**Chap 1: Ngày đầu đến trường**
Buổi sáng ở thành phố lớn luôn nhộn nhịp và ồn ào, nhưng với Thiệu Vân, không khí ấy như một màn sương dày đặc bao phủ tâm hồn cậu. Đây là ngày đầu tiên cậu bước vào ngôi trường mới, và nỗi lo âu như cơn sóng lớn, dồn dập đè lên trái tim nhạy cảm của cậu. Mái tóc vàng ánh kim nhẹ nhàng xõa trên vai, đôi mắt to tròn ngập tràn sợ hãi, Thiệu Vân đứng trước cánh cổng trường, nơi hàng chục ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.
“Mình có thể làm được,” cậu tự nhủ, cố gắng hít một hơi thật sâu để xua tan nỗi lo lắng. Nhưng những lời động viên ấy dường như không đủ để xóa nhòa sự căng thẳng trong lòng. Cậu là một Omega, và trong thế giới phân chia rõ rệt giữa Alpha, Beta và Omega, điều đó có nghĩa là cậu thường xuyên phải chịu đựng sự coi thường và phân biệt. Mỗi bước đi vào trường giống như một cuộc chiến không có hồi kết.
Khi bước vào lớp học, không khí trở nên ngột ngạt. Những tiếng thì thầm, ánh mắt tò mò, đôi khi là châm chọc khiến Thiệu Vân cảm thấy lạc lõng. Cậu tìm chỗ ngồi ở một góc lớp, cố gắng không thu hút sự chú ý của mọi người. Giờ học bắt đầu, nhưng tâm trí cậu không thể tập trung. Mỗi khi tiếng cười vang lên, cậu lại thấy mình như một chú chim nhỏ lạc lỏng giữa bầy sói.
Khi tiếng chuông reo báo hiệu giờ thể dục, các học sinh hăng hái tham gia vào các hoạt động thể chất. Thiệu Vân chỉ đứng ở một bên, nhìn những bạn học khác chơi bóng, chạy nhảy vui vẻ. Cậu biết mình không đủ sức để tham gia; thể chất yếu ớt khiến cậu luôn phải đứng ngoài cuộc chơi. Những kỷ niệm đau thương về việc bị cười nhạo trong quá khứ lại hiện về, như những cơn gió lạnh lẽo thổi qua trái tim cậu.
Từ xa, Thiệu Vân thấy một nhóm học sinh tụ tập, trong đó có An Bạch, Alpha nổi bật và mạnh mẽ, là người đứng đầu nhóm chiến đấu của trường. Với chiều cao lý tưởng và thân hình rắn chắc, cậu ấy thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Nhưng hôm nay, một tình huống khó khăn xảy ra khi một nhóm học sinh khác bắt nạt An Bạch. Thiệu Vân cảm thấy bức xúc và không thể ngồi yên.
“Không thể để điều này tiếp tục,” Thiệu Vân thầm nghĩ. Mặc dù tim đập loạn xạ, cậu quyết định bước tới. “Dừng lại! Các bạn không được làm vậy!” Giọng nói của cậu vang lên, tuy nhỏ bé nhưng đầy quyết tâm.
Tất cả ánh mắt trong sân trường đều đổ dồn về phía cậu. Những Alpha quay lại, ngạc nhiên trước sự xuất hiện của một Omega yếu đuối như Thiệu Vân. Đinh Trạch, một trong những Alpha bắt nạt, cười khẩy.
“Cậu nghĩ mình có thể làm gì? Đây không phải là việc của cậu!” Đinh Trạch nói, giọng đầy khinh bỉ.
Thiệu Vân cảm thấy tim mình đập thình thịch, nhưng cậu không thể rút lui. “Tôi sẽ không để các bạn tiếp tục bắt nạt An Bạch!”
Giây phút đó, mọi người im lặng. An Bạch, bất ngờ trước sự can đảm của Thiệu Vân, quay lại nhìn cậu với ánh mắt tràn đầy sự biết ơn. Một sức mạnh nào đó đang tỏa ra từ Thiệu Vân, khiến những kẻ bắt nạt cảm thấy chùn bước.
Đinh Trạch cười nhạo, nhưng trước sự kiên quyết của Thiệu Vân, hắn ta cuối cùng cũng bỏ đi. An Bạch đứng dậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn Thiệu Vân.
“Cảm ơn cậu. Tôi không nghĩ một Omega như cậu lại dám đứng ra bảo vệ người khác,” An Bạch nói, nụ cười tỏa nắng rực rỡ trên gương mặt.
Lời khen từ An Bạch khiến Thiệu Vân đỏ mặt, không biết phải nói gì. Cậu chỉ khẽ gật đầu, nhưng trong lòng, cảm giác tự hào dâng trào. Đó là lần đầu tiên cậu dám đứng lên bảo vệ một người khác, và sự tôn trọng từ một Alpha như An Bạch khiến cậu cảm thấy mình có giá trị.
Sau sự kiện đó, mối quan hệ giữa An Bạch và Thiệu Vân bắt đầu phát triển. An Bạch thường xuyên ghé thăm Thiệu Vân tại quán cà phê nơi anh làm việc. Những cuộc trò chuyện ngắn ngủi dần trở thành những phút giây đáng nhớ. An Bạch luôn khuyến khích Thiệu Vân thể hiện bản thân, khiến cậu dần dần tự tin hơn.
“Cậu có tài năng vẽ rất tốt. Tại sao không cho tôi xem một bức tranh của cậu?” An Bạch hỏi một ngày nọ, ngồi ở góc quán với cốc cappuccino trên tay.
Thiệu Vân cảm thấy tim mình đập nhanh. “Tôi… tôi chưa sẵn sàng,” cậu lúng túng đáp, ánh mắt cúi xuống. Lời từ chối làm cậu cảm thấy hụt hẫng, nhưng sự nhút nhát khiến cậu không dám mở lòng.
“Cậu nên tự tin hơn. Không ai có thể đánh giá cậu nếu cậu không cho họ thấy tài năng của mình,” An Bạch nói, giọng điệu đầy khích lệ.
“Cảm ơn, An Bạch,” Thiệu Vân mỉm cười, cảm giác ấm áp từ pheromone mùi trầm hương của An Bạch khiến cậu thấy an toàn hơn bao giờ hết. Mỗi lần nghe An Bạch khen ngợi tác phẩm của mình, lòng tự tin của cậu lại dần lớn lên.
Một buổi chiều, khi trời bắt đầu se lạnh, Thiệu Vân quyết định mời An Bạch đến xem một số bức tranh của mình. Trong căn phòng nhỏ của cậu, những bức tranh treo lủng lẳng trên tường, mỗi bức đều mang đậm tâm tư của Thiệu Vân.
“Cậu vẽ rất đẹp,” An Bạch thốt lên khi nhìn vào những tác phẩm của cậu. “Mỗi bức tranh đều như có linh hồn.”
Thiệu Vân đỏ mặt, cảm thấy hạnh phúc khi được công nhận. “Tôi chỉ… chỉ muốn thể hiện những gì mình cảm nhận,” cậu nói.
“Tôi thích cách cậu nhìn nhận thế giới,” An Bạch nói, ánh mắt anh lấp lánh. “Cậu có thể làm được nhiều điều hơn những gì cậu nghĩ.”
Những lời động viên của An Bạch như một ngọn lửa đang thắp sáng những góc khuất trong tâm hồn Thiệu Vân. Cậu bắt đầu tin rằng mình có thể trở thành người mà cậu luôn mong muốn.
Nhưng những ngày bình yên không kéo dài lâu. Một tổ chức bí ẩn bắt đầu xuất hiện, nhắm đến những Omega như Thiệu Vân. Những vụ tấn công xảy ra liên tiếp, khiến không chỉ cậu mà cả trường học rơi vào tình trạng hoang mang. Các Omega lo sợ, không dám ra ngoài, trong khi các Alpha thì luôn trong tư thế sẵn sàng bảo vệ.
Khi Thiệu Vân nghe tin về những vụ tấn công, cậu cảm thấy nỗi lo lắng dâng trào. “Mình phải làm gì đó,” cậu thầm nghĩ. “Không thể để bản thân mình và những người khác bị tổn thương.”
An Bạch nhận ra sự lo lắng trong mắt Thiệu Vân. “Cậu không cần phải sợ. Tôi sẽ bảo vệ cậu,” anh nói, bàn tay nắm chặt lại, quyết tâm trong từng lời nói.
“Nhưng… nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?” Thiệu Vân nói, giọng run run.
“Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt,” An Bạch đáp, ánh mắt đầy kiên định. “Cậu không đơn độc. Tôi sẽ không để bất kỳ ai tổn thương cậu.”
Trái tim Thiệu Vân ấm lại. Mặc dù cảm giác sợ hãi vẫn hiện hữu, nhưng có An Bạch bên cạnh, cậu cảm thấy mạnh mẽ hơn. “Cảm ơn, An Bạch. Tôi sẽ cố gắng,” cậu nói, lòng đầy quyết tâm.
Mỗi ngày trôi qua, tình bạn giữa Thiệu Vân và An Bạch ngày càng sâu sắc hơn. Họ cùng nhau khám phá những điều thú vị trong cuộc sống, và từng bước, Thiệu Vân cảm nhận được ánh sáng le lói trong những góc tối của tâm hồn mình.
**Kết thúc chap 1**
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro