Chương 21: Giao nộp bạc
Nói đến đây, Liễu Miên Đường hít sâu một hơi: "May mắn Thái phi hàng năm đều tổ chức thọ yến, "Ngọc đốt sứ phường" của chúng ta bỏ qua năm nay, vẫn còn có năm sau. Chỉ là vương gia cao quý, không biết lúc nào đến trấn Linh Tuyền của chúng ta. Không bằng chúng ta hỏi thăm hành trình của hắn, đi cản lại, cho hắn thấy được cửa hàng của chúng ta. Đợi đến lúc vương gia thích thú, sang năm chúng ta có thể làm cho thái phi, vẽ lên chân dung của vương gia, trong hai con mắt xuất hiện chữ thọ, nhất định có thể chiếm được niềm vui của thái phi..."
Thôi Hành Chu nghe suy nghĩ khác người của Miên Đường cho quà thọ lễ, cười ra tiếng, chỉ là tiếng cười kia có chút ý vị thâm trường.
Bất quá nụ cười này, khiến cho Lý ma ma cùng Mặc Như ở bên cạnh thay Liễu Miên Đường đổ mồ hôi lạnh.
Thôi Hành Chu cười hơi nhạt, ôn hoà nói: "Nàng cũng không phải thổ phỉ cướp bóc, nào có đạo lý đi cản xe ngựa của quan? Đến lúc đó chỉ sợ đồ còn chưa được trình lên đã bị đánh cho mấy gậy. Vả lại như lời nàng nói trong mắt có chữ thọ cảnh đẹp trong tranh. Chỉ sợ vương gia có ưng, vị Trần tiên sinh cao ngạo kia còn không chịu đâu!"
Kỳ thực Miên Đường bị phản bác, nhưng thần sắc nàng vẫn tự nhiên lột một con tôm, đặt vào trong chén phu quân.
Đừng nhìn phu quân thường ngày không nói chuyện, lại có thể phân tích đạo lý rõ ràng, suy nghĩ chu toàn, thật khiến người ta khâm phục!
Nghe Lý ma ma nói, phu quân có đọc sách, sao lại ở nhà thương nhân, làm hắn trễ nải con đường hoạn lộ, dựa vào việc học trầm ổn của phu quân, có thể làm được quan huyện ấy chứ!
Thôi Cửu sở dĩ cười, là cảm thấy nữ tử này mất trí, đôi khi làm việc gan lớn cực kì, hoàn toàn không giống nữ tử khuê các được nuôi trong nhà quan.
Nàng bây giờ đối với chính mình gật đầu nói phải. Có khả năng đi cản lại cỗ kiệu lắm...
Mà Liễu nương tử này từng sống cùng thổ phỉ, đôi khi lời nói cũng sẽ dính chút phong cách, chỉ sợ nhất thời không sửa được, nếu không triệt để cắt đứt suy nghĩ của nàng. Nói không chừng nàng lại giống như lần trước ở cửa quán rượu, thình lình ngăn hắn trước xe ngựa.
Nghĩ đến đây, Thôi Cửu thưởng thức chén cháo cá ngon, chậm rãi nói: "Qua ít ngày, Tổng binh Thanh châu Thạch Nghĩa Đại muốn cử hành tiệc trà xã giao thưởng hoạ, cuộc đời hắn thích nhất là cao thủ vẽ tranh, Trần tiên sinh nếu có thể vào tiệc này, đem đồ sứ cho Thạch tổng binh xem, nhất định có thể được thưởng."
Nếu Lục Văn đã có ý tìm Thạch Nghĩa Đại làm nơi nương tựa, hắn cũng không ngại kêu Miên Đường đi Thanh châu một chuyến, đến lúc đó xem có thể hay không dụ được Lục Văn kia xuất hiện.
Có thể hắn không nghĩ tới là, Miên Đường không chút do dự tiếp lời: "Cái này hồi sáng thiếp cũng đã hỏi thăm rõ ràng, có khả năng phu quân không biết, Thạch Nghĩa Đại kia ngoại trừ yêu thích tranh chữ, đối với mỹ mạo nương tử cũng có đam mê, người này có chín thiếp thấp...Như thiếp nhìn nhận, còn không bằng chặn xe Hoài Dương vương đâu! Hoài Dương vương kia ngoại trừ có chút hoa mắt ù tai, ngược lại chưa từng nghe nói đến chuyện nam nữ...
Lúc trước bởi vì dung mạo của nàng, dẫn tặc vào tường viện, không thể không khiến nàng tỉnh táo. Dù sao sau khi nàng bị thương, cũng không còn là Liễu Miên Đường nhanh nhẹn của ngày trước...
Chỉ là khi tiếng nói của nàng vừa dứt, bên bàn thấp Mặc Như lại truyền đến một trận ho khan, hiển nhiên là bị một nửa miếng trứng làm nghẹn.
Kỳ thật chính Thôi Cửu cũng đắn đo, khó định, hắn nên vì Liễu nương tử tán thành phẩm hạnh của mình mà vui mừng, hay bởi vì một câu "hoa mắt ù tai" kia mà trừng phạt nàng.
Hắn mi phong bất động, ngược lại ôn hoà nói ra: "Quan lớn ấy, cũng không phải dân chúng thấp cổ bé họng như chúng ta nói đi là có thể đi, không thiếu được phải có người có người có danh tiếng dẫn đi. Nàng đi bất quá là tham gia náo nhiệt, nhìn xem có cơ hội hay không mà thôi...Nếu như không đi được tiệc trà xã giao, nhưng trước đó có một phiên chợ có thể dạo chơi, rất náo nhiệt. Nàng đến đó bày trí quầy hàng, có khi lại có thể bán được chút hàng hoá. Mà vải vóc ở Thanh châu rất đẹp, hiện tại chính là thời điểm để dệt vải, vừa vặn cho nàng may vải thành áo."
Liễu Miên Đường trong lòng ngọt ngào, cảm thấy phu quân nàng thật quan tâm! Lại mang nàng ra ngoài chơi, miệng cũng ôn nhu nói: "Phu quân suy nghĩ cho thiếp, nhưng quần áo thiếp nhiều, không cần tốn bạc để may nữa."
Thôi Hành Chu nhìn ống tay áo đã cũ của nàng, nói ra: "Không sao, mấy ngày nay lại thắng mấy ván cờ, có thể mua vải cho nàng."
Nói xong, hắn kêu Mặc Như mang ngân lượng đặt trên bàn.
Nghe Mặc Như nói, bình thường ở chỗ người ta gọi là "Giao gia dụng". Nam tử ra ngoài kiếm được tiền, sẽ giao cho đương gia nữ hân một chút, nếu không thấy giao tiền, trong nhà lại chi tiêu nhiều như vậy, sẽ khiến Liễu Miên Đường sinh nghi.
Nàng là một người nhạy bén, sau khi nghe hắn đánh cờ kiếm được bạc, nhưng xưa nay không mở miệng quản tiền, có thể thấy được nàng lúc trước là bị thủ lĩnh phản tặc quản thúc đã quen, không dám muốn thôi.
Mặc Như đã nhắc nhở hắn, hắn tự nhiên cũng cho nàng chút ý tứ, cũng làm cho nàng có chút tiền, không đến mức trôi qua khổ sở.
Cho nên Thôi Hành Chu để cho Mặc Như chuẩn bị một phần.
Bất quá khi nhìn Liễu nương tử trên tay cầm một túi tiền thụ sủng nhược kinh, vẫn cảm thấy nàng quá mức kích động, đôi mắt đỏ ngầu, khoé mắt hiện nước mắt.
Chẳng lẽ...trách hắn giao bạc quá trễ, trong lòng cảm thấy uỷ khuất?
Lại nói Liễu Miên Đường nhìn số bạc mà phu quân giao cho, chỉ cảm thấy nặng trĩu, bàn tay vô lực kém chút nữa không cầm được.
Nàng nghe Mặc Như nói phu quân chơi cờ thắng được tiền, tưởng là chỉ kiếm được chút tiền tiêu vặt thôi, không nghĩ lại nhiều như vậy, nặng một túi.
Liễu Miên Đường lúc rảnh rỗi, cùng láng giềng cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, nghe nói rất nhiều thương nhân hàng xóm yêu thích du ngoạn thuyền hoa, ăn chơi uống rượu đến đêm...còn có ra ngoài kiếm được rất nhiều tiền nhưng cũng không giao nộp bạc, ở bên ngoài nuôi ngoại thất, tỉ như nam nhân Trương gia bị hồ ly tinh quấn lấy.
Mà phu quân nhà mình kiếm được bạc, có thể tự do tiêu xài, lại giao toàn bộ cho nàng, có thế thấy được mặc dù phu quân đào hoa, dáng dấp chọc người nhưng lại là người trung thực, giữ được phẩm chất.
Miên Đường không khỏi cảm thấy hổ thẹn vì trước đó mình hoài nghi suy đoán phu quân. Phu quân là ôn lương quân tử, nếu nghĩ xấu về hắn nửa phẩn, cảm thấy làm bẩn tim phổi, nên đánh!
Trong lúc nhất thời, nàng hướng mị nhãn về phía Thôi Cửu, vậy mà nổi lên nước mắt xấu hổ.
Đúng lúc này, phu quân lại nhẹ lời mở miệng: "Là ta đưa cho nàng quá ít...Về sau đưa thêm cho nàng."
Nghe xong lời này, sự áy náy của nàng lại tăng thêm một bậc. Áy náy bản thân mình không có bản lĩnh nuôi gia đình.
Miên Đường không nhịn được nội tâm kích động, chỉ ôm lấy hắn, đem khuôn mặt nức nở chôn trước ngực hắn nói: "Phu quân nói gì vậy, là thiếp không có bản lĩnh, khiến phu quân không thể yên tâm học cờ, phải quan tâm đến việc trong nhà!"
Bên kia Mặc Như cũng không biết bị làm sao, cổ họng như nghẹn lại, tựa hồ lại bị sặc.
Mà Thôi Cửu yên lặng không nói nhìn như nhân như con mèo nhỏ trong ngực mình, tóc mây của nàng tản ra hương thơm mùi hoa quế, vương hương trên cằm của hắn, cọ cọ khiến hắn có chút ngứa.
Khoảnh khắc như dừng lại, Thôi Cửu mặt không thay đổi chậm đưa tay, vỗ nhè nhẹ nương tử đang không ngừng nghẹn ngào nức nở. Đột nhiên hắn có chút hiểu ra những nam nhân thấp cổ bé họng vì sao muốn giao tiền – ước chừng làm việc mà đổi được nữ nhân nhà mình nín khóc vui vẻ, cũng có thể tăng thêm mấy phần cảm giác thoả mãn.
Bởi vì tướng công tài giỏi, của hồi môn lại nhiều, nên Liễu Miên Đường đối với Thanh châu lòng cũng là tràn đầy chờ mong.
Nàng vì muốn kiếm lấy danh tiếng cho cửa hàng, cả một sáng tìm hiểu danh hào quý nhân của Chân châu, viết ra từng ý trên giấy rồi so sánh, cho nên lúc phu quân cầm bức hoạ lên, nàng mơi có thể mở miệng nói ra nơi đây không đủ.
Tuy Thạch Nghĩa Đại không có danh tiến vang dội như Hoài Dương vương, nhưng vị kia sơ với Hoài Dương vương tiếp cận tốt hơn một chút. Vạn nhất tại Thanh châu, nàng có thể tìm được cách bào tiệc trà hoạ, tương lai liền tươi sáng!
Phu quân vì cửa hàng mà suy nghĩ, nàng tự nhiên cũng muốn dốc hết toàn lực.
Nếu đò sứ nhà mình được đánh giá cao, có thể mở ra vòng tròn trong quan gia. Đồ sứ được bán với giá cao là ở trong tầm tay.
Điều khiến cho nàng vui mừng nhất là phu quân để ý đến việc nhà, có thể lúc trước hắn không để ý là do khó có thể chịu được thất bại phá sản. Bây giờ buôn bán có chút khởi sắc, phu quân rốt cục cũng phấn chấn tinh thần, quả thực rất đáng mừng.
Đến Thanh châu thư hoạ trước mấy ngày, Thôi Cửu thuê xe ngựa, đưa Liễu Miên Đường cùng bà tử tới Thanh châu trước.
Bất quá Thôi Cửu cũng không thể đi cùng nàng, mấy ngày nay bài tập đánh cờ gấp gáp, chỉ sợ đến khi hội thi bắt đầu hắn mới có thể tới.
Tâm nguyện của Miên Đường muốn cùng phu quân đi dạo tạm thời không thành, bất quá cũng không thể dập tắt niềm vui thích của nàng lần đầu dạo chơi ở Thanh châu.
Nàng bây giờ vẫn chỉ là cô nương mười tám tuổi, chính là thời điểm các cô nương yêu thích du ngoạn.
Chỉ là trước đó ở kinh thành trôi qua khó khăn, nàng không thể ra ngoài tiêu bạc. Sau khi đến Chân châu lại là khởi dựng gia nghiệp, tự nhiên cũng không có tâm tư chơi đùa.
Bây giờ, Miên Đường có bạc phu quân cho, lại có thời gian rảnh rỗi, tất nhiên là muốn đi từng cửa hàng tânh hứng dạo chơi.
Bất quá mặc dù nàng có mua đồ, cũng không chỉ cho bản thân mình. Áo choàng của Trần tiên sinh quá cũ rồi, không thể mặc gặp người, nàng liền ở cửa hàng vải vóc mua vải màu xanh đen cho Trần tiên sinh may trường sam.
Tướng công nhà mình cũng phải may một bộ. Miên Đường chọn lựa, vẫn cảm thấy vải màu xanh nhạt phù hợp với khí chất trầm ổn của phu quân.
Về phần nàng, vẫn là Lý ma ma không ngừng khuyên bảo, mới chịu may một bộ váy mùa hè.
Mùa hè nơi này có thể so với kinh thành còn nóng hơn, không may chút vải mát, chỉ sợ là trời nóng vậy sẽ mọc mụn.
Trừ cái đó ra, luc Miên Đường đi qua cửa hàng bán ngọc thạch, trong lúc vô tình nhìn thấy một bộ ngọc thạch chế tạo bàn cờ.
Dương chi bạch ngọc làm nền bàn cờ, quân trắng thì tỉ mỉ tinh tế, quân trắng được mặc ngọc quý báu mài thành.
Miên Đường nhìn bàn cờ này, không khỏi tưởng tượng cảnh ngón tay thon dài của phu quân, nhẹ nhàng đặt quân cờ, chỉ cảm thấy bàn cờ này vô cùng hợp với phu quân nhà nàng.
Miên Đường sau khi hỏi giá tiền, liền trầm mặc.
Chưởng quỹ nói, bộ này đã được người ta đặt trước, chưa kịp lấy đi. Mà cái giá cũng khiến người ta câm nín, nàng căn bản mua không nổi.
Bất quá Liễu Miên Đường cũng không giận. Nàng từ nhỏ đến lớn đều rất ít buồn bã. Mặc dù phụ thân không yêu thương nàng, nhưng nàng vẫn có thể tự tìm niềm vui cho mình. Có đôi lúc cả gan làm loạn khiến phụ thân nàng kinh hãi, luôn mắng nàng giang hồ giống mẫu thân nàng, tương lai lấy chồng cũng sẽ bị nhà chồng chán ghét mà vứt bỏ.
May mà lời phụ thân chửi mắng không thành sự thật, nàng gả cho một phu quân quan tâm ôn nhu, xưa nay chưa từng lấy lễ nghi phiền phức làm khó nàng. Thật là mong được sống hạnh phúc đến bạch đầu giai lão.
Nhìn bàn cờ kia một chút, Miên Đường quyết định sau khi kiếm được tiền ở cửa hàng, lại tích luỹ tiền mua cho phu quân một bàn cờ ngọc.
Nhưng là, khi mà Liễu Miên Đường luyến tiếc rời đi, một nam tử thanh tú cao gầy từ phòng bên trong đi ra, ánh mắt như lửa, nhìn chăm chú bóng lưng xa dần của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro