6. Lời của trái tim
Vài tuần sau...
Taehyung thấy Jin nằm trên sàn, trên ngực anh cắm một con dao bằng bạc sáng loáng. Mắt anh mở to nhìn thẳng vào gã.
Gã vừa thức dậy nhưng không thấy anh ở trên giường. Gọi anh nhiều lần nhưng anh không trả lời, vì vậy gã vội vã chạy đi tìm anh khắp nơi cho đến khi gã bước đến căn phòng này – căn phòng Seokjin của gã từng ở.
Cửa vẫn bị khóa bên ngoài nhưng không hiểu sao gã lại có linh cảm rằng Jin đang ở trong. Bất an mở cánh cửa ra, hình ảnh đập vào mắt khiến gã chết lặng, Jin đang nằm trong vũng máu, hệt như Seokjin của gã cách đây một trăm năm. Màu đỏ nhứt mắt loang lỗ khắp sàn nhà, gã lê từng bước đến bên cạnh Jin, đôi tay run rẫy chạm vào anh. Đột nhiên, cơ thể anh biến mất, trước mặt gã chỉ còn lại một đống tro bụi.
Nước mắt gã rơi xuống, gã đã thất bại. Gã đã không giữ được Jin, đã để một người nữa tuột khỏi tầm tay mình.
"TAEHYUNG! Dậy đi!"
Tiếng nói cùng với những cái vỗ trên mặt khiến gã hốt hoảng bật dậy. Jin đang ở đây, vậy vừa rồi chỉ là giấc mơ?
"Ôi chúa ơi! Cảm ơn trời, anh rốt cuộc cũng tỉnh. Em nghĩ anh bị sao rồi chứ, anh cứ rên rỉ suốt, làm em tưởng anh đang ngủ cùng ai đó. Lúc em đến anh chỉ có một mình nên em cho rằng anh đang tự xử. Rồi anh bật khóc em mới biết là anh gặp ác mộng, anh không sao chứ? Có thể nói cho em biết anh mơ thấy gì không? Cả người anh đẫm mồ hôi và anh còn run rẩy đây này, anh có muốn em đưa anh đến bệnh viện không?"
Jin chạm mu bàn tay lên trán và cổ gã để kiểm tra nhiệt độ, mọi thứ đều bình thường.
Gã cố gắng điều chỉnh hơi thở, gã thực sự nghĩ rằng anh lại rời đi để gã lại một mình. Nhưng thật may đó chỉ là ác mộng, nếu ngay cả Jin cũng không còn chắc gã và V sẽ phát điên mất, thậm chí là đi theo anh.
"Hmmm, anh không sốt, không bị bệnh. Anh có cảm thấy đau hay có gì lạ trong cơ thể không? Em không biết tại sao em lại hỏi điều này nhưng em muốn chắc chắn rằng anh vẫn ổn. Anh không thể chết Taehyung. Em sẽ không để anh rời xa em. Em đã tìm kiếm anh khắp nơi và em cũng đã trở nên gắng bó với anh hơn, vì vậy đừng bao giờ bỏ em lại một mình, có được không?
Anh là người đầu tiên ngoài bố mẹ em chấp nhận em như thế này và em muốn anh bên cạnh em mãi mãi. Ngoài là bạn đời thì em còn muốn trở thành bạn tốt của anh. Sẽ luôn ở cạnh em thế này có được không? Và uhmmm...Anh có muốn ngửi mùi hương của em không? Nó có lẽ sẽ giúp anh bình tĩnh một chút. "
Hơn một tháng kể từ khi hai người ở bên nhau, cả hai ngày càng thân thiết với nhau hơn và ở bên anh thế này khiến gã thấy rất thoải mái. Kể từ đêm đầu tiên hai người ngủ cùng nhau thì đêm nào gã cũng vùi mặt vào cổ anh để hít lấy mùi hương của anh, còn anh trong khi đó sẽ sẽ dùng tay vuốt ve tóc gã cho đến khi gã ngủ thiếp đi.
Bản thân Jin cũng biết mùi hương của anh có tác dụng chữa lành đối với gã, nhưng hầu hết thời gian là gã yêu cầu, nhưng bây giờ, là anh đang ở trước mặt gã, đỏ mặt rụt rè hỏi gã có muốn không.
"Tất nhiên, đến đây, nằm bên cạnh tôi, như thế em sẽ thoải mái hơn." Jin nghe gã nắm xuống để gã rút mặt vào cổ anh như bao đêm.
Cùng lúc đó, tai Taehyung cũng không bỏ lỡ bất cứ từ nào khi Jin nói rằng anh không muốn gã rời xa anh, rằng gã đã trở nên thân thuộc với anh và anh muốn gã trở thành bạn thân của anh hơn là một người bạn đời.
Từng câu từng chữ của anh làm trái tim gã ngập trong hạnh phúc, vì đó cũng là điều mà gã mong muốn. Taehyung muốn cùng Jin đi hết cuộc đời này.
Thời gian trôi qua anh và gã đã trở nên gần gủi và cởi mở với nhau hơn, gã cũng đã chấp nhận con người thật của anh, chỉ là cảm giác tội lỗi trong lòng gã vẫn chưa mất đi. Tuy nhiên gã biết trong lòng mình có anh, người đang nằm bên cạnh gã lúc này đang dần dần bước vào cuộc sống của gã.
Taehyung chưa thể nói rằng gã yêu Jin, gã cần thêm chút thời gian để sắp xếp cảm xúc của mình. Chỉ mới một tháng, nó không thể là tình yêu chân chính. Gã không muốn cho đi những hy vọng vô thực.
"Chuyện gì đã xảy ra trong giấc mơ của anh Taehyung?" Jin di chuyển sang một bên, tay vẫn luồng vào mái tóc gã ve vuốt.
"Không có gì. Đừng lo lắng quá nếu không em sẽ nói liên tục suốt mấy giờ tới cho xem." Gã đùa, mặt vùi sâu vào cổ anh.
Hành động của gã khiến anh cứng người. Gã không chắc có phải anh đang căng thẳng hay không nên đã lặp lại hành động vừa rồi, khẽ mấp máy môi lên da anh, lần này tiếng thở của anh trở nên nặng nề hơn: "Taehyung, dừng lại đi. Em đang có phản ứng. Cơ thể em bị kích thích bởi pheromones của anh nên là dừng lại! Em không muốn trở thành Omega đầu tiên bị bắt vì tội cưỡng hiếp một Alpha đâu. Em đang cố gắng giữ cho nhân phẩm mình sạch sẽ cho đến lúc chết và hành động của anh thì đang vấy bẩn lý lịch của em đó. Vì vậy, dừng lại ngay bây giờ nếu anh không có kế hoạch hoàn thành những gì anh khơi lên."
Taehyung bật cười trước lời thú nhận của anh. Jin luôn như thế, anh giống như một tia nắng, ấm áp và tươi mới. Ngoài ra anh còn là một người làm việc rất năng suất, bằng chứng là kể từ khi anh đến giúp gã ở quán cà phê thì quán đã đông khách hơn trước rất nhiều và hầu hết khách hàng đều đến vì anh, họ yêu thích vẻ hoạt bát của anh.
Alpha cũng đã giới thiệu Jin với cả Pack rằng anh là bạn đời của gã và nhận được toàn bộ sự ủng hộ của mọi người. Đến thời điểm này, cuộc sống của hai người tuyệt đối tốt đẹp. Gã thật tâm vọng nó vẫn sẽ mãi tốt đẹp như thế.
"Được rồi, được rồi. Tôi không động nữa. Tôi không biết em là một Omega háo sắc như thế đấy. Tôi có nên đề cao cảnh giác để bảo vệ mình không?" Đây cũng là điều thay đổi lớn nhất suốt một tháng qua. Gã hiện giờ đã có thể cười, có thể thoải mái đùa giỡn mà không còn phải chịu những gông xiềng của tội lỗi nữa. Gã chỉ đang làm những điều gã nên làm, những điều đúng đắn.
"Trời ạ! Anh nghĩ về em như vậy thật luôn? Em không có háo sắc! Anh sắp đến kỳ nhiệt còn em thì cũng sắp đến kỳ phát tình! Mùi hương của anh bây giờ mạnh mẽ hơn nhiều, anh không nhận ra sao? Trời ạ! Taehyung, anh tệ thật đó! Em không tin được luôn! Nếu em là một Omega háo sắc thì những lúc như thế này em đã dụ dỗ anh rồi 'ăn' anh luôn cho rồi chứ sao phải cố gắng kiềm chế như này. Mặc dù em thật sự rất muốn anh hôn vào cổ-- TRỜI ĐẤT!! F*CK JIN! CÁI MIỆNG CHẾT TIỆT!" Jin hiện tại rất muốn đào một cái lỗ mà chui xuống.
Taehyung quan sát anh suốt thời gian anh nói, kể cả biểu cảm đỏ mặt tía tai hiện tại của anh gã cũng không bỏ qua. Dễ thương chết mất!
Gã lắc đầu mỉm cười với sự ngốc nghếch của anh, mũi vẫn tiếp tục ngửi mùi hương gã yêu thích. Gã cũng nhận ra Jin đã gần tới kỳ phát tình vì dạo này mùi hương của anh rất mạnh.
"Taehyung, đừng bận tâm những gì em nói, em không có ý đó. Chỉ cần quên nó đi được không?" Jin đỏ mặt lí nhí.
"Em không muốn thật sao? Quá tệ." Có lẽ Omega của gã nên có một phần thưởng vì sự thẳng thắn của anh.
"Ý anh là sao?"
Gã không đáp lại anh, nhưng thay vào đó, gã hôn vào cổ anh rồi nhẹ nhàng mút lấy.
"Taehyung..."
Nghe tên mình thoát ra từ môi anh cùng hơi thở ngắt quãng mị hoặc khiến cơ thể gã nóng lên nhưng gã quyết định dừng lại. Gã không muốn phạm sai lầm và gã chưa sẵn sàng.
Taehyung nhìn Jin, người đang thở dốc và nhìn chằm chằm vào gã bằng ánh mắt khó hiểu. "Ngủ đi. Tôi đã làm theo yêu cầu của em nên đừng có mà vồ lấy tôi mỗi khi chúng ta ở bên nhau." Gã trêu anh.
Jin bật cười khúc khích: "Anh xấu tính thật đấy! Nhưng cảm ơn anh. Mà em có hơi tiếc, nếu như em biết anh sẽ đáp ứng em thì em đã đòi một cái gì đó nhiều hơn rồi, blowjob hay handjob chẳn hạn."
Khóe môi gã kéo cao, sủng nịch chỉ vào trán anh: "Ừ, em mất lượt rồi. Cơ hội chỉ đến một lần thôi."
Tiếng cười của Jin lần nửa vang lên, anh vui vẻ ôm lấy gã để gã tùy ý hít hà mùi hương của mình cho đến khi ngủ thiếp đi.
Ác mộng sẽ không bao giờ có thể ghé qua
nếu Taehyung ở bên cạnh Jin.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro