Dòng suối nhỏ trong lành
"Những đám mây trắng bay ngang qua dòng suối chảy xiết."- Có giọng nói trong veo, lanh lảnh như tiếng chuông gió ngân nga bên tai tôi. Từ trong những mảnh vụn của ký ức đã bị đập vỡ, tôi thấy em - chủ nhân của giọng nói ấy. Koizumi của tôi và Ten. Koizumi có nghĩa là dòng suối nhỏ trong lành.
Chuyện gì đang xảy ra với tôi? Trái tim trong lồng ngực tôi đang đập nhanh như muốn nhảy ra bên ngoài, mắt lẫn mũi cay như bị xát ớt, còn bụng thì nôn nao nháo nhào lên hết cả.
Ngay lúc ấy, Fujitsu Ten chợt lên tiếng.
" Aran. Tôi biết cậu không nhớ. Nhưng khi còn bé, tôi, cậu và Koizumi đã từng chơi bên suối này cả ngày, vào những tháng hè ngắn ngủi mà cậu đến Miyama Kayabuki thăm bà."
Đúng rồi. Mùa hè. Những mùa hè tươi đẹp năm đó. Khoảng thời gian tuyệt vời sẽ không bao giờ trở lại của cuộc đời tôi. Nhớ. Tôi muốn nhớ về nó – cái vẻ đẹp mong manh tuyệt đỉnh chỉ còn lại trong quá khứ ấy! Tôi muốn nhìn thấy nó lần nữa! Nó đã đi đâu? Có thể nó đã hoà vào những đám mây trắng, nó đã bay ngang qua dòng nước chảy xiết của thời gian. Tôi biết mình từng nhoài người, vươn bàn tay ra để bắt, để níu lấy nó. Thế nhưng đến cuối cùng, vẫn chẳng còn lại gì cho tôi.
Ba đứa trẻ đang ngồi tựa lưng vào nhau trong tranh. Ấy là tôi, Ten và Koizumi. Những mảnh vụn ký ức lướt qua đầu tôi: ba đứa trẻ mình trần như nhộng tắm truồng trong làn nước mát lạnh dưới ánh mặt trời gay gắt.
Ba đứa trẻ hái các trái rừng đã chín mà ăn đến căng tròn cả bụng. Ba đứa trẻ chơi trốn tìm bên bìa rừng cho đến khi bé gái ngủ quên ở chỗ còn bé đang núp và hai thằng cu cuống cuồng vừa chạy vừa gọi tên em. Ba đứa trẻ dùng đá xây nghĩa trang dành chôn những con chuột bị bẫy chết, chỉ để rồi bị con thú nào phá nát trong đêm.
Hai thằng con trai cả gan trèo lên những cái cây cao ngất ngưởng, ăn trộm trứng chim trong tổ để đứa bé gái cầm chơi cho vui rồi trả lại. Hai thằng thiếu niên vật lộn trên đất, đứa này túm chặt cổ áo đứa kia, thi nhau tung ra những nắm đấm như trời giáng để tranh giành cô gái mình thích. Không ai đủ sức để chiến thắng, những lời tỏ tình bị chôn sâu trong lòng.
Tại sao tôi lại rời khỏi Miyama Kayabuki? Tại sao đến tận bây giờ tôi mới nhớ đến những chuyện này? Cả tôi và Ten đang ở đây, Koizumi đâu? Bức tranh này là thế nào? Và sự tồn tại của tôi, có lẽ nào chính là để được chiêm ngưỡng nét đẹp mong manh tuyệt đỉnh của những mùa hè ấy, rồi khi nó biến mất, không còn gì đẹp đến vậy để tìm kiếm, tôi mới trở nên vô nghĩa, trống rỗng đến nhường này?
Tôi khuỵu gối xuống trên nền đá cuội trơn tuột, hai tay túm chặt mớ tóc đen, choáng ngợp với những gì cảm xúc vừa được tìm lại trong mình. Có một bàn tay đặt lên vai tôi, nhẹ nhàng vỗ về.
" Aran, đến nước này thì tôi nghĩ cậu đã nhớ ra phần nào câu chuyện. Lúc trước khi nói chuyện trên điện thoại, tớ đã bảo bức tranh mình muốn cùng cậu ngắm ở Miyama Kayabuki là của người vợ quá cố. Đó không phải lời nói dối. Vào mùa hè cuối cùng ấy trước khi chúng ta trưởng thành – mùa hè mà cậu tự sát thất bại rồi bị đưa đi và không bao giờ quay lại nơi này, tớ và Koizumi đã lẻn vào phòng cậu trong nhà của bà Kishita và tìm thấy bức tranh này trong tình trạng đang vẽ dở. Cậu để lại một bức thư cho chúng tớ - cậu nhét nó nơi bản lề cái cửa sổ. Trong thư, cậu viết rằng mình rất tiếc đã không thể hoàn thành bức tranh cho bọn tớ trước lúc mùa hè kết thúc, nhưng đồng thời, cậu lại không thể để bản thân sống tiếp lâu hơn và phải nhìn cái đẹp mong manh của mùa hè biến mất."
Tôi ôm chặt lấy Ten, tựa đầu lên vai người bạn thân thiết nhất của mình mà khóc lấy khóc để. Nước mắt tôi làm ướt cả một phần áo anh.
Mùa hè, mùa hè của tôi giờ đã trôi vào dĩ vãng. Cái đẹp đẽ trong cuộc đời nhàm chán này rốt cuộc đã biến mất. Tại sao khi ấy họ không để tôi đi chết cho rồi, mà phải kéo dài sự tồn tại vô sắc, vô nghĩa, vô dụng của tôi đến tận giờ phút này. Có lẽ Aran của ngày trước đã biết rõ điều này, vậy nên thằng nhóc ấy mới dùng hết tất cả của nó để lưu lại chút gì hình ảnh ba đứa trẻ bên bờ sông. Nhưng kế hoạch thất bại, bởi bố mẹ Aran lẫn Toshiro làm mọi cách để giữ lại cơ thể đã chết mòn của thằng bé năm ấy. Họ giữ lại tôi.
" Koizumi đã quyết định thi cao đẳng nghệ thuật để rồi dùng những năm tháng tiếp theo vừa học, vừa đi làm, vừa hoàn thành bức tranh của cậu. Cô ấy đã cưới tớ để làm hài lòng gia đình, mà vẫn có thể thuận tiệp tiếp tục công việc vẽ vời. Koizumi yêu cậu, Aran ạ. Tâm hồn của cô hướng về phía cánh rừng xanh ở Miyama chứ chẳng để mắt gì đến bầu trời rộng lớn. Koizumi mất tận chín năm để hoàn thành bức tranh. Năm ngoái, trong một đêm mệt mỏi trở về nhà từ ca trực, cảnh sát đã gọi điện báo cho tớ rằng vợ mình đã nhảy lầu từ chỗ studio của cô ấy. Koizumi đã tự sát giống sau khi hoàn thành bức tranh, hệt như kế hoạch cậu lập ra ban đầu giành cho chính mình. Nhưng khi ấy mùa hè đã chuyển sang thu tàn, và ta đánh mất một phần của mình. Ngoài Koizumi, tớ chẳng còn lại gì trong đời Aran ạ. Mọi cố gắng gánh chịu áp lực từ cuộc sống, xã hội của tớ đều trở nên vô nghĩa nếu cô ấy không còn. Và khi lâm vào tình cảnh khổ đau, con người lại đi tìm một nơi để trốn. Cồn đã là nơi trú ẩn của tớ trong một thời gian dài. Nhưng bây giờ tớ phải đối mặt với hiện thực thôi."
Thật kỳ lạ. Bình thường, khi bị đặt trong tình huống phải kể lại những câu chuyện thế này, đáng ra một người sẽ tỏ ra đau đớn, thậm chí là khóc lóc sụt sùi - tự thương cảm cho sự mất mát của chính mình. Vậy mà giọng và mắt của Ten lại ráo hoảnh, cạn khô. Ở đây: hoặc là vết thương trong lòng anh ta đã đóng vảy hay chai sạn đi; hoặc là Ten đang cố hết sức để dồn nén cảm xúc vào bên trong, mà nếu thế thật thì tình trạng của anh ta bây giờ, giống y hệt bầu trời quang trước cơn bão lớn sắp đến để càn quét hết tất thảy.
Ten chậm rãi buông tôi ra. Nghe tiếng giày anh đạp trên đá cuội, tôi ngẩng lên nhìn qua kẽ ngón tay. Ten lúc này đang đứng bên mép con suối, bên cạnh bức tranh tuyệt đẹp.
" Hôm nay tớ kể lại tất cả vì muốn cậu nhớ. Trước khi mẹ cậu qua đời vì ung thư khoảng bảy năm trước, bà ấy đã gọi điện và khóc lóc xin tớ và Koizumi tha thứ vì đã ép cậu quên quá khứ để tiếp tục sống. Cũng chính vì chuyện đó mà bọn tớ đã không tìm cách liên lạc với cậu sau khi cả hai tốt nghiệp đại học rồi lên Kyoto đi làm. Nhưng sau khi đọc ba truyện ngắn cậu viết về chúng ta, tớ đã nhận ra rằng: dù những kỷ niệm giữa chúng ta đã trở về trong giấc mơ của cậu, nhưng kể cả khi ấy cậu vẫn không chịu nhớ lại. Thế là tớ hiểu ra. Aran này, có phải chính cậu cũng muốn quên chúng ta không?"
Với câu hỏi ấy, vẻ bình tĩnh ở Fujitsu Ten lúc này đã bay biến hoàn toàn. Qua kẽ tay, tôi thấy mắt anh ta đã đỏ ngầu đi từ khi nào. Chúng long lên sòng sọc và nhìn xoáy vào tôi lúc Ten buông lời buộc tội. Tôi chưa kịp thanh minh, anh ta đã nói tiếp, giọng như gầm lên.
" Tôi có thể chịu đựng được nếu cậu bị ép buộc phải quên quá khứ. Đếch có làm sao cả...
Nhưng tôi lại không thể, không thể nào nhịn được nếu cậu tự chọn quên đi. Thằng chó! Koizumi yêu cậu, sự biến mất của cậu đã giết cô ấy! Bức tranh mà cậu vẽ dở đã giết chết cô ấy! Những mùa hè tươi đẹp bên bìa rừng đã và đang giết chết chúng tớ! Vì thế...ha ha...vì thế, Aran à, cậu không đáng có quyền chọn lựa – bởi điều đó chẳng công bằng tý nào!"
Một nụ cười cay đắng nở ra trên đôi môi khô khốc nứt nẻ của Fujitsu Ten. Anh ta đang cười cái gì? Cười tôi? Cười Koizumi? Hay cười chính sự tàn nhẫn mà cuộc đời giành cho anh? Trong vòng xoáy cảm xúc đen ngòm nơi mắt Fujitsu Ten, dường như tôi thấy một bóng dáng nhỏ nhắn thân quen đang vẫy vùng, cố gắng thoát ra khỏi vũng lầy đương nhấn chìm thằng nhóc.
"Nghe rõ đây Aran, tôi muốn cậu phải nhớ!"
Từ trong túi áo, Ten rút ra một khẩu súng lục trông như được làm ra vào thời Edo. Cả người anh ta run lên bần bật. Với khuôn mặt nhăn và đẫm nước như một cái khăn lau nhà cũ, ngón tay đang đặt lên cò súng, Ten nhìn xoáy vào mắt tôi.
" Khoan, khoan đã!"- Tôi gào lên trong khi lao đến bên anh.
Nhưng tất cả đã quá muộn. Tai tôi ù đi khi tiếng súng nổ "đoàng" trong một khoảnh khắc kinh hoàng trước khi bị bản hợp ca của thiên nhiên át đi.
Ten ngã xuống. Máu anh tuôn ra từ sau đầu rồi hoà vào, nhuộm hồng một mảng dòng nước nhỏ từng rất trong lành.
Tôi nhào đến bên cạnh Ten. Song khi ấy, mắt anh đã dại hẳn đi.
Chẳng còn ai thể làm gì hơn được nữa rồi.
Tôi nắm chặt tay Ten, cố cảm nhận hơi ấm còn sót lại từ bàn tay anh. Lại giống như mùa hè năm đó, lần đầu tiên tôi gặp Ten, anh đã nắm tay dẫn tôi – đứa nhóc thành phố gầy gò bị lạc - ra khỏi rừng. Cái cảm giác an toàn và ấm áp khi mười đầu ngón tay mũm mĩm, bé tẹo của chúng tôi lồng vào nhau là bình minh của một tình bạn đẹp.
Trước khi tôi kịp nhận ra, hoàng hôn đã buông xuống nơi bìa rừng làng Miyama Kayabuki tự khi nào.
Tôi ngồi đó, bên cạnh xác chết của người bạn quá cố. Bao nhiêu thời gian đã trôi qua? Tôi chẳng buồn đếm. Một tay cầm lấy khẩu súng của Ten, tay còn lại cầm điện thoại, tôi gửi một bức thư thoại cho Toshiro. Có vài câu tôi muốn nói ra khỏi lồng ngực, mặc kệ ông ta có nhận được nó hay không. Khi người ta tìm thấy cái điện thoại này trong rừng, hẳn câu chuyện của chúng tôi sẽ được công bố.
Toshiro sẽ nghĩ gì về chuyện này? Ông quả là vị thánh từng cứu chữa nhiều người. Nhưng đến cả Asclepius còn bị trừng phạt khi cố gắng đưa kẻ đã chết trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro