Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Canh hai

Một câu hỏi bất ngờ bị ném ra khiến Trì Bối ngây ngốc.

Cô trợn tròn mắt nhìn Tần Việt, không ngờ rằng anh lại nói trắng ra như vậy...... Đã vậy lại còn hỏi vấn đề này nhanh như thế. Như vậy rõ ràng quá mức rồi, làm cho Trì Bối cảm thấy đây không phải Tần Việt chút nào.

Nhưng cũng không nên nói là như vậy, bởi có lẽ bản thân cô cũng đâu hiểu rõ về Tần Việt này. Lúc trước biết nhiều cũng là do nghe đồn từ bên ngoài, người nào đó rất hung ác, lệ khí rất nặng, tính tình không được tốt lắm, nhưng thực tế --

Trong khoảng thời gian ở chung này, Trì Bối cảm thấy Tần Việt là lãnh đạo rất được, biết gì nói hết.

Trừ cái đó ra, tính cách cũng không tệ như bên ngoài nói, trái lại còn tương đối quan tâm...... Đương nhiên, cô không biết có phải Tần Việt chỉ tương đối quan tâm đến mình cô thôi hay không, nhưng cho dù nói thế nào thì Tần Việt này có chỗ xấu mà cũng có chỗ tốt.

Rất khó để đánh giá.

Giọng nói vang lên, một hồi lâu sau Trì Bối cũng trưa có phản ứng gì, không trả lời.

Nhưng Tần Việt lại không cảm thấy có vấn đề gì, anh kéo miệng nở nụ cười: "Không cần trả lời, điền xong bảng câu hỏi là được."

Trì Bối: "...... À."

Cô cũng chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào, vấn đề này mập mờ quá mức, một khi trả lời sẽ phải đối mặt với việc sắp xảy ra.

Nhưng không nói câu nào không phải tính cách của Trì Bối.

Cô nghĩ nghĩ, trong mắt hiện lên sự gian xảo, cố ý nói: "Tạm thời tôi còn chưa có bạn trai, chờ đến lúc có bạn trai thì sẽ trả lời câu hỏi này của Tần tổng."

Tần Việt nhìn cô, hiểu rõ mà cười, gõ gõ mặt bàn không so đo vấn đề nhỏ này với cô: "Qua đó đi."

"Hả?"

Tần Việt lời ít mà ý nhiều mà nói: "Bên này để cho bọn họ phụ trách là được rồi, đi nghe diễn thuyết một chút."

Trì Bối lờ mờ, cầm lấy bảng câu hỏi trước mặt: "Anh muốn nói cái nhìn quan trọng gì sao?"

Nếu thật sự là như vậy thì đúng là cô có thể đến nghe một xíu, học tập chút.

Tần Việt lặng im suy nghĩ giây lát rồi gật đầu: "Đối với cô thì xem như là thế."

Trì Bối: "......"

Cô nghĩ nghĩ, cũng không nghi ngờ gì: "Tôi qua đó với anh."

"Ừ."

Hai người một trước một sau đi đến chỗ diễn thuyết, lúc đó còn có không ít người dừng ánh mắt ở trên người Trì Bối mà nhỏ giọng nghị luận.

Trì Bối không để ý những ánh mắt đó, theo Tần Việt đi vào bên trong, học sinh còn cố ý xếp cho cô một vị trí ở đằng trước, sợ cô cảm thấy không thoải mái, ngồi xung quanh toàn là bạn học, có nam có nữ.

Tần Việt đã đi vào hậu trường để thu xếp lại lần cuối.

Trong tay Trì Bối cầm một cuốn sổ, định để ghi chép.

Bên cạnh có bạn học tò mò về cô, không nhịn được mà quay qua hỏi: "Chị gái, chị là nhân viên của Thần Việt à?"

Trì Bối gật đầu: "Đúng vậy, là thực tập sinh năm nay."

"Oa, chị cũng vẫn là sinh viên ư?"

Trì Bối cười: "Còn chưa tốt nghiệp, đại học năm bốn."

Trong nháy mắt, lực chú ý của bạn học xung quanh đều đặt ở trên người cô.

Có người hỏi: "Có phải phỏng vấn của Thần Việt rất khó không, em nghe nói bọn họ có ba vòng phỏng vấn, vòng phỏng vấn thứ ba còn có mấy nhân viên phỏng vấn lận, lúc đó sẽ rất căng thẳng nhỉ?"

Nghe vậy, Trì Bối dùng chính kinh nghiệm người từng trải phân tích cho mọi người, cô dịu dàng nói: "Thả lỏng là được, người phỏng vấn đều rất hiền, câu hỏi cũng toàn về chuyên ngành, chỉ cần chuẩn bị thỏa đáng là sẽ không có vấn đề gì." Cô cười rồi nhẹ giọng nói: "Nếu có ý có thể đi thử xem, Thần Việt là công ty phát triển tiền đồ không tệ."

Có nữ sinh phấn khởi nói: "Đợi lúc em học đại học năm bốn, khi thực tập nhất định sẽ đến thử, dì chỉ là vì gương mặt này của Tần tổng cũng phải đi."

"Đúng đúng đúng, mình cũng thế, dáng vẻ của ông chủ đẹp trai như vậy, tớ cảm giác nói ra cũng có thể diện."

Có người tò mò: "Chị gái, Tần tổng có bạn gái chưa?"

Trì Bối ngẩn ra, còn chưa kịp trả lời thì đã có nữ sinh ở bên cạnh bổ sung: "Chắc chắn chị gái không biết, không phải đợi lát nữa có thể hỏi vấn đề cá nhân ư, đến lúc đó chúng ta giơ tay hỏi cái này đi."

"Được, được, được!"

Trì Bối nghe vậy thì mặt có vẻ lờ mờ, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía người đang đi từ một bên lên đài, vô cùng kinh ngạc...... Hôm nay Tần Việt còn muốn trả lời vấn đề cá nhân???

Tần Việt vừa xuất hiện, sinh viên ngồi dưới đài đã ngạc nhiên mà kêu lên, hít vào một hơi.

"Thật đẹp trai."

"Mẹ ơi, đẹp trai quá đi."

"Muốn làm bạn gái anh ấy."

......

Trì Bối hoảng hốt nhìn lên, lúc này cô mới phát hiện trên cổ Tần Việt đã thắt cà vạt, anh mặc bộ tây trang màu đen, trông vẻ áo mũ chỉnh tề. Dáng người anh rất được, thon cao gầy, vai rộng eo hẹp, đôi chân dài gây chú ý được quần tây đen bọc lấy, đang lững thững đi đến đài diễn thuyết. Mặt lại càng không cần phải nói, sườn mặt rõ nét, góc cạnh rõ ràng.

Sau khi Tần Việt đi lên sân khấu, cả người không có vẻ chặt chẽ cẩn thận như trong tưởng tượng của cô, anh chào hỏi các học sinh dưới sân khấu, hai tay đặt ở trên mặt bàn, giọng nói trầm thấp lại dịu dàng bắt đầu chủ đề diễn thuyết.

Giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh truyền ra toàn bộ đại sảnh, những bạn học còn nhỏ giọng nghị luận diện mạo của anh lúc đầu cũng dần dần trở nên yên tĩnh, chuyên chú nghe trọng điểm.

Thật ra lúc này Tần Việt đang nói một cái nhìn quan trọng về sự phát triển của người máy yêu đương, trí tuệ nhân tạo đã đi vào sân khấu lịch sử, khoa học kỹ thuật sẽ càng ngày càng tiến bộ mà không có bước lui đáng nói. Chỉ cần con người sẵn lòng khai quật, sẵn lòng tìm tòi và nghiên cứu thì không có gì có thể ngăn cản.

Trí nhớ và sức tưởng tượng của con người là vô hạn, không phải sợ hãi gì cả, thất bại có thể làm lại.

Thật ra trước kia Trì Bối cũng từng nghe không ít diễn thuyết của Tần Việt, cũng không biết nói sao, cô luôn cảm thấy Tần Việt của lúc này đây có chút khác biệt, diễn thuyết lần này ngoài phổ cập khoa học trí tuệ nhân tạo ra thì càng nhiều hơn là cổ vũ sinh viên trong trường.

Diễn thuyết của anh cũng không buồn tẻ, thỉnh thoảng còn có mấy câu hài hước, chọc cho sinh viên ở hiện trường thích thú.

Diễn thuyết không dài, ước chừng ba mươi phút thì kết thúc, sau đó là một ít vấn đề tùy dịp hỏi đáp.

Có lẽ Tần Việt đã khát, vào lúc mọi người sửa lại câu hỏi, anh bớt chút thời gian để uống nước. Lúc anh vặn nắp chai ra...... Nghiêng người uống nước thì sau lưng Trì Bối lại là tiếng một đám nữ sinh nhỏ giọng thét chói tai.

"Mẹ ơi, cảm giác rất cấm dục đó."

"Có một loại xúc động muốn cởi cà vạt với nút áo của Tần tổng...... Lúc anh ấy uống nước hầu kết lăn lăn, nghĩ một chút đã thấy kích thích."

"Có có có!!! Vì Tần tổng, mình cũng muốn cố gắng vào Thần Việt."

......-

Trì Bối nghe thấy thế thì không hiểu sao cũng cảm thấy khát nước.

Trong đầu cô chợt nhảy ra một cảnh tượng, là hình ảnh mấy ngày trước xem được trên tiểu thuyết, lúc nam chính uống nước, nữ chính chạm vào hầu kết của anh ta...... Cuối cùng còn xảy ra chuyện không thể miêu tả.

Nghĩ, Trì Bối cảm thấy mặt cũng sắp bốc cháy rồi.

Sau khi về cô nhất định phải giáo dục bạn học Ôn Điềm Nhã cho tốt, vì sao sao lại đề cử cho mình loại tiểu thuyết này!!!

Người bên cạnh Trì Bối không có nước, cô liếm liếm môi có chút khô củ mình, ngước mắt nhìn người ở trên sân khấu, khoảng cách không xa mà không gần, tầm mắt hai người cứ như vậy mà va phải nhau.

Cô hoảng sợ, rất nhanh đã dời tầm mắt đi, giả vờ chưa thấy gì cả.

Trì Bối cảm thấy, có đôi lúc ánh mắt Tần Việt thông suốt quá mức, dường như liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu đáy lòng bạn đang suy nghĩ gì.

Cô cúi đầu, làm bộ làm tịch đang ghi chép.

Tần Việt nhíu mày, thấy ánh mắt né tránh của cô thì trong mắt chợt lóe lên ý cười.

......

Câu hỏi tự do, đám sinh viên đều có chút thả bay hết mình, cũng không bận tâm còn có lãnh đạo trường học đang nghe mà trực tiếp hỏi vấn đề muốn hỏi nhất ra. Lúc bắt đầu còn được coi là bình thường, câu hỏi của các nam sinh toàn là một ít vấn đề về mặt trí tuệ năng lực nề nếp, nhưng vừa đến phen nữ sinh giơ tay hỏi, câu hỏi lại lập tức lung lay theo gió.

Trì Bối nhìn nữ sinh ở vị trí trung gian kia, nhìn chằm chằm mà không chớp mắt.

Nữ sinh có khuôn mặt rất đẹp, tóc dài, lá gan cũng lớn, cầm một cái microphone nhìn về phía Tần Việt rồi dịu dàng hỏi: "Tần tổng, tất cả mọi người đều rất tò mò ngài có bạn gái chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro