Chương 8: Cho mèo ăn
Anh cứ như vậy mà nằm một bên của Trì Bối, sức nặng của cơ thể ép xuống khiến cơ thể nhỏ bé này của không thể giữ vững được.
Tay Trì Bối giơ lên lại buông xuống, lặp lại rất nhiều lần. Không nói ra được là cảm giác gì, dường như Tần Việt ở trước mắt có chỗ xa lạ khiến cô không đành lòng đẩy ra.
Cô nghĩ nghĩ, đành cho Tần Việt dựa vào một phút rồi đẩy ra vậy.
Trong lòng Trì Bối yên lặng đếm số, cố gắng để bản thân bỏ qua sự hiện diện của hô hấp đang nhè nhẹ bên tai và mùi vị đặc biệt trên người anh nhàn nhạt quanh quẩn giữa hơi thở và mùi rượu.
Một hai ba bốn năm sáu bảy...... Một hai ba bốn năm sáu bảy......
Tóc Tần Việt ngắn, nhưng cũng không phải là kiểu đầu đinh. Trông qua kiểu tóc thật sự rất giống ánh mặt trời, kiểu lạnh lùng đó cộng thêm chân mày lộ ra ngoài khiến người khác lần đầu tiên nhìn thấy là nghĩ ngay đến một câu thành ngữ.
Mày kiếm mắt sáng.
Ngũ quan khuôn mặt của anh thật sự xuất sắc.
Đương nhiên, năng lực cũng không kém.
Trì Bối không biết mình đã đếm bao nhiêu số, đếm tới lúc đầu óc đã bắt đầu suy nghĩ về tóc và khuôn mặt của ông chủ, nhưng người này vẫn chưa tỉnh lại.
Đến cuối cùng, thật sự chịu không nổi nữa, cô mới duỗi tay đẩy Tần Việt một cái, nhỏ giọng gọi: "Tần tổng?"
Không có phản ứng gì.
Trì Bối nhíu mày, bất đắc dĩ hô lên: "Tần tổng, tôi không chịu nổi nữa rồi."
Cô vỗ vai Tần Việt, trực tiếp nói: "Anh sẽ không uống đến mức hôn mê đấy chứ."
"Chiếm tiện nghi của tôi thế này thật sự không thích hợp lắm nhỉ, quá trắng trợn quá táo bạo."
Tần Việt: "..........."
Anh vẫn biết Trì Bối là người kiểu người gì cũng dám nói. Bên ngoài trông cô rất yếu đuối rất đáng yêu rất dịu dàng, nhưng trên thực tế lại có hơi độc miệng. Tuy tính cách của cô không thẳng như Trì Bảo, nhưng không nũng nịu một chút nào, có gì nói đó, thậm chí thỉnh thoảng còn có một xíu bá đạo và tùy hứng.
Cô là cung Song Tử, có tính cách hai mặt, có thể mềm mà cũng có cứng. Có những lúc nói chuyện sẽ có thể khiến người ta không còn sức lực phản bác, nhưng lúc mềm lại giống như một đứa trẻ.
Tần Việt từ từ ho khan, giả vờ vừa mới tỉnh ngủ. Anh mở mắt ra nhìn cô, giọng nói khàn khàn gọi một câu: "Trì Bối."
"Tần tổng." Trì Bối lạnh mặt, chế nhạo anh: "Anh tỉnh rồi ha."
Lời này, người thông minh vừa nghe là biết là có ý gì ngay.
Nhưng cô tình rằng, lúc này Tần Việt lại không muốn làm một người thông minh. Anh giả vờ không hiểu gì, "Xin lỗi."
Anh đứng dậy, hơi cách xa Trì Bối chút xíu, tuy là cách nhưng cũng không bao xa, hai người vẫn dựa vào rất gần rất gần nhau.
Trì Bối trừng mắt liếc nhìn anh một cái, cơ thể yên lặng nhích sang bên cạnh: "Nếu anh tỉnh rồi thì tôi đi về trước."
"Từ từ." Tần Việt nhìn cô, chợt hỏi: "Còn về uống rượu?"
Trì Bối nhìn anh: "Sao?"
"Ở với tôi một lát?"
Cho đến lúc đi ra khỏi quán bar, Trì Bối cũng không muốn nghe vì sao mình lại đồng ý yêu cầu của anh.
Gió buổi tối có hơi lạnh lẽo thổi qua, khiến suy nghĩ của con người tỉnh táo hơn không ít.
Trì Bối nhìn bóng dáng đi trước mình mà nghĩ ——
Có lẽ là vì vừa rồi trông Tần Việt yếu ớt quá mức nên cô mới có thể mềm lòng đồng ý.
Cô nghĩ, nhất định là do chuyện này.
Cảnh đêm ngoài quán bar vẫn còn rất đẹp, lúc này đúng là lúc vui nhất trong đêm. Xung quanh đều là âm thanh náo nhiệt, không hợp với bọn họ.
Đi một đoạn, vừa lúc đến một quảng trường.
Bởi vì là tối thứ sáu cho nên lúc này vẫn còn không ít người đang ở đây chơi đùa, có các dì nhảy ở quảng trường, cũng có thiếu niên chơi ván trượt.
Trì Bối dừng bước, gọi người ở đằng trước lại: "Tần tổng."
Trong tay Tần Việt cầm một cái áo, quay đầu nhìn lại, ánh mắt sâu xa: "Làm sao vậy?"
Trì Bối môi nhìn anh: "Không phải anh đã đi rồi ư, sao lại về quán bar?"
Còn trùng hợp gặp mình như thế.
Tần Việt cười nhẹ, nhìn thẳng vào cô rồi cũng chẳng nói lời nào.
Hơn bốn mươi phút trước, Tần Việt mới từ bệnh viện đi ra thì nhận được tin nhắn của Quý Bạch, nói rằng thấy được người quen ở quán bar, kêu anh có muốn đến đây không.
Tần Việt từ chối.
Một phút sau, Quý Bạch trực tiếp cho gửi cho anh một ảnh chụp, là từ trên cao chụp xuống, ảnh chụp có hơi mờ, nhưng Tần Việt chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra người trong ảnh chụp là ai. Ngay lập tức, không hề nghĩ ngợi gì, anh gọi Tống Văn Hạo đưa mình đến đây.
......
Đến nơi, Quý Bạch nói hình như người kia đi toilet, hỏi anh muốn uống một chén ngồi chờ không.
Quý Bạch với vợ và một vài bạn bè ở bên này, vừa lúc thấy được cô.
Tần Việt suy nghĩ giây lát, cũng là bạn bè đã quen biết nên ngồi xuống. Uống mấy chén rượu nhưng không đến nông nỗi say, chỉ có hơi choáng váng.
Cho nên vừa rồi ở cửa toilet cũng liếc mắt một cái đã nhận ra cô, sau đó mới có thể như vậy.
Anh im lặng một lát, nhẹ giọng nói: "Có bạn bè ở đây nên đến gặp mặt."
Trì Bối ồ một tiếng, nghĩ nghĩ rồi gật đầu: "Bảo sao, vậy mà anh cũng biết uống nhiều."
"Là tâm trạng không tốt hả?"
Tần Việt không thừa nhận cũng không phủ nhận, ngược lại hỏi: "Đi với ông chủ của cô một lát?"
Trì Bối: "Tôi đây không phải đang đi cùng anh sao, mà đi cùng ông chủ có thêm tiền lương không?"
Nghe vậy, Tần Việt cười.
Lông mày anh nheo lại, khóe môi hơi cong mà liếc nhìn cô: "Thiếu chút tiền ấy?"
"Không thiếu." Trì Bối vô cùng bình tĩnh nói: "Nhưng đây là thời gian tan ca, đi cùng ông chủ tính là tăng ca chứ. Có lẽ phải lấy."
Tần Việt: "............"
Anh cười, ánh mắt sâu kín nhìn cô chằm chằm, vẻ u sầu đè nặng trên khuôn mặt kia hình như cũng tan ra một chút.
"Được, tôi trả." Giọng điệu của anh bây giờ khác với với lúc bình thường, lúc nói chuyện với Trì Bối có dịu dàng hơn vài phần, thậm chí còn có chút cái mà cô tự nhận là sự cưng chiều?
Trì Bối không biết mình có hiểu sai không, nhưng không thể phủ nhận giọng điệu này không giống với Tần Việt lúc khác.
Cô bị nhìn đến nỗi có chút không được tự nhiên, quay đầu nhìn về phía nơi xa, cố làm ra vẻ sung dung: "Thôi, hôm nay được miễn phí."
Tần Việt cười nhẹ, tiếng cười trầm thấp từ bên cạnh truyền đến làm Trì Bối ngượng ngùng đến đỏ cả tai.
Không khí lập tức trở lên mập mờ.
Bất ngờ có tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự mập mờ này.
Trì Bối tránh khỏi tầm mắt của Tần Việt, móc điện thoại từ trong túi xách ra, giọng điệu nhẹ nhàng, mềm mại êm ái mà kêu: "Chị."
Trì Bảo ừ một tiếng, tê liệt ngã xuống giường ở khách sạn, uể oải trả lời: "Tiểu Bối Bối đang làm gì đấy, liên hoan với đồng nghiệp có vui không, về nhà chưa?"
Cô ấy đi công tác, mất một ngày ở ngoài nói chuyện về hạng mục hợp tác, bây giờ mới quay lại khách sạn.
Trì Bối nhẹ giọng trả lời: "Vui, chúng em đi ăn thịt nướng, sau đó đến quán bar."
"Bây giờ thì sao?" Trì Bảo giật mình một cái, bật dậy khỏi giường, ngồi khoanh chân, vẻ mặt nghiêm túc: "Bây giờ về nhà chưa? Quán bar loạn như thế sao mà cũng theo đi, không uống rượu đấy chứ."
"Không có đâu." Trì Bối bật cười: "Em không uống rượu, bây giờ đang định về nhà."
"Vậy được, nói chuyện điện thoại với chị trên đường về đi để chị yên tâm."
Trì Bối: "......"
Cô liếc mắt nhìn người đàn ông đứng ở cách đó không xa, nhẹ nhàng nói: "Điện thoại của em sắp hết pin rồi, về đến nhà em sẽ gọi cho chị ngay."
Trì Bảo nghĩ nghĩ: "Cũng đúng, chú ý an toàn."
"Được."
Tắt điện thoại, Trì Bối nhìn Tần Việt, "Tần tổng."
"Đi về đi."
Trì Bối suy nghĩ một chút, "Nếu không tôi đưa anh về trước?"
Tóm lại là ông chủ, uống rượu xong vẫn là ông chủ.
"Không cần." Tần Việt trực tiếp đứng ven đường gọi taxi, bảo cô lên.
"Thật không cần?"
Tần Việt nhìn cô, giọng nói trầm trầm, theo gió thổi truyền vào tai cô.
"Tôi đưa cô về trước."
Trì Bối: "............."
Cô vừa định từ chối nhưng lại chợt thấy cặp mắt sâu không thấy đáy của Tần Việt. Câu từ chối kia lại nói không nên lời.
Hai người im lặng cả một đường đến dưới lầu tiểu khu.
Tần Việt nghiêng đầu nhìn cô.
"Tôi đến rồi." Trì Bối khẽ mỉm cười, ánh mắt có chút cảm giác khoảng cách: "Tần tổng đi về đi."
"Ừ."
Đôi tay Tần Việt nhét túi đứng đó, hơi trầm tĩnh cúi đầu, đột nhiên hỏi cô: "Ngày mai định làm gì?"
Trì Bối ngẩn ra, cũng không muốn trả lời câu hỏi riêng tư này quá, thuận miệng nói lung tung: "Xuống dưới tầng cho mèo ăn."
Tần Việt cong cong khóe môi: "Đi lên đi."
"Tần tổng, hẹn gặp lại."
Bóng dáng của anh theo bóng đêm từ từ xa dần.
Trì Bối yên lặng nhìn một lát, không chút do dự xoay người về nhà.
Về đến nhà, Trì Bối gửi tin nhắn cho Trì Bảo mới đi tắm rửa.
Mới vừa tắm rửa xong, Trì Bảo đã gọi video về đây.
"Đi làm mệt không?"
"Khá tốt."
Trì Bối ôm cái gối, lười nhác dựa vào giường nhìn chị qua video: "Chị, tình huống của chị bên kia thế nào rồi?"
"Xong, ngày mai sẽ về ngay." Trì Bảo duỗi cái eo, bỗng chợt hỏi cô: "Các em liên hoan Tần tổng có đi không?"
"Có đi."
"Sau đó đến quán bar cũng đi?"
Hai chị em nói chuyện, đề tài cũng không xác định, tất cả đều là nói chuyện phiếm nghĩ đến cái gì nói cái đó.
Yên tĩnh một lát, Trì Bối đột nhiên ngước mắt nhìn Trì Bảo, vẻ mặt nghiêm túc: "Chị, em có thể hỏi một vấn đề không?"
"Nói đi."
"Có phải gần đây Tần tổng đang gặp khó khăn gì không?" Cô nghĩ về Tần Việt có vẻ cô đơn kia, sắc mặt cũng lộ ra sự bi thương. Tóm lại cảm thấy có chỗ không thích hợp, cũng có hơi tò mò.
Trì Bảo hoảng hốt, không hiểu ý của cô.
"Chị giúp em hỏi?"
"Được."
Tắt video, Trì Bối đọc sách, cho đến lúc trước khi ngủ mới nhận được tin nhắn của Trì Bảo, trên đó viết: [ Bạn chị nói người thân của Tần Việt xảy ra chuyện, tối hôm qua có đến bệnh viện.]
Trì Bối nhìn chằm chằm một hồi lâu mới trực tiếp tắt điện thoại đi ngủ
Sáng sớm hôm sau, Trì Bối ngủ đến tự tỉnh mới dậy, từ từ ăn sáng, thay quần áo định ra siêu thị mua đồ ăn về.
Tủ lạnh trống không, thừa dịp Trì Bảo còn chưa về mau chóng lấp đầy.
Lúc Trì Bối xuống lầu còn gặp bạn nhỏ ở đối diện xuống lầu chơi, hai người còn hàn huyên vài câu.
"Chị định đi đâu?"
"Siêu thị, em muốn đi đá bóng sao?"
"Vâng."
Hai người tới dưới tầng rồi mà còn đang nói chuyện. Cho đến lúc từ chỗ cua quẹo ra, Trì Bối nhìn thấy người bỗng xuất hiện ở đây thì ngây ngẩn cả người. Cô chớp chớp mắt, có chút khó tin mà nhìn Tần Việt, há miệng hỏi lời nghi ngờ từ đáy lòng.
"Tần tổng, anh ở đây làm gì?"
Vẻ mặt của người nọ đầy uể oải, trong mắt giấu ý cười, nhướng mày nhìn cô rồi giơ giơ đồ trong tay lên, chỉ vào con mèo nhỏ ngồi trước mặt, lười biếng nói: "Cho mèo ăn."
Trì Bối: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro