Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18.3

Trở lại khách sạn, mặt anh đã đầy mệt mỏi.

Lúc Tống Văn Hạo đến đây mở cửa thì có hơi kinh ngạc: "Tần tổng, bây giờ anh mới về?"

Tần Việt gật đầu, duỗi tay xoa xoa ấn đường rồi hỏi: "Trì Bối thế nào rồi? Hôm nay không xảy ra chuyện gì chứ?"

Tống Văn Hạo bật cười, liếc nhìn anh: "Anh đã dặn dò tôi phải trông người thật kỹ, làm sao xảy ra chuyện gì. Bọn tôi đã về trước lúc mưa, có lẽ Trì Bối mệt quá, dù sao ban ngày cũng rất bận."

Nghe vậy, mặt mày Tần Việt mới dễ chịu hơn chút.

"Vậy là tốt rồi." Anh nhìn Tống Văn Hạo: "Còn đang bận?"

"Ngủ ngay đâu." Suy nghĩ một chốc, Tống Văn Hạo bổ sung một câu: "Trì Bối có hơi lo lắng cho anh."

Làm một trợ lý tri kỷ, có thể nói là anh ấy vô cùng biết ý nghĩ sâu trong lòng lãnh đạo. Chẳng qua do dù Tống Văn Hạo không nói thì Tần Việt cũng biết.

Trì Bối không phải một người dính người, ngày trược được coi là dính người thì đối tượng cũng chỉ có một mình Trì Bảo. Ở trước mặt Trì Bảo, cô thích làm nũng, cũng sẽ lo lắng mọi chuyện, còn đối với những người khác thì tương đối lạnh nhạt, nhưng thế mà hôm nay lại gọi cho anh mấy cuộc điện thoại, rồi cả gửi tin nhắn, như vậy cũng đủ để chứng minh chút gì đó.

NhưngTần Việt cũng không cần chứng minh những thứ này, anh hiểu ý của Trì Bối, lại càng không hi vọng Trì Bối lo lắng cho mình.

"Biết rồi, về trước đi."

Nửa đêm, Trì Bối bị tiếng sấm làm cho bừng tỉnh, lúc cô tỉnh lại ánh đèn trong phòng vẫn còn sáng.

Suy nghĩ một lát, cô dùng sức mở mắt ra nhìn điện thoại, có lẽ là trong lòng có chuyện thấp thỏm, cho nên ngủ cũng không yên.

Cô vừa xem thì thấy vào lúc một giờ Tần Việt đã gọi lại rồi nhắn tin cho cô, nghĩ nghĩ Trì Bối cũng trả lời lại một câu đơn giản, nghĩ rằng như vậy sáng mai Tần Việt cũng có thể thấy.

Trì Bối: [ Được, nghỉ ngơi sớm chút. ]

Tin nhắn mới vừa gửi đi chưa đến một phút thì Tần Việt đã gọi điện đến.

"Alo......" Trong giọng của Trì Bối đầy kinh ngạc: "Anh còn chưa ngủ?"

Tần Việt duỗi tay xoa xoa ấn đường, khẽ ừ một tiếng: "Đang đợi em tỉnh lại, sợ không."

Hôm nay trời mưa có sét đánh, Tần Việt biết cô vẫn hay sợ cái này, đương nhiên ngoài vụ này ra cũng còn nguyên nhân khác, anh biết tính cách của Trì Bối, một khi có chuyện gì đó mà cô bận tâm thì cả đêm sẽ không thể ngủ ngon được, tuy rằng có thể ngủ, nhưng tóm lại là trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.

Trì Bối: "......"

Cô há miệng, giọng nói mềm mại: "Có phải anh bị ngốc không, tiếng sấm có gì mà sợ hãi, cho dù là có tiếng sấm...... Thì tôi cũng có thể ngủ được." Càng về sau, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

Cô không đủ tự tin.

Cô không biết có phải Tần Việt biết gì không, đúng là vào đêm mưa có sét thì Trì Bối khó có thể ngủ được, sẽ tỉnh lại như lúc này, nếu tiếng sấm vẫn tiếp tục thì có lẽ cô sẽ ôm chăn chơi điện thoại đến sáng.

Bố mẹ của Trì Bối qua đời trong kiểu thời tiết này...... Thế nên cô vẫn luôn ghét cái kiểu thời tiết mưa dông này.

Luôn cảm thấy cái bầu không khí của kiểu thời tiết này vừa đến là sẽ có chuyện xảy ra.

"Ừm." Tần Việt không để ý đến lời nói của cô, anh dịu dàng hỏi: "Còn buồn ngủ không?"

Nghe giọng nói của bên kia, trong lòng Trì Bối chợt mềm mại hơn, cũng không kìm được mà làm nũng với Tần Việt: "Buồn ngủ, nhưng tôi......"

Còn chưa nói xong thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng đập cửa, giọng nói trầm trầm khàn khàn từ microphone bên kia của Tần Việt truyền đến: "Mở cửa."

Trì Bối: "......"

Đến lúc để Tần Việt vào xong, Trì Bối cũng không hiểu vì sao anh lại phải qua đây, và vì sao mình lại mở cửa cho anh trong đêm hôm khuya khoắc.

Tần Việt thay áo ngủ, bộ đồ ngủ có màu xanh đậm, trông có cảm giác lười biếng hơn ban ngày chút, đây là sự riêng tư của anh, cũng là lần đầu tiên cô biết đến.

Hai người cứ im lặng đối mặt nhau như vậy, mặc cho hơi thở mập mờ tuôn ra, chảy thành dòng.

Đến cùng vẫn là Tần Việt không chịu nổi, anh nhìn sự mệt mỏi trong mắt của Trì Bối, duỗi tay xoa xoa tóc cô, cử chỉ đầy thân mật: "Đi ngủ."

Trì Bối nhìn anh mà sửng sốt: "Vậy anh......"

"Không phải sợ."

Trì Bối mím môi, không đáp lời.

"Tới đây ở cạnh em." Lời Tần Việt nói không có chút ý khác nào, anh còn quay về phòng ngay trước mặt Trì Bối, ôm máy tính qua, sau đó ngồi ở cạnh bàn sách mà nhìn cô: "Ngủ đi, anh sẽ không làm gì."

Trì Bối: "......"

Cô cũng không lo lắng Tần Việt sẽ làm gì, về khoản này cô vẫn rất tin tưởng Tần Việt, loại cảm giác tin cậy này đã tồn tại ngay từ lúc đầu. Anh có phong độ quân tử của anh, tuy rằng rất thích trêu chọc mình, nhưng ở những mặt khác, Tần Việt đủ để cho Trì Bối cảm giác an toàn.

"Tôi không lo lắng cái này." Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tần Việt: "Anh cũng đã mệt cả một ngày mà vẫn còn làm việc?"

Trì Bối nói thầm: "Dù sao anh cũng phải suy nghĩ cho cơ thể chút đi chứ."

Tần Việt suy nghĩ một lát, anh nhìn cô: "Không cần lo lắng, anh không sao."

"Không được." Trì Bối kiên quyết tỏ vẻ từ chối, cô ngáp một cái nói: "Anh vẫn nên đi ngủ đi, tôi không sợ sét."

Giây tiếp theo, một tia sét đánh xuống, làm mặt mũi Trì Bối trắng bệch.

Trì Bối: "......"

Có chút vả mặt rồi.

Tần Việt rất nể tình mà không cười ra tiếng, anh duỗi tay ôm cô rồi dỗ: "Đi ngủ đi, anh ở cạnh."

"Anh không làm việc, sẽ nghỉ ngơi trên chiếc sô pha bên cạnh kia."

Trì Bối vẫn bất động, cô nhìn chằm chằm Tần Việt một hồi lâu, sau đó chợt hỏi anh: "Tần Việt."

"Có phải đối với anh, tôi không có chút lực hấp dẫn nào không?."

Tần Việt: "......"

"Nếu có, vậy thì vì sao anh không ngủ với tôi?" Cô đang dùng phép nói khích, còn lề mề như vậy nữa thì cũng không biết đến mấy giờ mới có thể đi ngủ. Đúng là Trì Bối rất buồn ngủ, nhưng cô thích Tần Việt, cũng không muốn Tần Việt mệt mỏi quá.

Mọi người toàn là như thế cả, một khi thích ai đó là kiểu lo nghĩ vì người kia sẽ ngập tràn trong lòng trong mắt.

Mà bây giờ Trì Bối cũng là như thế. Huống chi cô biết ý của Tần Việt, biết người này vì mình mới như thế, nếu không chỉ dựa vào cái tính cách kia của Tần Việt thì đừng nói là trông cô một đêm, nếu đổi lại là những người khác thì có khi anh sẽ không nhìn lấy một cái.

Cô duỗi tay kéo kéo áo của Tần Việt, nói rõ từng câu từng chữ: "Hoặc là cùng ngủ, hoặc là cùng làm việc?"

Tần Việt hoàn toàn bị cô làm cho không còn cách nào.

Anh đứng ở chỗ đó mà nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trước mặt một lúc, hầu kết lăn lộn: "Anh ngủ trên sô pha."

Anh vuốt đầu Trì Bối rồi dỗ: "Ngủ cùng không ổn lắm, không tốt với em."

Trì Bối: "......"

Trước kia người này vội vàng chiếm tiện nghi của mình, nhưng tới lúc mấu chốt lại quân tử đến cực điểm.

Cô mím môi, vừa định bày tỏ thái độ của mình thì Tần Việt lại chợt khom lưng đến gần cô, Trì Bối bị căng thẳng theo bản năng, trái tim nhấc lên tận cổ họng.

Tần Việt cười khẽ, anh nghiêng đầu, hôn một cái thật nhẹ vào sau tai cô, nụ hôn như gió thổi qua, giọng nói khàn khàn của anh vang lên: "Trì Bối, anh nằm trên sô pha ngủ cùng em."

Mặt Trì Bối lập tức đỏ lên, không biết nên có phản ứng gì.

Cô cảm thấy về khoản này, có lẽ bản thân không thể sánh được với Tần Việt, lúc anh là quân tử hay lúc anh trêu chọc cô...... Thì đều khiến người ta hoàn toàn không đỡ nổi.

Tần Việt cong khóe miệng cười, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô, bỗng nhiên lại nói sang chuyện khác: "Tức giận của hôm qua còn không?"

"Không......"

Trì Bối cảm thấy mình có chút không còn lời nào để nói: "Bản thân tôi vốn không tức giận, anh vẫn chưa tin."

Tần Việt duỗi tay ôm cô, nhẹ nhàng trả lời: "Có thể nổi giận với anh, cũng có thể bày tỏ bất cứ cảm xúc nào với anh, cũng giống như vừa rồi."

Trì Bối ồ một tiếng, duỗi tay ôm eo anh, nhỏ giọng nói: "Anh nói đấy?"

"Ừm."

Trì Bối nhìn anh: "Tôi có thể sờ anh một cái không?"

Tần Việt nhìn cô đầy kinh ngạc, không kịp phản ứng lại.

Ngay sau đó, tay Trì Bối đã đặt ở chỗ hầu kết lăn chuyển, đôi mắt trong suốt: "Nếu thật sự muốn dỗ tôi thì đêm nay ngủ với tôi đi, tôi sẽ không giận."

Tần Việt: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro