Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18.1: Hôn

Hai người đứng ở cửa phòng mà im lặng nhìn nhau.

Màu ấm của bóng đèn hành lang chiếu xuống, chiếu xuống khuôn mặt của Tần Việt, ánh mắt sâu xa của anh đang nhìn cô, những thứ trong ánh mắt anh, Trì Bối đều có thể hiểu.

Cô bị lời của Tần Việt làm cho kinh sợ.

Trì Bối vốn cho rằng, cho dù Tần Việt nói muốn theo đuổi mình thì có lẽ anh cũng sẽ không có thời gian đáp lại những kiểu tâm trạng thất thường này của nữ sinh, nhưng trong tình huống của hiện tại, Trì Bối thật sự có chút không chống đỡ nổi.

Cô nhìn về phía Tần Việt, mấp máy môi rồi buột miệng thốt ra: "Anh hỏi lại lần nữa đi."

"Hử?"

"Nói lại những lời anh vừa mới nói lần nữa."

Tần Việt nhíu mày, tuy không hiểu Trì Bối muốn làm gì, nhưng vẫn phối hợp với cô: "Tức giận."

Trì Bối gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn anh: "Đúng, tức giận, Tần tổng muốn dỗ thế nào."

Tần Việt nghe thế thì không nhịn được mà phát ra tiếng cười trầm thấp, Trì Bối bị tiếng cười này làm cho đỏ cả mặt.

Cô dùng cách này nói cho Tần Việt...... Cô cho anh theo đuổi, vừa để anh theo đuổi, vừa bằng lòng để anh dỗ.

Hai người đều là người thông minh, rất nhiều lời chỉ cần nói chút thôi là đã thông suốt.

Anh duỗi tay vỗ vỗ đầu cô: "Muốn anh dỗ thế nào."

"Tự mình nghĩ." Cô ôm cửa, nghĩ đến những lời bản thân nói lúc ban ngày mà cảm thấy có chút tự vả mặt.

"Đúng rồi." Cô nhắc nhở Tần Việt: "Tôi là người không dỗ được."

Tần Việt nhướng mày cười, đôi mắt sâu xa nhìn chằm chằm cô: "Trì Bối."

"Hả?"

"Ở trong xe em nói rằng cho dù là bạn trai cũng không dỗ được, chắc chắn bây giờ là trạng thái không dỗ được?"

Trì Bối: "....."

Cô bị mạch não với năng lực suy luận một ra ba của Tần Việt làm cho sốc rồi.

Gian thương không hổ là gian thương, chỉ dăm ba câu như vậy mà đã muốn thay đổi trạng thái thân phận của mình.

Nếu Trì Bối nói bản thân để Tần Việt dỗ là không dỗ được, vậy thì như gián tiếp đồng ý với anh rồi, gián tiếp thừa nhận anh chính là bạn trai mình, nhưng nếu nói có thể dỗ được thì lại có vẻ cô không có khí phách, dễ dỗ quá.

Cho dù cô trả lời thế nào thì đều để Tần Việt chiếm lợi.

Trì Bối cứng họng mà nhìn anh, sau đó nói thầm: "Anh cũng quá..."

"Gì cơ." Tần Việt tới gần, hô hấp phả xuống mặt cô."

"Gian xảo."

Tần Việt cười khẽ, thân mật cọ cọ chóp mũi cô, thấy Trì Bối không ghét thì trông có vẻ được một tấc lại muốn tiến một thước.

"Để anh sấy tóc cho em?" Anh dò hỏi ý kiến của Trì Bối.

Trì Bối ngẩn ra, im lặng hai giây mới gật đầu: "Cũng chỉ sấy tóc thôi."

"Được."

Bố cục phòng của hai người có vẻ đều giống nhau, Trì Bối thích để một ánh đèn mờ trong phòng, ngay cả khi Tần Việt bước vào.

Nhưng cố tình là ánh đèn này lại khiến sự mập mờ xuất hiện.

Có rất nhiều thứ sẽ bị phóng to vô tận trong bầu không khí và hoàn cảnh này, ví dụ như là bây giờ.

Thật ra lý do Trì Bối đồng ý để Tần Việt sấy tóc cho mình ngoài vì đồng ý cho anh cơ hội, đồng ý cho anh theo đuổi ra thì còn có một nguyên nhân khác...... Nếu người này không đến, không đề cập tới thù hẳn là đêm nay cô sẽ không sấy khô tóc, cô cũng không khác những cô gái nhỏ ngoài kia lắm, không thích sấy tóc, rất lười trong những loại chuyện nhỏ nhặt này.

Trong phòng rất yên tĩnh, ngoài tiếng hai người hít thở ra thì chỉ còn lại tiếng máy sấy cộng thêm hơi nóng của nó. Trong phòng bật điều hòa, không khí có chút rầu rĩ, Trì Bối cảm nhận được cái tay kia đang khẽ xoa tóc trên đầu mình......

Trái tim cô không tự chủ được mà run rẩy theo, động tác của Tần Việt rất dịu dàng, nhưng có lúc sẽ không cẩn thận mà kéo tóc của cô, có lẽ là do chưa bao giờ sấy tóc cho con gái nên chân tay hơi vụng về.

"A......" Lần thứ ba bị kéo tóc, Trì Bối không nhịn được đau mà phát ra tiếng.

Tay Tần Việt chợt dừng lại, cúi người xuống, như là đang dán vào lỗ tai cô vậy, tất cả hơi thở đều ở chỗ đó: "Rất đau?"

"Có hơi." Trì Bối nhấp môi: "Có phải anh chưa từng sấy tóc cho người khác đúng không?"

Tần Việt im lặng một lát: "Cũng không phải, rất nhiều năm trước đã sấy cho người ta."

Nghe vậy, Trì Bối à một tiếng, không tiếp tục hỏi nữa.

Tần Việt hơi cụp mắt, nhìn lỗ tai đang đỏ của cô mà cong cong khóe miệng, ánh mắt trầm lắng. Quanh hơi thở toàn là mùi dầu gội của cô, có lẽ đây là dầu gội do Trì Bối mang đến, là một mùi mấy loại hoa quả hỗn hợp trộn vào nhau, sạch sẽ trong veo.

Anh nhìn chằm chằm một lát, hầu kết lăn lăn, trong lúc không cẩn thận lại kéo tóc cô. Nghe thấy tiếng kêu đau của cô, động tác trong tay không tự chủ được mà nhẹ hơn.

......

Bình thường cho dù Trì Bối sấy tóc thì cũng chỉ sấy nhiều nhất là năm phút đã tàm tạm rồi, nhưng lúc này đây có lẽ đã sấy mười mấy phút, nhưng tiếng ở đằng sau vẫn chưa dừng lại, Trì Bối cảm nhận được rõ tóc cô đã khô.

Cô nghĩ một chốc, cuối cùng vẫn không nhắc Tần Việt dừng lại.

Khoảng hai ba phút sau, tiếng máy sấy dừng lại.

Cô quay đầu thì nhìn thấy một màn Tần Việt đang chuyên chú thu dây lại. Cô nhìn chằm chằm một lúc, đến khi anh cất máy sấy đi rồi hai người lại đối mặt.

Ánh mắt sáng quắc của Tần Việt nhìn chằm chằm cô, giọng nói khàn khàn: "Có đói bụng không?"

"Hử?"

"Cùng anh đi ăn chút gì đó?"

Cảnh ban đêm như nước, ban ngày thời tiết tốt nên đương nhiên bầu trời đêm sẽ đẹp hơn bình thường mấy phần.

Nhiệt độ buổi tối thấp hơn ban ngày không ít, Trì Bối thay một chiếc áo khoác theo lời dặn của Tần Việt rồi mới ra ngoài, hai người nương theo bóng đêm ra khỏi khách sạn, cảm nhận gió lạnh buổi tối. Đèn hai bên đường sáng hơn tầm chạng vạng lúc bọn họ quay về một chút, bầu không khí trên đường cũng náo nhiệt hơn mấy phần.

Thật ra buổi tối Trì Bối đã ăn chút đồ nhưng không ăn cơm mà thôi. Cô từ chối lời mời của đồng nghiệp, tự mua ít đồ ăn trong cửa hàng ở trước cửa khách sạn, chỉ là không ăn được mấy miếng. Bây giờ ngửi thấy mùi hương ở bên cửa hàng kia truyền sang thì thật sự đúng là có hơi đói bụng.

Hai người đi song song đến đó, cô cúi đầu cũng không nhìn Tần Việt, giống như...... Sự thay đổi trong nháy mắt này khiến cô không biết nên nói gì với Tần Việt.

Sau khi Trì Bối suy nghĩ thông suốt thì cũng không ngại ngùng nữa. Sở dĩ cô đồng ý cho Tần Việt theo đuổi cô là vì cô phát hiện hình như bản thân...... Thật sự có hảo cảm với Tần Việt, còn về phần mức độ của hảo cảm này là bao nhiêu thì tạm thời cô còn chưa biết, nhưng chắc chắn là có.

Nói như thế nào đây, Tần Việt là người đàn ông dễ khiến người khác động lòng, đương nhiên Trì Bối không phải người nông cạn như thế, tuy rằng có chút xíu nhan khống, nhưng nhiều hơn nữa là...... Có thể là trên người Tần Việt có loại cảm giác an toàn, cảm giác ấy khiến cô động lòng.

Trong lúc cô đang nghĩ ngợi thì bên cạnh vang lên một giọng nói: "Muốn ăn gì?"

Trì Bối dừng lại một chút, duỗi tay chỉ vào một cửa tiệm phố đối diện: "Ăn nhà kia đi, tôi muốn ăn cháo."

Tần Việt liếc nhìn cô: "Đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro