Chương 2: Dọa người [2108 từ]
Chính Phương Dật biết mình mất hết ý thức, đổ gục thân người xuống sàn. Giáo viên chủ nhiệm cùng toàn bộ bạn học đều choáng váng, hết thảy mọi người đồng loạt đứng dậy, theo bản năng vươn cổ nhìn đến chỗ Phương Dật nằm ngất.
May thay, chủ nhiệm lớp phản ứng trước tiên: "Tìm hai bạn đỡ Phương Dật, tôi đi tìm xe!" Nói xong vội vàng chạy vội ra ngoài phòng học.
Trương Húc nghe xong lời của giáo viên, lập tức ba bước cũng biến thành hai bước chạy tới bên Phương Dật. Mục Cẩn như một cô gái ngây ngô hết cả người, kinh hoàng khi thấy cảnh người té xuống nằm ngất trên sàn với sắc mặt trắng bệch và bờ môi tím tái, miệng của cô chuyển động hai cái, nước mắt theo gò má mà chảy xuống.
"Đến đây phụ mình đặt cậu ấy lên lưng!" Trương Húc hai tay xốc nách Phương Dật, muốn cõng cậu ấy lên lưng.
Thanh âm chưa dứt, Lý Lâm cùng một học sinh phía sau là Từ Duệ lập tức xông lên trước, hai người cùng nâng Phương Dật đưa ra sau lưng của Trương Húc. Trương Húc hai tay giữ được đầu gối Phương Dật lập tức chạy về tòa nhà giáo vụ. Mục Cẩn nhìn theo bóng dáng ba người bạn cùng lớp ra khỏi cửa, mới đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, vội vàng dùng mu bàn tay gạt dòng nước mắt và chạy theo Trương Húc.
Một nhóm bốn đứa học sinh kể cả Phương Dật, người đang được cõng trên lưng, chạy xuống tầng trệt để kiếm chiếc xe nhưng không thấy. Trương Húc không hề nghĩ ngợi, ngay lập tức giữ vững tư thế cõng Phương Dật chạy ngay ra cổng trường, một bên chạy một bên quay đầu nhìn Lý Lâm: "Các cậu chạy nhanh hơn ra cổng trường để đón xe đi!"
Lý Lâm cùng Từ Duệ nghe xong lập tức buông tay ra và vội vã nhanh chân chạy về phía trước. Tuy nhiên, cả hai người họ so với hơn năm trăm sinh viên, ngay cả Trương Húc cũng không phải là người có sự khác biệt về thể chất, Trương Húc lưng cõng thêm một người nhưng vẫn bám sát hai người phía trước.
Chủ nhiệm lớp đẩy cửa xe qua, nói to: "Nhanh đưa Phương Dật để lên xe mau!"
Nói xong giúp đỡ Trương Húc một tay. Chờ hai người luống cuống tay chân đem Phương Dật bỏ lên xe, chủ nhiệm lớp quay ra nói với những người còn lại: "Các em trở về lớp đi, có Trương Húc đi theo là được rồi" .
Vừa ngồi lên xe, chủ nhiệm lớp thấy được phía trước có mấy người, Lý Lâm cùng Từ Duệ chỉ có thể phụ một tay, còn Trương Húc ánh mắt nhìn chăm chăm để nhận được sự gật đầu của giáo viên chủ nhiệm.
Mục Cẩn vội vàng nói: "Cho em cùng đi với!"
Nói xong cũng kéo cửa ra.
"Em cũng trở về đi! Đừng chậm trễ thời gian, nghe lời tôi"
Chủ nhiệm lớp nói một câu lập tức khẽ đẩy Mục Cẩn trở về, còn mình ngồi ở trên xe.
Trương Húc trèo vào ghế sau và đặt đầu Phương Dật lên đùi mình: "Anh ơi! Chờ một chút."
"Tất cả ngồi cho vững!" Lái xe nhắc nhở một tiếng, lập tức đạp chân ga xông ra khỏi trường, hướng thẳng bệnh viện mà chạy.
Khi chạy đến bệnh viện, Trương Húc trực tiếp ôm lấy Phương Dật, vừa chạy vừa ôm người và la hét: "Xin hãy nhường đường! Nhường một chút! Bác sĩ! Bác sĩ!"
Y tá đứng ngay đại sảnh của bệnh viện nhìn thấy, lập tức kêu sắp xếp.Hay nhờ những nhân viên bệnh viện này có kinh nghiệm, chỉ hơn mười giây đã đưa Phương Dật lên giường bệnh, đẩy thẳng đến phòng cấp cứu.
"Trong số những người ở đây, ai là người nhà của bệnh nhân? Đi ký tên và đóng viện phí!"
Ánh mắt cô y tá nhìn lướt qua Trương Húc, tài xế và giáo viên chủ nhiệm.
Chủ nhiệm lớp lập tức nói: "Tôi là thầy của em ấy! Người nhà của em ấy sẽ lập tức tới ngay, chi phí thì trường sẽ đóng, chúng tôi có đem theo rồi."
Nói xong, ông gật đầu với tài xế và đi theo y tá để đóng tiền.
Trương Húc đành phải chạy tới chỗ cửa ra vào của phòng cấp cứu, ngồi chờ ngay chiếc ghế nhỏ ngước nhìn ánh đèn đỏ vẫn còn sáng.
Cha mẹ Phương Dật nhanh chóng đến bệnh viện. Hai người họ đang làm việc thì ngay lập tức sợ hãi khi nhận được cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm của Phương Dật. Bọn họ không biết làm sao để buông điện thoại, thậm chí còn không rõ như thế nào mới đến bệnh viện được.
"Sao rồi? Sao rồi? Thầy giáo ơi!" Phương Quốc Hoa cứ nhắm đếngiáo viên chủ nhiệm lớp của Phương Dật mà hỏi. Còn mẹ Phương Dật căn bản làkhông nói nổi nên lời, bà chỉ biết khóc và đôi mắt thì dán chặt vào phòng cấpcứu, không nhúc nhích tí nào. "
Quan chủ nhiệm nói với Phương Quốc Hoa: "Tình hình hiện tại thì tôichưa rõ, chuyện là như thế này. . ." Quan chủ nhiệm giải thích sơ qua cho Phương Quốc Hoa và vợ của ông hiểu quátrình ngất xỉu của Phương Dật.
Nghe xong lời của chủ nhiệm lớp, Phương Quốc Hoa luôn miệng nói:"Sao vậy có thể như vậy! Sao vậy có thể như vậy!" Nhìn thấy bộ dáng của vợ mình, ông lập tức đi đến bên cạnh và giữ lời an ủi bà.
Chủ nhiệm Quan đến bên cạnh Trương Húc và nói: "Ở đây không sao rồi, em quay về trường trước đi!" Nói xong lấy trong túi áo một xấp tiền giấy đưa cho Trương Húc: "Kêu xe mà về! Hôm nay tôi thật sự cám ơn em."
Khi Phương Quốc Hoa nhìn thấy thằng nhỏ là người bạn học đã giúp đỡ đưa con mình đến bệnh viện, ông lập tức đứng lên và bày tỏ lòng cảm tạ.
"Bác Phương! Cháu đợi ở đây được không? Cháu là Trương Húc, bạn tốt của Phương Dật."
Trương Húc đẩy tay Quan chủ nhiệm và nói với Phương Quốc Hoa.
Nghe Trương Húc nói xong, Phương Quốc Hoa nhìn sang Quan chủ nhiệm một hồi rồi mới nhẹ nhàng gật đầu.
Mặc kệ bên ngoài đang có nhiều sự lo lắng, trong phòng cấp cứu bác sĩ cùng y tá đang rất bình tĩnh.
Y tá đang đeo khẩu trang nói cho bác sĩ: "Nhịp tim của bệnh nhân đang chậm lại!"
Câu này vừa dứt âm, liền theo sau câu khác: "Tim ngừng đập!"
"Chuẩn bị máy khử rung tim!" Bác sĩ nói trong nháy mắt khi nhìn thấy nhịp tim trên máy đã trở thành một đường thẳng . Y tá nhanh chóng mở nút áo trên người Phương Dật, để lộ hẳn phần ngực.
Rất nhanh, máy khử rung tim được đẩy tới. Bác sĩ hét lên: "Một, hai, ba!" và ấn xuống ngực Phương Dật.
Cơ thể của Phương Dật nảy lên. Mặc dù trái tim chưa đập trở lại, nhưng tâm trí của cậu hẵn đã tỉnh táo. Sóng điện não đã có dấu hiệu trở lại nhưng chỉ là thoáng qua rồi lập tức biến mất.
"Tăng điện áp, làm lại một lần nữa! Một, hai, ba!"
Liên tiếp ba bốn lần sau đó, hình ảnh nhập nhòe cuối cùng trong não Phương Dật đột nhiên biến mất, trong đầu của cậu trở thành một màu trắng tinh khiết, gần như cho phép cậu nghĩ rằng mình đã lên đến thiên đường. Không hề giống như cảnh thiên đường hay chiếu trên truyền hình, những quả cầu ánh sáng đỏ, vàng và xanh dương cứ tiếp tục xoay vòng trong đầu cậu. Khi ba quả cầu quay gần lại nhau với vòng xoáy thiên hà. Càng gần, chúng trở thành một quả cầu ánh sáng đầy màu sắc, và bắt đầu vẽ trong tâm trí của Phương Dật, để lại một cạnh màu xanh tươi sáng khi quả cầu trôi qua.
Đúng lúc này, Phương Dật thực đã có thể cảm nhận được môi trường xung quanh, nhưng đại não lại không thể điều khiển thân thể được. Điều duy nhất là chỉ có thể cảm nhận xem quả cầu vẽ những gì trong đầu mình.
"Tim khôi phục đập bình thường!" Y tá lên tiếng.
Bác sĩ nhìn điện tâm đồ của Phương Dật nhảy lại, thở phào nhẹ nhõm. Dẹp máy khử rung tim sang một bên, một y tá khác vội vàng lau mồ hôi trên trán cho bác sĩ.
Vì nhịp tim đã đập bình thường, như vậy việc kế tiếp là kiểm tra những gì cần kiểm tra. Sau khi kiểm tra sơ bộ, các bác sĩ thấy rằng chỉ số thể chất của Phương Dật bình thường. Không thể tìm ra bất kỳ thứ gì khiến cho chàng trai trẻ này đổ bệnh.
Tình huống này khiến cho bác sĩ có chút rối loạn: Không tìm ra nguyên nhân gì cũng không thể vì thế mà động dao lên người bệnh? Tôi nghĩ tôi không thể quyết định được.
"Trước tiên, hãy sắp xếp cho cậu ấy vào phòng bệnh quan sát đã, không cần làm kiểm tra toàn thân. Có tình huống xảy ra thì báo tôi ngay." Bác sĩ đành phải phân phó với y tá như thế.
Bác sĩ nói xong, quay người tháo xuống cái bao tay cùng khẩu trang đi thẳng về cửa ra vào.
Ánh đèn phòng cấp cứu tắt màu, tất cả mọi người đang ngồi đều đứng lên và nhìn vào cánh cửa màu trắng xám, chờ đợi thông báo của bác sĩ. Vu Cầm, mẹ Phương Dật hai chân run rẩy, cả người đứng không vững, phải dựa hẳn vào chồng.
"Sao rồi bác sĩ?" Phương Quốc Hoa hỏi.
"Hiện tại chỉ là hôn mê thôi, tim dừng lại trong mấy giây trước, nhưng bây giờ nó trở lại bình thường rồi."
Bác sĩ liền hỏi: "Bệnhnhân trước đây có tiền sử bệnh án gì không?"
Phương Quốc Hoa suy nghĩ một hồi rồi nói: "Ngoại trừ những cơn đau đầu màtôi đã nói thôi, tôi cũng đưa nó đi kiểm tra ở một số bệnh viện lớn nhưng chẳngtìm thấy bất kỳ vấn đề gì cả!"
Chủ nhiệm Quan ngẫm nghĩ và nói: "Trước kia đứa nhỏ này rất sáng sủa đấy, nhưng dạo gần đây có đôi chút trầm mặt! Có phải do áp lực tâm lý quá lớn không? Dù sao em ấy cũng là học sinh cuối cấp?"
Bác sĩ nói: "Đại não hiện tại đau đớn rất nhiều nhưng không rõ vì sao lại như thế, càng không thế nói là không có vấn đề gì nếu chúng tôi không xác nhận được. Cũng có thể do ông nghĩ, áp lực quá lớn mà tạo thành. Sơ bộ thì tôi có thể đưa ra đề nghị là đừng để bệnh nhân có áp lực quá lớn, để cho cơ thể và tâm trí vui vẻ! Sẽ rất nguy hiểm nếu tim ngừng đập quá lâu"
"Cám ơn bác sĩ!" Phương Quốc Hoa cùng với Vu Cầm không ngớt lời nói.
Bác sĩ rời đi không bao lâu, Phương Dật đẩy ra khỏi phòng cấp cứu. Mọi người thoáng cái xông tới, nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Phương Dật, đừng nói là Vu Cầm, ngay cả Phương Quốc Hoa cũng choáng váng.
Trong phòng bệnh, Quan chủ nhiệm, người tài xế đã rời đi. Cặp bố mẹ ngồi bên giường bệnh của con trai mình, nắm lấy tay Phương Dật mà sững sờ.
Vu Cầm không nhìn Phương Quốc Hoa, vươn tay chạm mặt Phương Dật rồi nói: "Ông về nhà trước đi, đêm nay tôi muốn ở cạnh con!"
Phương Quốc Hoa nghĩ một hồi rồi nói: "Thôi bỏ đi. Tôi có về cũng chẳng ngủ được. Ở bên cạnh bà vẫn hơn!" . Nói xong Quốc Hoa cầm tay bà, rồi nói: "Yên tâm đi, con mình nhất định không có việc gì mà!"
"Tôi hiện giờ chẳng muốn gì hết, chỉ muốn nó mau khỏe lại thôi." Vu Cầm đặt tay lên mặt Phương Dật, vuốt ve, tâm sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro