
về
Fujitsu Ten không đáng tin. Ai mà biết được nếu tôi đi đến ngôi làng cổ Miyama Kayabuki được bao bọc giữa rừng núi hoang vu, người đàn ông này sẽ làm gì với tôi. Bắt cóc, giết giấu xác, ăn trộm nội tạng, vân vân – chuyện gì cũng có thể xảy ra. Thế nhưng tôi muốn đi Miyama Kayabuki đã lâu.
Có cái gì ở ngôi làng xa xôi ấy như đang vẫy gọi tôi. Tên và bóng dáng mờ mờ của nó in sâu trong trí não tôi. Phải chăng phần nào đó trong tiềm thức tôi đã xác định nơi đấy chứa câu trả lời cho sự tồn tại của tôi? Song nếu thế thật thì tại sao đến bây giờ, tôi vẫn chưa tự đặt chân xuống Miyama Kayabuki?
Không ai đưa ra được trả lời. Cũng có thể chỉ muốn thôi vẫn chưa tạo đủ động lực cho tôi chiến thắng hội chứng hikikomori nửa vời của mình. Tôi cần một lý do. Và hoàn hảo thay Fujitsu Ten đã đưa cho tôi một lý do để đi ngôi làng cổ. Sau khi đến nơi, nhỡ mà anh ta có giết tôi đi cũng được. Dẫu sao điều đó cũng không có ý nghĩa gì.
Lúc tôi đến dưới toà nhà Takashimaya ở phố trung tâm Kyoto, khi ấy mới là tầm bảy giờ sáng. Khách du lịch chưa xuất hiện và xung quanh tôi, người dân bản địa đang hối hả di chuyển trên con đường đến chỗ làm của họ. Tôi nhón chân, vươn cổ ngó nghiêng xung quanh. Dẫu không hẹn giờ rõ ràng với Fujitsu Ten, nhưng với tư cách là người mời tôi, đáng ra anh ta phải đến trước. Tôi liếc cái đồng hồ đeo tay, sốt ruột.
Một chiếc Toyota bốn chỗ đột ngột dừng lại trước mặt tôi. Cửa kính xe hạ xuống, để lộ ra khuôn mặt của tài xế. Đó là một người đàn ông gần ba mươi tuổi với khuôn mặt cùng cách mặc quần áo đúng chuẩn một công dân Nhật Bản có việc làm, cuộc sống ổn định. Anh ta trông khác hẳn tôi, thằng lông bông ăn bám tiền bố mẹ để lại mãi cho đến khi có sách bán chạy.
Vừa trông thấy tôi, đôi mắt kiên nghị giấu sau cặp kính dày cộp của người này dường như có hơi nước dâng lên, rơm rớm.
“ Ông Kishita Aran?”
Tôi gật đầu. Người này có lẽ chính là Fujitsu Ten.
“ Tôi, Fujitsu Ten vừa nói chuyện trên điện thoại với ông đây ạ.”
Tôi tiến lại gần rồi mở cửa xe, ngồi vào phần ghế phụ lái đang để trống, thành thạo như một thói quen. Fujitsu Ten không nói gì, tôi cũng im lặng.
Chiếc xe bon bon chạy trên những con đường cũ kỹ của Kyoto cho đến khi nhà cửa thưa thớt dần. Và cũng khi ấy, các mảng xanh rì, mướt mát bắt đầu xen vào tầm mắt tôi. Tôi ngồi hướng mặt ra bên ngoài, cảm nhận làn gió thổi thốc vào da mặt và vò lấy vò để mái tóc đen ngắn cũn cỡn.
Khi cái xe chạy ngang một con đèo nhỏ, có gì trong tôi mách bảo rằng Miyama Kayabuki đang ở gần. Lúc này đây, tôi xoay người, mặt đối mặt với Fujitsu Ten.
“ Tại sao anh lại muốn đi cùng tôi đến ngôi làng cổ này?” – Tôi hỏi, giọng điệu thản nhiên, nhẹ nhàng và bỏ cả kính ngữ. Tự nhiên như thể Fujitsu Ten là một người bạn thân thiết.
Người tài xế của tôi hơi ngẩn ra, cặp lông mày sâu róm anh ta nhíu chặt lại với nhau, tạo nên hai cái rãnh sâu hoắm ở giữa. Mắt vẫn tập trung vào đoạn đường phía trước, Fujitsu Ten trả lời.
“ Tôi nghĩ mình đã nói điều này qua điện thoại.”
“ Xin lỗi, khi đó tôi đang nghĩ về việc khác.”
“ Thật vậy sao? Nếu thế thì tôi phải hỏi ngược lại anh Kishita đấy. Tại sao anh lại đồng ý đi Miyami với tôi? Khi mà anh còn chưa nghe rõ lý do. Anh Kishita không cảm thấy tôi rất đáng nghi à?”
“ Chả vì sao cả. Tôi chỉ có chuyến xe miễn phí đi Miyami thôi. Mà anh Fujitsu có đáng ngờ cũng chả sao cả.”
Nghe xong lời của tôi, đột nhiên Fujitsu Ten phá ra cười như một đứa trẻ bị cù lét. Tiếng cười của anh ta nghe trầm mà vang, hào sảng và vui vẻ. Trong lòng tôi chợt thấy nhẹ nhõm đến lạ.
“ Ha! Ha ha ha! Anh Kishita giống y một người quen của tôi.”
Đột nhiên tôi thấy đau. Lồng ngực tôi như quặn thắt lại, quả tim bị một thế lực vô hình vò nát. Cùng lúc đó não tôi ong lên, nhức giống bị ai lấy búa bổ vào sọ. Chết thật. Sáng nay khi rời khỏi nhà, tôi quên chưa uống thuốc.
Dường như thấy được sự thay đổi trên khuôn mặt của tôi, Fujitsu Ten tỏ ra lo lắng.
“ Anh làm sao vậy?”
“ Không sao, chỉ là cơn đau đầu nhẹ mà thôi. Sáng nay tôi quên uống thuốc.”- Tôi trả lời trong lúc xoay người hướng ra cửa sổ chiếc xe.
Nghe vậy, dường như cơ mặt của Fujitsu Ten đanh lại. Anh ta há miệng như muốn nói, nhưng lại chẳng có tiếng động nào thoát ra. Cứ như thế, cả hai im lặng cho đến hết đoạn đường chòng chành còn lại.
Miyama Kayabuki hiện ra, xinh đẹp và dịu dàng nép sau lớp vỏ bọc xanh rì của thiên nhiên. Chúng tôi tiến vào sâu trong ngôi làng cổ rồi Fujitsu Ten dừng xe trước một căn nhà ngày mép bìa rừng. Cũng giống như phần còn lại của Miyama Kayabuki, căn nhà được xây theo lối kiến trúc Irimoya zukuri phổ biến trong thời Edo với hai phần mái dốc lớn ở phía trước và sau, trong khi mỗi mặt bên được xây dựng với một phần mái nhỏ hơn.
Fujitsu Ten đưa tôi tiến vào bên trong, băng qua một khu vườn nhỏ đã lâu ngày không được cắt tỉa. Bên trong ngôi nhà được trang trí theo kiểu Chigi của các đền thờ, nhưng nếu nhìn kỹ, người ta vẫn có thể nhìn ra chút gì bóng dáng của thế kỷ hai mươi mốt hiện hữu trong những vật dụng lặt vặt. Chúng tôi không ngồi lại trong nhà. Fujitsu Ten dẫn tôi đi thẳng đến cánh cửa sau. Trên đường, anh ta dừng lại để lấy cái gì nhét vào túi rồi đẩy cửa bước ra ngoài. Tôi đi theo Fujitsu Ten và tiến vào rừng.
Thiên nhiên chào đón tôi bằng bầu không khí trong lành, một tràng hợp ca của bầy ve hoà với tiếng suối róc rách ở đâu vọng lại. Trên đầu tôi, những tinh linh nắng dường như đang quay cuồng trong một điệu flamenco trong tiếng hát của mẹ thiên nhiên. Nếu như lúc này Fujitsu Ten có giết tôi, nơi này cũng thật là một nơi lý tưởng để chết.
Chúng tôi đạp lá khô trong bìa rừng Miyama, càng tiến vào sâu bên trong, tiếng róc rách của suối chảy nghe càng rõ ràng hơn. Một cảm giác nao nao dâng lên trong bụng tôi. Cơn đau đầu vừa dứt ban nãy hình như đang có dấu hiệu quay trở lại. Song tôi chẳng màng đến nó. Có thứ gì, một thứ gì trong tôi đang thúc giục cả cơ thể tiến về phía trước.
Fujitsu Ten và tôi dừng lại bên cạnh mép một con suối nhỏ có mực nước chỉ đến ngang bắp chân một người trưởng thành có chiều cao trung bình. Nó chính là nguồn gốc của tiếng róc rách tôi vẫn nghe từ nãy đến giờ.
“ Aran, nhìn xung quanh đi.”- Fujitsu Ten nói. Giọng anh ta nghe nhẹ nhõm, giống như một người đã buông bỏ hết mọi gánh nặng trong lòng. Và hình như anh ta cũng đã buông bỏ luôn mọi quý tắc xã giao cùng kính ngữ mà gọi thẳng tên tôi.
Làm theo lời Fujitsu Ten, tôi chậm chạp xoay người hẳn vòng tròn, quan sát khung cảnh nơi mình đang đứng. Chân tôi đang dẫm lên sỏi và đá cuội đã rêu phong, xung quanh cũng thoáng đãng, ít cây cối trông thấy. Hẳn đây đã từng là lòng một con sông cho đến khi nguồn nước cạn dần và nó biến thành dòng suối nhỏ trong lành. Nhưng đây không phải điều chính mà Fujitsu Ten muốn tôi nhìn thấy.
Ngay sát bên cạnh dòng nước đang chảy, nhô lên giữa các phiến đá lớn là cái giá gỗ kê một bức tranh. Tim tôi như chững lại một nhịp khi nhìn thấy nó.
Đó là một bức tranh đẹp. Nó đẹp hơn bất kỳ thứ gì tôi từng thấy trên đời. Vẻ đẹp ấy có lẽ đến từ cách mà dòng nước của con suối trong tranh trông như đang thật sự chuyển động, từ cách mà những đám mây trắng lặng lẽ di chuyển trên nền trời xanh ngắt, hay hình bóng ba đứa trẻ ngồi tựa lưng vào nhau trên phiến đá lớn được phủ lên lớp màu xanh rêu của thời gian.
Tôi không thể bào tả rõ được nét đẹp ấy qua những con chữ khô khan trên nền giấy trắng. Song khi nhìn vào bức tranh, một vòi nước vốn bị khoá bao lâu nay trong lòng tôi chợt được vặn mở.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro