miên Đường có thể nói tiếng Man tộc.

Mà Miên Đường cũng không biết sao chính mình có thể nói được, có thể thấy được nàng mất trí nhớ vào thời gian ở cạnh Lục Văn học được...Điều này khiến cho người ta phải suy nghĩ sâu xa, Lục Văn kia rốt cuộc làm việc gì, lại tiếp xúc cùng Man nhân.

Thôi Hành Chu kiểm tra báo cáo thu thập được trong thời gian này, chỉ nói bộ lạc Man nhân mấy năm qua, một mực cùng Trung Nguyên có lai vãng buôn bán. Có thương nhân Đại Yến phát hiện được quặng sắt lớn, bởi vì Man nhân không luyện, cho nên cùng thương nhân kia hợp tác, đầu cơ trục lợi phát tài một phen...

Thôi Hành Chu nghe chuyện này, lại liên tưởng tới lúc Ngưỡng Sơn bị loạn, cường đạo trên núi liên tục có tiền tài binh khí không ngừng, luôn cảm thấy trong đó có chút liên hệ.

Nếu vị hoàng tôn Lưu Dục thật sự âm thàm liên hệ Man nhân, nắm lấy đặc quyền khai thác quặng sắt, như vậy nhất định có giao lưu với Man nhân.

Miên Đường lúc trước quản lý sổ sách cho Lưu Dục, đương nhiên cũng tiếp xúc với Man nhân biết được chút tiếng Man nhân rất bình thường.

Thế nhưng quặng sắt cuối cùng được chuyển đến nơi nào, thương nhân thần bí Ngưỡng Sơn phái đến là ai, lại là vấn đề lớn.

Mặc kệ Lưu Dục có phải thương nhân thần bí kia hay không, Thôi Hành Chu cảm thấy giao dịch này không được tiếp tục nữa.

Cho nên khi nghĩ đến chỗ này, Thôi Hành Chu biết được chính mình tiếp theo nên làm như thế nào, chỉ an bài thân thủ, thừa dịp hắn lần lượt thu phục được cửa ải thành trấn, đem những thương nhân thần bí này ra ánh sáng.

Nghĩ như vậy, Thôi Hành Chu tung lưới lớn hơn, phái nhiều mật thám đi điều tra việc quặng sắt.

Nếu quặng sắt thật cùng Lưu Dục có quan hệ, vị gia tử tiền thái tử thựuc có bản lĩnh, nghĩ đến lúc trước cùng Lục Văn đáng đến khó phân thắng bại, Thôi Hành Chu cảm thấy tương lai khiêu chiến cũng rất có hi vọng.

Bất quá kể cả là công tử Tử Du hay là tặc tử Lục Văn, vẫn là hoàng tử Lưu Dục, cuối cùng cũng không thể giữ lại. Thôi Hành Chu biết mình cùng Lục Văn tuyệt không thể hoà hợp. Trước kia đối đầu, một khi thực sự hắn lên làm hoàng đế, Chân châu chẳng phải sẽ bị tàn sát không còn ai hay sao?

Mà hắn bây giờ làm cái gì cũng không ổn, chỉ có thể ở Kim Giáp quan âm thầm gia tăng lực lượng. Bây giờ bởi vì chiến sự, cho nên không có hạn chế số lượng đóng quân, cho nên binh lính so với lúc ở Giang Nam, đã được nhân thành nhiều lần.

Hắn chỉ cần yên lặng theo dõi động tĩnh.

Khác biệt với phu quân trong lòng đang tràn đầy trù tính cho sự nghiệp, thì Miên Đường tâm tư lại đơn giản hơn nhiều.

Làm gia đình của lính biên cương, sau khi chiếu cố phu quân cơm no áo ấm, lại kiếm được chút tiền, quả thực phong phú vô cùng.

Sinh hoạt của nàng ở biên cương so với trấn Linh Tuyền còn bận rộn hơn nhiều.

Bởi vì Miên Đường không chỉ trông coi tiệm thuốc còn chiếu cố thêm công việc trông trẻ con nữa.

Lâm nương tử vì trước lúc sinh con không có chỗ ở, ăn uống cũng không tốt, cho nên sữa mới không đủ. Tiểu hài tử bị đói đến khóc lớn, khóc đến mặt đỏ bừng.

Mà Thịnh bà bà đã hết lòng chiếu cố Lâm nương tử, liền sau đó cáo từ rời đi. Chi để một mình Lâm Tư Nguyệt luống cuống.

Lâm nương tử mặc dù có phòng trong tiệm thuốc để sống nhờ, nhưng lại không muốn làm phiền người trong tiệm thuốc chiếu cố nàng ấy.

Nhìn hài tử đói khóc đến mức sắp tắt thở, liền dùng cơm thừa cho thêm nước thành cháo, đút cho tiểu hài tử đang gào khóc đòi ăn.

Miên Đường mặc dù chưa sinh con, lại cảm thấy không nên cho trẻ con còn bé như vậy ăn như thế.

Thế là nàng phân phó tiểu nhị, đi vào trong trấn mua đươck một con dê rừng có sữa với giá cao, để cho tiểu hài tử có sữa uống.

Tất nhiên, Miên Đường cũng căn dặn Lâm nương tử uống nhiều sữa một chút, điều dưỡng tốt thân thể mới có đủ sữa cho bé con uống, trẻ con vẫn phải bú sữa mẹ mới là tốt nhất.

Lâm nương tử kì thật một mực lo lắng Liễu Miên Đường đưa nàng ấy cho quân gia. Bởi vì nàng ấy phát hiện phu quân của Liễu nương tử là thiên phu trưởng của Hoài Dương vương.

Thế nhưng nàng nhìn qua nam nhân lạnh lùng chưa từng đến thẩm vấn nàng, mà Miên Đường cũng chưa bao giờ hỏi nàng chuyện liên quan đến bộ lạc Man nhân.

Lâm Tư Nguyệt phát hiện Miên Đường đích thực là một người tốt, buông bỏ cảnh giác, ngược lại là dùng tiếng Man để trò chuyện với Miên Đường.

Miên Đường mặc dù không biết mình học tiếng Man như thế nào, thế nhưng nàng nói rất trôi chảy, thêm nữa về sau có thể giúp đỡ phu quân, ngược lại rất thích cùng Lâm Tư Nguyệt trò chuyện bằng tiếng Man.

Theo Lâm nương tử nói, mặc dù đều là Man nhân, thế nhưng bộ lạc có sự khác biệt, tâm tư cũng khác biệt. Lần này tàn ác như vậy là do A Cốt Phiến lên làm thủ lĩnh, rất nhiều bộ lạc cũng là bị ép phải theo.

Miên Đường lại hỏi, tại sao mấy ngày trước ở phiên chợ nhìn thấy hai thương nhân người Man nói chuyện lại không hiểu bọn họ nói gì.

Lâm nương tử cười một cái nói: "Kỳ thật người ở bộ lạc khác nhau khi nói chuyện khẩu âm cũng khác biệt. Mà khẩu âm của nương tử chính là tiếng Kỳ Nha, bình thường chỉ có bộ lạc Đại Kỳ mới nói."

Miên Đường nghe, có chút hiếu kỳ hỏi: "Thì ra là vậy, ta trước kia thật là không biết, bất quá Lâm nương tử trước đây cô nói cô là người của bộ lạc Cổ Lệ, thế nhưng ta thấy khẩu âm của cô cùng tiếng Kỳ Nha rất giống nhau nha!"

Lâm Tư Nguyệt sửng sốt cười một tiếng, xấu hổ mỉm cười nói: "Ta là về sau mới học, lúc trước khẩu âm tiếng Kỳ Nha kém rất nhiều..."

Nhưng Miên Đường lại chú ý đến chi tiết khác.

Theo Lâm Tư Nguyệt nói, bộ lạc Đại Kỳ là vương tộc chân chính trên thảo nguyên, từ núi phía bắc di chuyển tới, cho nên bọn họ mũi cao mắt sau đối với những Man nhân mũi hếch rất khinh thường.

Mà bây giờ vị thủ lĩnh mới A Cổ Phiến kia, nghe nói là một tên mũi hếch. Miên Đường nghe đến đó, ngược lại nhìn một chút nàng ấy ôm bé con.

Hài tử vừa uống một chén nhỏ sữa dê, khuôn mặt nho nhỏ lộ ra nụ cười ngọt ngào, thế nhưng mũi lại giống như nương của nó, rất cao nha.

Bởi vì đầu của bé con thật sự rất lớn, cho nên Miên Đường giúp Lâm nương tử lấy một nhũ danh là Tiểu hạch đào.

Miên Đường ôm thơm bé con mềm mềm, lại nghĩ hài nhi sau này của nàng và phu quân sẽ như thế nào.

Bất quá nàng nghĩ hài nhi của nàng sống mũi sẽ cao, vì vì cha mẹ mũi cũng đều không thấp nha.

Nghĩ như thế, Miên Đường mỉm cười ngọt ngào.

Mất ngày nay, nàng mua thêm nhiều vải mềm, làm cho Tiểu hạch đào mấy bộ quần áo, nhịn không được để lại cho mình một bộ y phục, dù sao phu quân cũng nói, lúc trở về muốn có bé con, chuẩn bị sớm trước cũng không thừa.

Lúc này tiệm thuốc sắp đóng cửa, tiểu nhị cũng bắt đầu đi đóng dần các cửa, nhưng vào lúc này, đột nhiên có người đạp cửa.

Bé con đang trong ngựa Miên Đường ngủ, bị tiéng vang kia doạ sợ, miệng nhỏ liền khó lên.

Miên Đường nhìn sang, chỉ thấy hai tên nô bộc đạp cửa, một nữ tử trẻ cao gầy được lão mụ tử đỡ, nghiêm mặt bước vào.

Lão mụ tử giơ mắt đánh giá bốn phá, nhìn Miên Đường đang ôm trẻ con, sau đó nói với nữ tử cao gầy: "Tiểu thư, chính là cô ta..."

Thì ra nữ tử mang theo nô bộc, chính là kiều nương mới được Hồ nhị thiếu gia cưới về.

Lúc trước biên quan chiến sự căng thẳng, Hồ gia cả nhà chạy nạn, Hồ phu nhân sợ là binh hoang mã loạn, nhà mình là thương gia không được che chở sẽ ăn thiệt thòi, thế là mới làm chủ bắt nhi tử cưới nữ nhi của phó tướng.

Sau khi thàn thân, Hồ phu nhân luền mời quan binh đến bảo hộ an nguy toàn gia.

Chỉ là không nghĩ tới, nguy cơ biên quan có thể giải quyết nhanh như vậy.

Lúc trước lòng người hoang mang, tất cả mọi người nghĩ ba đến năm năm không thể quay lại gia viên.

Thế nhưng ai nghĩ được, vị Hoài Dương vương tuổi trẻ được cử đến so với lão tướng có thể đánh bại. Không riêng giải trừ được vây khốn của Kim Giáp quan, còn đem chiến tuyến đẩy về phía trước không ít.

Man nhân không đạt được mục đích, những bách tính rời đi không lâu đều trở về.

Giống như Hồ gia, có không ít điền sản ruộng đất cùng đại viện rộng lớn không bỏ được. Cho nên sau khi thế cục an ổn, người nhà bọn họ thương lượng cũng trở về trạch viện.

Tân nương mới nhập môn Chu thị có nghe nói phu quân của mình lúc trước có một thị thiếp là nữ nhân dị tộc. Thế nhưng trước khi cô ta vào cửa đã bị đuổi ra ngoài.

Nghĩ đến thị thiếp kia mang thai rời đi, trong nội tâm Chu thị không thoải mái. Thêm nữa cô ta phát hiện phu quân sau khi chạy nạn trở về đã cho người lén lút tìm hểu Lâm tiểu thiếp kia ở nơi nào, muốn ở bên ngoài mua trạch viện cho nàng ta sinh, cho nên nổi trận lôi đình.

Hôm qua cô ta đã làm loạn trong phòng của mình, vị Hồ nhị thiếu bị mẫu thân bắt quỳ ở Phật đường.

Mà Chu thị càng nghĩ càng giận, chỉ cảm thấy nữ nhân bị đuổi đi đó đã vụng trộm câu dẫn phu quân của cô ta.

Sau khi sai người tìm hiểu về Lâm nương tử, chính mình mang theo bà tử hồi môn, còn có hai binh tính mà cha mình đưa tới, khí thế hùng hổ tìm đến nơi này.

Chu thị đi vào tiệm thuốc, nhìn Miên Đường trong ngực ôm một tiểu hài tử mới sinh dùng mạo lại xinh đẹp động lòng người, thân hình giống như nữ tử Trung Nguyên cao gầy, lập tức nhận định nàng chính là Lâm Tư Nguyệt bị chồng ruồng bỏ.

Hai tên binh lính sau khi đạp cửa, liền đóng cửa lại, bộ dáng giống như không để cho ai ra ngoài.

Mà bà tử kia lại hướng về Liễu Miên Đường nói: "Ngươi là Lâm Tư Nguyệt?"

Liễu Miên Đường nhìn bộ dáng bọn chúng, mơ hồ đoán được kẻ đến không có ý tốt, nàng đem hài tử giao cho Phương Hiết, để nha hoàn ôm cho Lâm nương tử, sau đó quay người nói: "Các ngươi là ai?"

Bà tử nhướng mày nói: "Nương tử nhà chúng ta chính là phu nhân mới nhập môn của Hồ gia nhị thiếu, ngươi còn không mau tới làm lễ?"

Liễu Miên Đường nghe nói thì ra là dâu mới của Hồ gia, cười một chút nói: "Nhìn người không bình thường gì cả, muốn tới mua thuốc sao?"

Bà tử kia nghe được hung hăng phi một ngụm nói: "Tiểu tiện tỳ, ngươi dám trù nương tử sinh bệnh sao? Đại phu nhân đã đuổi ngươi ra ngoài, ngươi cũng không phải người của Hồ gia nữa, cũng không biết sinh ra đứa con hoang nhà ai lại muốn đổ cho thiếu gia nhà chúng ta, lại dụ dỗ thiếu gia mua cho ngươi một căn nhà, thật sự là một tiện nhâ."

Chu thị hôm nay đến là muốn trút giận.

Nhìn tư thế Lâm nương tử ngồi như trên công đường xử án, giống như là phu quân của cô ta bỏ tiền hao tốn tiền bạc mua thuốc cho nàng ấy?

Nghĩ đến thế, cô ta hận không thể tự tay xé Lâm nương tử, mang theo đứa con hoang kia đi.

Phu quân không phải lấy cớ là cốt nhục Hồ gia không thể lưu lạc bên ngoài cho nên muốn tìm người hay sao?

Liền đem đứa bé về, để xem tướng công còn lý do gì tìm con hồ ly này nữa.

Cũng không muốn nói nhảm nhiều, cô ta hận thù nói: "Người đâu, rạch mặt khuôn mặt quyến rũ cho ta."

Bà tử kia quát mắng xong, liền muốn đi lên cho Miên Đường một bạt tay, để ra oai phủ đầu, lại giữ tay của nàng rạch mặt.

Thế nhưng không nghĩ tới, bà vừa đi lên mấy bước, tiểu nhị tiệm thuốc đang ôm cánh tay xem náo nhiệt, thế mà bất chấp đi đến, đánh một quyền trên bụng bà ta, khiến phải lùi mấy bước, kêu một tiếng rồi ngã xuống đất.

Hai tên lính kia nhìn thấy, tiểu nhị tiệm thuốc mà dám đưa tay đánh người, nhất thời xông lên muốn đánh tiểu nhị.

Tiểu nhị của tiệm thuốc đều là ám vệ, từng hán tử tinh võ trên đường đến tây bắc cũng đã chịu đủ uất khí.

Nếu như những tên ô hợp này không thu thập được, vậy bọn hắn có thể dùng dây gai tự sát.

Kết quả hai tên lính vừa tiến lên liền bị mấy tiểu nhị từ sau cửa hàng đi ra đánh ngã trên mặt đất, rút dây thừng trói chặt.

Liễu Miên Đường uống một hớp trà, sau khi nhuận giọng, lúc này mới cùng Chu thị đang trợn tròn mắt nói: "Ta còn tưởng Hồ gia cưới được hiền thê thiên tiên như thế nào cơ, mới có thể không để ý thiên lý, cốt nhục cũng không muốn mà lại đuổi một thai phụ ra ngoài đường. Hôm nay có thể nhìn thấy bộ dáng của ngươi, muốn bề ngoài thì không có bề ngoài, muốn đức hạnh không có đức hạnh, cùng Hồ gia táng tận lương tâm kia thật xứng đôi, cá thối cùng tôm nát đặt chung một nồi. Không lượng sức mình, còn không biết xấu hổ tới đoạt hài tử, rạch mặt người ta? Bây giờ nàng ấy cùng hài nhi là ăn của ngươi hay uống của ngươi? Cùng Hồ gia các người có cái rắm quan hệ gì?"

Chu thị lúc trước từng nghe người hầu Hồ gia nói, Lâm nương tử mặc dù nói Hán ngữ, nhưng cũng không trôi chảy. Nhưng trước mặt đây, Lâm tiểu thiếp này lại nhanh mồm nhanh miệng, không riêng nói móc người lợi hại, bộ dáng thanh lãnh cùng cái nhíu mày kia, giống như chính thất phu nhân cao cao tại thượng, thật khiến người ta tức chết.

Chu thị không nghĩ tới Lâm nương tử phách lối như vậy, nhất thời khó thở nói: "Cha ta chính là lâm quan Chu phó tướng, hai tên lính này chính là thủ hạ của cha ta, các ngươi dám động thủ đánh lính Đại Yến, đợi để ngồi tù đi."

Nếu cô ta hù doạ người dân bình thường có lẽ còn có chút hiệu quả. Đánh tiếc bây giờ trong phòng kể cả tiểu nhị đều không phải dân chúng thấp cổ bé họng.

Chỉ là chức quan, Phạm Hổ còn cao hơn nhiều. Một tiểu võ tướng biên thuỳ lương trấn mà cũng dám lấy ra hù doạ bọn hắn.

Cho nên không đợi Liễu Miên Đường nói chuyện, Phạm Hổ lập tức trầm giọng nói ra: "Bây giờ chính là thời kì trấn thủ biên cương, binh lính trăm dặm đều không thể tự tiện ra ngoài quân doanh. Huống chi là trông coi lương thảo, nơi đó cần ngày đêm đề phòng, không thể xem thường. Cha ngươi là Chu phó tướng nào, cũng thật lớn mật dám tuỳ ý cho binh lính ra khỏi doanh, dưới sự sai khiến của nữ nhi hắn mà làm loạn cửa hàng của bách tính. Theo pháp lệnh Đại Yến, ngươi chờ nhặt xác cha ngươi đi!"

Chu thị không nghĩ tới một tiểu nhị nho nhỏ tiệm thuốc, vậy mà có thể nói rành mạch, như là thật vậy.

Cô ta nhất thời hoảng hồn, ngay tại lúc Miên Đường kêu tiểu nhị đem những tên nằm dưới đất báo quan phủ, lập tức nói: "Ta chỉ là đến mua thuốc thuận tiện nói mấy câu với ngươi, ngươi dựa vào đâu mà không thả, bọn hắn bất quá là gia đinh cũng không phải binh lính...Ngươi còn không mau thả bọn hắn ra, chúng ta cũng không dám ở chỗ ngươi mua thuốc.

Liễu Miên Đường thấy cô ta xuống nước, liền để cho Phạm Hổ buông tên lính kia ra, để cho bọn hắn xám xịt rời đi.

Nhưng nhìn lúc Chu thị quay đầu trừng mắt, trong mặt tràn đầy không cam lòng, cũng không biết ngày sau phải gặp phiền toái gì.

Miên Đường xử lý phiền phức của cửa hàng xong, liền đi tìm Lâm nương tử, lại nhìn thấy nàng ấy đóng tay nải, đem hài tử bọc kín.

Miên Đường nhíu mày hỏi: "Cô muốn làm gì?"

Lâm nương tử thấp giọng nói: "Phiền phức hôm nay là mẹ con ta rước lấy, không thể để người có thêm phiền phức nữa. Nữ nhân kia có cha là quân gia, nếu trị ta tội thông đồng với địch, chẳng phải sẽ liên luỵ đến người sao?"

Miên Đường biết Lâm Tư Nguyệt nói cũng không phải không đáng ngại, nếu như sau khi Chu thị kia trở về suy nghĩ như vậy, muốn vu khống Lâm Tư Nguyệt dị tộc, chắc chắn không có kết cục tốt.

Cũng không phải Miên Đường sợ, mà là sợ liên luỵ phu quân trong quân doanh.

Thế nhưng nàng cũng không thể trơ mắt nhìn Lâm Tư Nguyệt đi như thế, bây giờ thời tiết gió lạnh, nàng là một nữ tử yếu ớt lại dẫn theo một đứa bé chưa đầy tháng có thể đi đến đâu?

Miên Đường nhíu mày suy nghĩ một lát, quyết định kêu Phạm Hổ đưa Lâm Tư Nguyệt ra ngoài biên giới.

Đúng lúc này hôm sau là ngày tướng sĩ Kim Giáp quan thay phiên nghỉ ngơi, biên giới có một đường mà quân lính đi lại, cho nên Lâm nương tử sáng sớm hôm sau lên đường.

Bây giờ bên ngoài hương trấn Kim Giáp quan được thu phục một ít. Dân vùng biên giới có Hán tộc cũng có cả Man nhân. Lâm Tư Nguyệt đến nơi đó ở, ít nhất không quá lộ liễu. Về phần chi phí ăn mặc cũng đã an bài bạc, Miên Đường cũng sắm sửa đủ chăn cho tiểu hạch đào, tự tay nàng làm cho bé con. Mặc dù đường may có chút lệch thế nhưng cũng khá nhiều, đủ để đổi cho tiểu hài tử.

Lúc Lý ma ma đem hai bao lớn đồ vật lên xe ngựa, Lâm Tư Nguyệt ở một bên yên lặng nhìn xem, đột nhiên mở miệng đối Miên Đường nói: "Bộ lạc thảo nguyên chúng ta từ nhỏ được dạy một điều, là đại ân không lời nào có thể cảm tạ hết được. Liễu nương tử giúp đỡ hai mẹ con ta, ta sẽ ghi nhớ trong lòng, ngày sau sẽ trả gấp bội phần ân tình này...Với lại hài tử trong bộ lạc chúng ta đều có tập tục nhận nghĩa mẫu, không biết nương tử có bằng lòng để con trai ta nhận người làm nghĩa mẫu?"

Miên Đường nghe Lâm Tư Nguyệt nói, cười một tiếng: "Giúp cô cùng không phải trông cậy vào cô báo đáp, nếu như có thể nuôi lớn tiểu hạch đào bình an, đương nhiên là tốt, ta đương nhiên nguyện ý, từ nay về sau bé con chính là nghĩa tử của Liễu Miên Đường ta."

Nếu là nghĩa mẫu cũng nên cho một chút lễ gặp mặt. Cho nên Liễu Miên Đường tháo một chiếc ngọc bội trên cổ xuống, đeo trên cổ tiểu hạch đào.

Lâm Tư Nguyệt nhìn Liễu Miên Đường cười cười, ôm hài nhi lên xe ngựa, được Phạm Hổ hộ tống đánh xe ra biên giới.

Nhìn tiểu hạch đào người còn đầy mùi sữa rời đi, trong lòng Miên Đường có chút không nỡ, thế là đứng trước cửa tiệm nhìn thật lâu mới quay trở lại.

Đúng lúc này, Thôi Hành Chu cũng cưỡi ngựa đi tới tiệm thuốc của nàng.

Miên Đường quay người tủm tỉm cười nhìn phu quân mang theo mũ rộng vành, cảm thấy hắn thật hiểu lòng nàng, không thích các cô nương khác nhìn mặt hắn, cho nên mỗi lần về Võ Ninh quan đều mang mũ rộng vành.

Sau khi Thôi Hành Chu xuống ngựa, Miên Đường thân thiết kéo tay hắn: "Phu quân, chàng đến đón thiếp về nhà sao?"

Thôi Hành Chu nhìn khuôn mặt trắng nõn dưới ánh nắng, đưa tay sờ mặt của nàng, nói: "Thuộc hạ mới đến báo, nói trấn bên cạnh có dấu vết người khả nghi, ta không yên lòng liền tới nhìn xem..."

Miên Đường quay đầu nhìn, đích thật có từng đội quan binh đang đi lại, nàng lại nói: "Nếu phu quân đã đến rồi, vậy vào cửa hàng uống chén trà rồi hãy đi..."

Thôi Hành Chu nhẹ gật đầu, nắm tay Miên Đường vào tiệm thuốc.

Miên Đường cũng chỉ một lòng nhìn phu quân, không có để ý bốn phía, ở góc đường phía đối diện, có một nam tử quàng khăn cổ thật dày đang trừng to mắt, không dám tin nhìn Liễu Miên Đường.

Sau khi Liễu Miên Đường quay lại cửa hàng, nam tử nhìn Thôi Hành Chu ngồi trên ghế dùng trà, Miên Đường ngồi trên bàn tính toán, hắn liền ngẩng đầu nhớ kĩ tên cửa hàng, xoay người rời đi cực nhanh.

Hắn đi cũng không tính quá xa, sau khi rời khỏi Võ Ninh quan, đi vào sau miếu hoang, liền gấp gáp chạy vào.

Trong miếu hoang đổ nát có ba người đang ngồi trên chiếu nghỉ ngơi, một người đang nằm. Người đến hướng nam tử trung niên đang nằm nói: "Chuyện lớn rồi...Đại thiếu gia, ta vừa mới ở trên phố của Võ Ninh quan, thấy được Liễu cô nương..."

Nam nhân kia tên Lục Tiện, chân hình như bị thương, nhất thời không thể đứng lên, chỉ có thể nằm trên chiếu, nghe xong chống nửa thân thể ngồi dậy, trừng to mắt nói: "Ngươi nói cái gì? Nhìn thấy ai?"

Thần Uy tiêu cục Lưu Côn thở hổn hển nói: "Ta nói ta nhìn thấy đại nữ nhi – Liễu Miên Đường."

Lục Tiện nghe xong, trợn mắt nói: "Nói bậy! Ngưỡng Sơn không phải gửi thư nói, Miên Đường rơi xuống sông...chết rồi sao?"

Lưu Côn vội vàng nói: "Ta cũng sợ nhìn nhầm, véo bắp đùi mình nhìn lại thật lâu, Liễu cô nương lớn lên giống cực kỳ đại cô nương nhà ta, có mấy người có thể lớn lên có được bộ dáng như vậy chứ?"

Lục Tiện nghe, nước mắt lập tức tuôn ra: "Muội muội, trên trời có linh thiêng thì muội có nghe thấy không, con gái Miên Đường của muội còn sống, con bé không chết."

Sau khi kích động, ông muốn đứng lên, thế nhưng chân quá đau, không thể đứng thẳng được, chỉ có thể vội vàng nói: "Vậy sao ngươi không đi gặp Miên Đường, để cho con bé tới gặp ta?"

Lưu Côn nói: "Hôm nay trong Võ Ninh quan, đường đầy quan binh, cũng không biết có phải đến bắt chúng ta hay không. Với lại...Liễu cô nương còn cùng một thiên phu trưởng nắm tay thân thiết...ta...Ta căn bản không dám tới gần."

Lục Tiện nghe xong có chút kinh ngạc: "Ngươi có phải nhận lầm người không? Đứa bé Miên Đường kia một lòng muốn nhào trên thân Tử Du công tử, làm sao có thể cùng nam nhân khác nắm tay thân mật?"

Lưu Côn thật hận không đem tròng mắt của mình ra cho Lục đại gia nhìn: "Cực kì đích xác, chính là Liễu cô nương ở trong một tiệm thuốc...Hay ta làm bộ đi bốc thuốc, đưa tin cho Liễu cô nương để cô ấy biết người ở nơi này."

Lục Tiện vì biết cháy gái mình còn sống, trong lòng cao hứng, khó chịu trong người cũng giảm bớt chút, thế nhưng ông vẫn như cũ căn dặn Lưu Côn: "Lúc ngươi đi đưa tin, hãy cẩn thận, phải biết rằng chúng ta đang bị người của A Cốt Phiến truy sát, lại bị mật thám Tuy vương đuổi sát không ngừng, tuyệt đối không được để liên luy đến đứa nhỏ Miên Đường."

Lưu Côn gật đầu liên tục, đóng gói hành lý đựng một hộp bút giấy, mực viết, cân nhắc xong liền nhanh chóng viết một bức thư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro