Tuổi nhỏ trầm lặng.
Thời gian lại trôi nhanh , mới đó Nhã đã 17 tuổi , cô bé năm nài đã phổng phao và đầy đặn hơn . Chuẩn bị lên lớp 12 tới nơi rồi còn đâu nữa ....
Thời gian này Dư Chấn cũng ko quá quan tâm để ý tới ánh mắt mà Nhã nhìn mình có phần khác lạ hơn , chuyện gì tới cũng tới .....
''Cậu Chấn ơi ! '' Kim Nhã đi học về thì gọi ..
Nhìn xung quanh nhà ko có ai cả , trước và sao điều im bặt .... Trên bàn có tờ giấy ghi '' Nhã ! Con đừng đợi cậu về cứ ăn cơm trước nha ''.
Nhã quay lưng đi vào phòng ko nói lời nào ....
Ở một quán ăn nọ ..
''Anh Chấn ! Uống với em 1 ly đi '' Ngọc Lan một nữ nhân viên kế toán của cty cầm ly bia mời anh .
Dư Chấn gương mặt phải nói là đẹp trai , đẹp theo kiểu lãng tử với mái tóc được anh chải ngược ra phía sau , ko quá kĩ lưỡng nhưng ko hiểu sao lại có thể hợp với anh đến lạ thường . Điệu cười của anh còn làm anh trông quyến rủ hơn nữa , chỉ cười nhếch nhẹ môi nhưng lại ko làm anh trở nên khó tính hay điểu cán . Những nữ nhân viên trong cty ai cũng mê mệt vẻ đẹp tài tử của anh .
''Cám ơn em ! '' Dư Chấn nhẹ gật đầu rồi nâng li uống .
Hôm nay là tiệc mừng cty vừa hoàn thành tốt chỉ tiêu được giao , và kết thúc sớm hơn kế hoạch anh ko thể ko có mặt .
'' Anh Chấn ! Chừng nào mới giới thiệu bạn gái anh cho tụi em biết đây ?'' Ngọc Lan quẻo đầu mĩm cười nói .
Dư Chấn cười trừ ''chuyện này tuỳ duyên , anh duyên nợ ko được may mắn lắm đâu ''
''Anh đừng khiêm tốn mà , em ko tin anh đẹp trai vậy mà ko có bạn gái '' Lời Ngọc Lan nói xong cả nhóm điều cười ầm lên ..
''Haha ! Em xấu trai hơn sếp mà có vợ con rồi đây '' Vỹ vỗ ngực nói lớn .
Dư Chân mĩm cười , anh chưa từng nghĩ nên yêu ai , anh thấy độc thân khá tốt , tự do tự tại , nhưng nói đi cũng nên nói lại , nuôi Nhã mười mấy năm nay con bé chưa từng làm gì khiến anh lo lắng , còn muốn chăm sóc ngược cho anh nữa . Nếu như anh lấy vợ sinh con vậy Nhã phải làm sao đây ?. Ủa tự nhiên đang ăn nhậu nghĩ chuyện gì vậy chời ....
''Mấy cậu , mình về đây '' Dư Chấn đứng dậy nói , tự nhiên anh thấy nhớ Nhã , con bé chắt sẻ ko ăn gì khi ko có anh ở nhà đâu ,
''Sao vậy ? Đang vui mà anh '' Ngọc Lan nhẹ giọng ..
''Sếp lái xe được ko ? Hay đi taxi về cho an toàn '' Vỹ lại góp ý .
''Yên tâm ! '' Dư Chấn vổ vai nhân viên của mình rồi quay lưng đi ..
10h 30p tối Nhã vừa học bài vừa đợi Anh về ....
Thấy tiếng mở cửa cô chạy qua một bên đứng trên tay cầm cái cây gậy tròn để thủ thế ...
''Nhã ơi ! Xem cậu mua gì cho con nè '' Dư Chấn lên tiếng cô bé liền hạ phòng bị xuống , gương mặt trở nên yên tâm hơn .Anh thấy cô bé như vậy liền mĩm cười nói '' sợ hả ? Hôm nay tại cậu có tiệc nên mới về trể '' .
Kim Nhã bỏ cây gậy xuống rồi đi tới ôm anh '' mõi lần về nhà chỉ cần thấy cậu con cảm thấy an tâm lắm '' .
Dư Chấn mặt mày đỏ ửng , anh vốn có hơi men trong người nên cũng ko có xô Nhã ra , anh xoa đầu cô nói '' Ngoan ! Có cậu đây rồi , đừng sợ nữa nhe '' .
[tự nhiên ôm con bé mình bị nứng ngang xương ]
Anh bị hơi men làm cho khó kìm chế bản năng , lúc này Nhã nói '' Cậu mua gì cho con vậy ?'' Rồi buông anh ra chuyển chú ý qua bọc thức ăn ..
''Chút đồ ăn thôi , con coi hâm ăn đi Cậu đi tắm nhé '' anh nói xong đi tắm .
Nhã đứng nhìn theo anh rồi mĩm cười đầy thâm thuý ..
''Chết tiệt ! Sao tự nhiên mày ngẩn cao đầu thế '' Dư Chấn tắm dưới vòi sen có nước nóng , anh thật sự hoảng loạn với cậu em trai này rồi ''mày còn thua cả cầm thú nữa đó , với đứa nhỏ mày nuôi như con bây giờ mày lại phản ứng khi người ta ôm mày ''.
Sau một hai đợt oanh tạc thì thằng em trai của Dư Chấn cũng chịu yên phận chút xíu , anh đành nhảy lên giường mà nằm đó '' Ko lẻ nên lấy vợ , rồi có con nữa chứ ? 34 tuổi rồi mà ''anh lẫm bẩm .
Sáng hôm sao anh dậy để chuẩn bị bữa sáng thì Nhã đã làm hết rồi . Ngồi vào bàn ăn anh nhẹ giọng '' con cũng đã lên chuẩn bị lên 12 rồi , có tính đi du học ko ?'' .
Kim Nhã mặt tỉnh bơ nói '' ko ạ ! Con học ở đây cũng được ''.
''Nhưng nếu con đi nước ngoài thì môi trường bên đó sẻ tốt hơn '' Dư Chấn nhẹ giọng nói .
''Con biết trình độ mình ko lấy nổi học bổng để đi nước ngoài đâu ạ , con học ở nước mình đó là con chọn rồi '' Nhã lời lẻ dứt khoát ko thương lượng .
Dư Chấn nhướn mày nghĩ [con bé này kinh thật , mới 17 tuổi mà nói chuyện cứng cựa ghê , ko nên tranh luận nữa nếu ko sẻ mất vui ] .
''mà con có lý do để ko đi du học đàng hoàn , cậu có muốn nghe hong ?'' Nhã sợ cậu nghĩ mình tuổi trẻ nên bồng bột nói càng nên đưa lý do ra.
''Con nói đi , cậu nghe mà '' Dư Chấn vẫn ăn và lắng nghe cô .
''Thứ nhất ! Con ko có tiền để đi du học và ko thể lấy nổi học bổng ,thứ 2 ! Con ko muốn bản thân mình phải làm điều mình ko muốn chỉ để khẳng định tôi có tấm bằng đại học ở nước ngoài đấy , cậu có ko ?''.
Dư Chấn nghe ra cô bé này vốn dĩ đã sắp xếp tương lai của mình xong rồi , anh nhẹ giọng '' Điều thứ nhất con lo lắng cậu sẻ giải quyết được mà , tiền bạc con đừng xem nó quan trọng nhất chứ ?'' .
''Vậy con phải làm khổ cậu rồi con ko muốn , cậu đâu cần phải cho con học trường bên tây để con học ở nước nhà đi con muốn thế '' . Nhã nhẹ giọng nói rồi nhìn anh cười híp mí .
Dư Chấn thấy vậy tự nhiên cũng vui lây , Nhã mấy tháng nay có chút thay đổi , nói nhiều hơn và cũng hay ôm anh hơn hồi đó . Nói trắng ra con bé đeo bám anh hơn nhưng anh đoán chắt là dậy thì nên tính tình có chút thay đổi mà thôi .
Nghĩ vậy anh nói :
''Còn điều thứ 3 thì sao ? Con mới nêu ra hai điều thôi mà , nói nốt điều thứ 3 đi rồi cậu xem có nên để con học ở nước nhà ko ?'' .
Kim Nhã hơi cúi mắt , cô nghĩ chỉ cần 2 điều này là đủ rồi chứ , nếu nói ra điều thứ 3 thì ..
''Con ko muốn xa cậu '' Nhã dù chần chừ nhưng vẫn nói .
[đây là điều mình lo nhất , con bé một lòng muốn báo hiếu cho mình nên mới ko đi du học đây , mình làm sao bây giờ ].
Nghĩ vậy nhưng Dư Chấn mĩm cười nói '' dù gì vẫn còn 1 năm nữa , con cứ suy nghĩ cho cẩn thận nhe , tới đó đổi ý vẫn còn kịp mà .''
Nhã ko nói gì ? Đổi ý ư , tuyệt đối ko có chuyện đó .
Nhã học buổi chiều , còn anh đi làm từ 7h 30 sáng ....
Hai người cứ như vậy kết thúc câu chuyện vào đúng giờ anh đi làm ..
Trên suốt đoạn đường đi làm đó anh đã nghĩ rất nhiều thứ , điều này có vẻ hơi kì nhưng anh đành phải quen 1 cô gái , Nhã sẻ ko còn bận tâm chuyện anh độc thân nữa , con bé sẻ đi du học thôi mà .
Dư Chấn vậy mà lại quyết định có bạn gái , anh và Ngọc Lan một nữ nhân viên kém anh 8 tuổi bắt đầu hẹ hò ..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro