Rời Xa Tình Yêu ..
Ý bỏ đi ra ngoài qua phòng hai con , nhưng con gái cô lại chốt cửa .
[con bé này hay thật , mõi lần thấy ba tới là kéo em về phòng còn chốt cửa nữa chứ ?] cô nghĩ vậy thì đi đến so fa ngồi ...
Ý lấy điện thoại nhìn xem mấy giờ thì thấy tin nhắn của Nhã ..
''Chị đã nói chia tay Dư Chấn rồi , trái tim chị đau quá '' Nhã nhắn cho cô .
Ý nhìn tin nhắn thì xót xa hết lòng , tất cả là tại cô sao ? Cô đã làm gì thế này ?.
''Đừng nghĩ gì cả , chị đang ở đâu em tới có được ko ?'' Ý nhắn .
'' Chị muốn ở một mình , chị rất khó chịu , bản thân chị thật sự rất yêu anh ấy nhưng mãi chẳng thể bên nhau , chuyện đến nước này chị đành phải chia tay để giải thoát cho nhau thôi '' Nhã vừa khóc vừa nhắn . .
''em hiểu mà , chị hiền lại quá yêu Dư Chấn nên đã chờ đợi nhiều năm , tại vì khoảng cách tuổi tác quá lớn nên sẻ có sự khác biệt về suy nghĩ đôi chút thôi , chị đừng vội nghĩ ko thông nhé , cãi nhau cũng là cách mà chúng ta nêm gia vị cho tình yêu mà '' Ý nhắn tin ..
''Ko hề có cãi nhau gì hết , chị bỏ đi rồi nói chia tay luôn '' Nhã lại nhắn qua ..
''Ko sao , kể cả ko cãi nhau cũng ko sao cả , Dư Chấn lớn tuổi sẻ hiểu và nuông chiều chị hơn , anh ta ko chia tay chị đâu '' Ý nhắn lại .
''Em nói làm chị hiểu ra vấn đề , Chị nhỏ hơn anh ấy 17 tuổi từ đầu là chị đơn phương , còn hại anh ấy trả nợ cho chị rất nhiều tiền nữa , nhưng anh ấy ko trách tiếng nào , chị bây giờ mới hiểu chắt anh ấy xem chị như con cháu rồi '' Nhã nói ..
''làm gì có chuyện đó , anh chị ngủ chung với nhau rồi mà , còn cháu gì kì vậy , phải ko ? Ảnh yêu chị đó , mà chị ở đâu vậy ạ ?'' Ý cố gắng dẫn dắt câu chuyện sao cho Nhã chịu nói mình ở đâu cái đã .
''Là chị khiêu khích anh ấy thôi , đàn ông mà nhiều khi cũng đâu chịu nổi khi phụ nữ chủ động chứ ? Chị sẻ mãi mãi ko xuất hiện trước mặt anh ấy nữa '' Nhã nhắn ..
''Chị là quan trọng nhất đối với em , dù có như thế nào đi chăng nữa , dù tình yêu có thay người , dù cho cảnh vật có thay đổi nhưng tình thân vẫn tồn tại , chị chia tay Dư Chấn em ko có gì để góp ý nhưng chị ở đâu hiện tại là điều em muốn biết nhất '' Ý nhắn qua ..
''Chị sẻ nói với em khi chị thấy ổn hơn , đừng gọi cho chị nhé , cần gì chị nhắn '' Nhã nhắn cho em gái xong thì leo lên giường nằm ngủ .
Ý nhắn thêm 1 tin nữa nhưng chị gái ko trả lời , ''chị ấy ở đâu được nhỉ ?'' Cô lẫm bẩm rồi đi vào phòng .
Trương Nhất nằm co người nghiêng mặt vào trong , Ý thấy vậy leo lên giường nói '' Anh ngủ rồi hả ?''
''Chưa ! Sao vậy ?'' Anh quay lại nhỏ giọng hỏi cô .
''Chị Nhã bỏ đi mất rồi , em hỏi chị ở đâu nhưng chị ko nói , anh giúp em tìm chị đi '' Ý ngồi đó nhìn anh với anh mắt lo lắng .
'' Ừm ! Anh sẻ tìm cho '' Trương Nhất nhẹ giọng nói .
Ý hơi chau mày nhìn anh rồi nói '' sao anh nhận lời nhanh vậy ? Ko giống anh lắm '' .
''Chị gái em thì cũng là chị gái anh mà , chuyện này đâu phải chuyện mà chúng ta có thể đùa được '' Anh nhẹ nhàn nói .
Ý ngồi xuống cạnh anh , cô thật sự rất lo lắng , chị gái cô có thể ở đâu được chứ ? Nghĩ vậy cô hỏi anh '' anh định bắt đầu từ đâu ?'' .
''Trước mắt anh sẻ xem chị ấy đi bằng gì , xe ô tô hay là xe khách , rồi anh mới biết được chị ấy đi hướng nào ? Em yên tâm chậm nhất là chiều mai anh cho em câu trả lời '' Trương Nhất nhìn cô rồi nói .
Nhìn mặt anh rất đáng tin , trừ những lúc nhây ra thì lúc này anh hoàn hảo luôn , cô có chút yên tâm liền nằm xuống rồi nói '' vậy em ngủ đây , tự nhiên hôm nay anh đáng tin thế '' cô nói rồi kéo chăn lên đắp .
Anh nằm xuống liền vòng tay ôm cô rồi nói '' nếu như em có thể nhìn anh kĩ hơn nữa , em sẻ thấy anh thật sự rất tuyệt đó '' .
''Xì !!'' Ý bật cười nói '' mèo khen mèo lắm lông '' ...
Trương Nhất ôm cô rất chặt , Ý ko xua đuổi hay tránh né anh nữa , cô cảm thấy cũng nên dùng trái tim mà nhìn anh mới được , người đàn ông hào hoa này chắt sẻ ko làm cô thất vọng lần 3 đâu nhỉ ?.
.....
Buổi trưa Trương Nhất đang ở công ty thì nhận được điện thoại , anh hơi chần chừ ko muốn bắt máy nhưng điện thoại cứ reo liên tục anh đành bắt máy ..
''Trương Nhất , chuyện li hôn anh tính sao ? Thời hạn Trương Gia cho anh là 1 năm nay còn có mấy hơn hai tháng , anh nếu như ko li hôn thì tên anh sẻ bị gạch tên khỏi gia phả '' giọng nữ vang lên đầu dây bên kia .
''Tôi tự có tính toán , đừng phiền tôi '' Anh nói xong cúp máy ..
''Ý em có tha thứ cho anh ko ? Em có yêu anh ko ?'' Trương Nhất lẫm bẩm rồi gọi cho cô ...
Buổi trưa tại 1 nhà hàng sang trọng , Ý mặc váy và đi giày cao gót nhìn cô thật sự rất tuyệt ... Từ xa Trương Nhất đã thấy cô anh vẫy tay ..
Ý đi tới thì được anh kéo ghế cho cô rồi nhìn cô nói '' Vợ anh đẹp quá , đúng chuẩn mỹ nhân luôn ''.
''Sao tự nhiên anh hẹn em ra đây vậy ? Có tin chị ba rồi sao ?'' Ý nhẹ giọng hỏi anh .
''Ừm ! Đã có tin rồi , nhưng còn thiếu chút nữa thôi '' Anh nói xong ngồi xuống đối diện cô ..
''Cậu nói tin của Nhã hả ?'' Dư Chấn xuất hiện rồi hỏi anh ..
Ý thấy Dư Chấn thì hơi chần chừ , cô đứng dậy cuối đầu chào , Trương Nhất nhìn hai người liền cảm thấy có phải thành phố này quá nhỏ rồi ko ? Đi đâu cũng gặp tên này ....
''Anh là muốn nói gì ? Chẳng phải anh mới là người nên tìm chị vợ sao ?'' Trương Nhất dùng lời nói ko để Dư Chấn vào mắt mình .
Ý kéo ghế cho Dư Chấn ngồi , Trương Nhất giận tím người , anh mà của những năm đôi mươi là đứng dậy hất bàn luôn rồi nhưng giờ đã ngoài bốn mươi , đâu thể làm chuyện mất mặt dậy được , vợ anh mà kéo ghế cho tên này á , tức gì đâu ..
Dư Chấn nhìn Ý rồi gật đầu , anh nhẹ giọng nói '' Nếu cậu biết Nhã đang ở đâu thì tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu đây ?'' Anh nói rồi nhìn qua Trương Nhất , ánh mắt ko ưa nổi cậu ta ..
''Có cần em tránh mặt đi ko ? '' Ý hỏi .
''Ko cần ! Có em dể nói chuyện hơn nữa '' Dư Chấn nói .
''Tôi nhớ mình ko có gì cần nói với anh đâu ,nếu so vai vế anh chưa phải chồng chị vợ tôi , còn về công việc thì chúng ta ko dính dáng có gì tôi phải nói chuyện với anh ''
Trương Nhất dùng lời lẻ xa lạ dứt khoát nói làm Ý hơi lạ , lần đầu cô gặp hai người ở trung tâm thấy hai người nói chuyện gì thân thiết lắm mà sao tự nhiên giờ lại dương cung bạc kiếm vậy ?.
''Nếu cậu biết Nhã ở đâu thì tôi thấy lạ đấy ? Cậu liên lạc được với Nhã sao ?'' Dư Chấn lạnh giọng hỏi .
Trương Nhất ko trả lời , anh lấy menu gọi mấy món ăn trưa , Ý thấy vậy liền nói '' Là em nhờ anh ấy tìm chị gái , Trương Nhất có mối quan hệ rất rộng ,anh ấy hứa giúp em nên mới tìm chị Nhã thôi , anh đưng hiểu lầm '' .
''Em đâu cần giải thích với anh ta , Em sợ gì chứ ? Có anh ở đây em con sợ anh ta sao ?'' Trương Nhất nhìn vợ rồi nói .
''Ko phải ! Chuyện gì cũng phải nói cho rỏ đã , em ko phải sợ gì cả '' Ý lại quay sang giải thích với chồng .
''Cậu muốn nói lời khó nghe thì nhắm vào tôi đây , Ý nói vậy có gì cậu phải khó chịu vậy ?'' Dư Chấn lườm Trương Nhất , ánh mắt anh hiện lên sự bực mình , ăn hiếp Ý trước mặt anh là muốn kiếm chuyện sao ? Dù gì khi biết Ý chính là cô bé mình nuôi năm nào dù rất giận về chuyện cô tráo đổi thân phận nhưng anh cũng ko chịu nổi cách Trương Nhất đối xử với cô .
''Khó chịu ! Hư !!! Tôi khó chịu có gì ko được , anh ko thử nghĩ xem tự nhiên sao tôi khó chịu vậy ?'' Trương Nhất bắt chéo chân , lời nói có chút tự bởn cợt .
''Lớn tuổi nên khó chịu chăng ? Tôi nghĩ vậy ?'' Dư Chấn cũng nói lại ..
''So về lớn tuổi tôi phải gọi anh bằng chú ấy nhỉ ? '' Trương Nhất nói tiếp .
Ý lắc đầu luôn rồi , chuyện gì vậy ko biết , tự nhiên buổi ăn trưa thành buổi cãi nhau sao ? '' Trương Nhất anh đừng nói vậy , nếu như anh biết chổ chị ba thì nói cho anh ấy biết luôn đi , đông người dể tìm hơn mà '' cô nhỏ giọng rồi chồm tới nắm tay Trương Nhất , anh thấy vậy hơi dịu đi một chút .
Gương mặt đã hoà nhã hơn anh cất giọng '' anh biết chị ấy ở đâu rồi nhưng có điều kiện đó '' .
Ý nghe anh nói vậy liền gật đầu nói '' điều kiện gì ? Anh cứ nói đi , kiếm chị gái quan trọng '' cô nói xong thì mặt Dư Chấn hơi đanh lại ,
Trương Nhất thì cười tươi nói '' điều kiện là chúng ta quay về sống hạnh phúc có được ko ? Nếu em chịu anh tìm chị gái liền '' .
Ý hơn bất ngờ với điều kiện của anh , cô chưa kịp mở miệng nói thì Dư Chấn nói '' Chuyện kiếm Nhã để anh tự làm đi , em quay về nhà đợi tin của anh là được '' .
''Gì chứ ?'' Trương Nhất nhìn Dư Chấn bằng ánh mắt muốn xuyên thủng người vậy .
''Cậu là chồng cái kiểu gì hả ? Cái gì cũng đưa ra điều kiện sao ? Nếu như Ý ko muốn quay lại thì sao ? Chẳng phải bị cậu ép đến đau lòng ...'' Dư Chấn nói xong thì tay co thành đấm .
Trương Nhất tay cũng co thành đấm rồi nói '' Dư Chấn ! Anh nghĩ mình là ai mà xen vào chuyện của vợ chồng tôi chứ ?''.
''Là ai cậu ko cần biết , có điều tôi cảnh cáo cậu , nếu cậu còn bày trò làm Ý đau khổ tôi ko để yên cho cậu đâu ?'' Anh nói xong thì đứng dậy nhìn Trương Nhất , anh lại quay qua nói với Ý '' Nhã anh nhất định tìm ra , đợi tin của anh '' anh nói xong đứng dậy đi mất ..
''Đáng ghét , cái tên đó nghĩ mình là ai chứ ? Hắn ta chỉ nuôi em có 17 năm thôi , 17 năm sau là anh nuôi em mà .....'' Trương Nhất nói xong liền biết mình hố , anh nhìn Ý , cô thì nhìn anh chăm chú ..
''Anh vừa nói gì vậy ?'' Cô hỏi anh ..
Trương Nhất im ru luôn , anh bị lở miệng rồi , chỉ tại cái tên Dư Chấn đó kiếm chuyện làm anh giận quá mới vầy đây , lúc này thức ăn được mang lên anh nhìn cô rồi nói '' em ăn đi , nguội ko ngon'' .
''Anh nói đi chứ ? Câu đó có ý gì ? Anh biết gì đúng ko ?'' Ý ko ăn cô chỉ muốn biết anh nói vậy là sao ?.
''Em ăn đi , đừng quan tâm lời anh nói '' Trương Nhất tránh né câu hỏi của cô .
''Trương Một anh có nói ko hả ?'' Ý giận lên thì kêu anh là Một (vì Nhất trong tiếng hoa là Một ).
Trương Nhất nghe vợ gọi thì lắc đầu nói '' đừng kêu vây chứ ? Em ăn đi , ăn xong anh mới nói '' anh nhỏ giọng nói với vợ ánh mắt nhìn xung quanh xem có ai nghe tên anh ko .
Ý đành ngồi xuống rồi ăn cho anh vừa lòng , cô ăn mà nuốt ko trôi , tại sao Trương Nhất lại nói vậy ? Anh ấy biết gì sao ? .
Bửa ăn rất nhanh qua đi , Trương Nhất thanh toán xong thì nắm tay vợ rời khỏi nhà hàng .
''Anh dắt em đi mua quà nhé '' Trương Nhất lái xe chở Ý đi rồi nói khẻ .
''Ko cần ạ ! Quà cáp gì chứ ? Anh đưa em về nhà đi '' Ý nói khẻ .
''Ko gấp ! Đi theo anh chút đi '' Anh nói xong thì Ý im lặng , chuyện lúc nảy anh nói là cô suy nghĩ mãi mà hình như Trương Nhất ko muốn nói tới nữa ,
Anh đưa cô tới một show room trưng bày xe ô tô rồi mĩm cười nói '' Em có bằng lái rồi thì anh cũng nên thực hiện lời hứa chứ
?'' . Anh nói xong thì nắm tay cô đi vào xem xe ...
Ý nhìn xe mà choáng ngợp , toàn xe đẹp và đắt tiền cô lúc này nói với anh '' Mua xe ko cần đắt vậy đâu ạ '' cô nói thì nhìn anh .
''Ko đắt , em cứ lấy 1 chiếc mà em thích đi '' Anh dịu giọng nói .
Ý nhìn anh rồi nói '' anh tặng mà , tặng gì em cũng vui cả , xe ô tô em vốn ko rành lắm '' .
Anh nghe cô nói thì chỉ cười , cuối cùng anh mua tặng cô 1 chiếc xe mà Ý chưa từng nghĩ cô sẻ mua nổi nó , lúc làm giấy tờ đứng tên cô xong anh nhìn cô hỏi '' em lái về nhà nhé , anh sẻ chạy sau lưng em '' anh nói rồi nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng , Trương Nhất thật sự rất yêu cô , yêu sâu đậm nhưng Ý ko màn tới , cái cô nhìn thấy suốt mười bảy năm qua chỉ là bề nổi của tản băng mà thôi .
Ý gật đầu rồi lấy xe lái về nhà ,'' xe đắt tiền quá , trầy 1 đường chắt tốn kém lắm đây '' cô vui vẻ hẳn lên , đã khoái còn làm bộ ngại nữa ..
Trương Nhất thấy vợ lấy xe vào nhà thì anh quay đầu xe đi luôn ko vào nhà cùng cô , Ý đợi mãi ko thấy anh đâu liền đi ra xem '' anh ấy về rồi sao ?'' Cô nhỏ giọng nói , sự luyến tiếc hiện lên gương mặt xinh đẹp .
''chị tư , mới mua xe hả ?'' Út Thoa chạy qua nhìn chiếc xe sịn mà cười tươi hỏi .
''Ừm ! Trương Nhất mua tặng vì chị đã có bằng lái xe , chị ko có đủ tài chính mua nổi chiếc này đâu em '' Ý nói nhưng gương mặt ko được vui vẻ cho cam , [mua chiếc xe bằng tiền mua được căn nhà rồi , biết vậy mua nhà ở trước . ]
''Woa ! Anh rể chơi lớn nhỉ , chắt muốn quay về với chị đúng ko ?'' Út Thoa lại hỏi .
''Ko đâu em , chỉ là mua xe sẻ thuận tiện trong việc đưa đón hai đứa nhỏ thôi , đừng nói linh tinh '' Ý nói xong lấy điện thoại ra gọi cho Trương Nhất .
Anh không bắt máy ..
.....
Nhã thức dậy ngồi trong phòng nhìn ra cửa sổ , nơi này là Đà lạt , không khí mát mẻ và trong lành , cô hít một hơi '' lạnh quá , biết vậy ngủ thêm chút nữa ''cô nói rồi đóng cửa sổ trùm mền lại , có tiếng chuông điện thoại ..
Cô nhìn thì thấy người gọi đến là Dư Chấn ,Nhã bắt máy ..
''Em đã bình tỉnh lại chưa ?'' Dư Chấn nhỏ giọng hỏi .
''Vẫn chưa ! Em đã đở hơn nhưng nghe giọng anh lại thấy buồn '' Nhã nói .
''Anh là người tạo nổi buồn sao ? Nghe giọng anh lại làm em buồn ?'' Anh nói với giọng thở dài .
''Anh từ là người mang hy vọng , mang sự ấm áp đến cho em nhưng hiện giờ em lại muốn một mình , anh hiện tại vẫn ổn khi không có em mà '' Nhã nói khẽ .
''Vậy làm sao em mới tin rằng anh ko ổn chút nào ? Tại sao ko nói một lời liền bỏ đi mất biệt , em có còn chút tình cảm nào dành cho anh ko ?.'' Anh hỏi với giọng trầm hơn , nói chuyện qua điện thoại rất ko thích hợp , chỉ cần lớn tiếng quá thì Nhã sẻ cúp máy , còn nhỏ nhẹ quá thì anh cũng có giới hạn chứ ? Giận rung người kêu nhỏ nhẹ thì hơi khó .
''Ko cần làm gì cả ? Chỉ cần anh sống tốt là được rồi , còn về phần em thì chỉ có một kết cuộc , đó là rời xa anh và sống đơn độc 1 mình '' Nhã nhẹ giọng nói .
''Vậy sao ? Kết cuộc đó em tự mình muốn , anh ko muốn vậy ?'' Dư Chấn tất nhiên sẻ ko thể chia tay Nhã , vì họ còn có con và cũng vì anh yêu cô nên ko thể buông tay cô được .
''Híc ! Em làm chuyện có lỗi với anh , em ko có mặt mũi nhìn anh nữa rồi '' Nhã nói với giọng kìm nén , cô tự nhiên lại muốn khóc ..
''Lỗi lầm gì chứ ? Trên đời này có chuyện gì anh chưa từng gặp qua , anh cũng có nhiều thiếu sót , chúng ta đến với nhau thì phải bỏ qua lỗi lầm cho nhau chứ ?'' Dư Chấn lại an ủi cô .
''Ko đơn giản như anh nghĩ đâu , nói thì ai chẳng nói được , nhưng kể cả là anh thì cũng chưa chắt làm được mà '' .
''Làm được chứ ? Anh làm được , chỉ cần gặp mặt nhau chúng ta nói chuyện sẻ dể hơn , em đang ở đâu ?'' Dư Chấn nhỏ giọng hỏi .
''Đừng tìm em nữa , em muốn ở 1 mình thôi '' Nhã cũng nhỏ giọng nói .
Bên này một người đàn ông ra hiệu cho Dư Chấn ,
''Ok'' .
Lúc này Dư Chấn mĩm cười nói '' đừng nghĩ gì cả nhé , anh sẻ để em một mình nhưng chuyện chia ta anh sẻ ko chấp nhận nếu như ko em ko đối mặt với anh '' .
''Em cám ơn anh đã nuôi em nhiều năm nhưng đến lúc em nên rời xa anh rồi , tạm biệt '' Nhã cúp máy ...
Cô nằm xuống kéo mền đắp '' mình quyết định như vậy có phần nông nổi ko ? Nhưng mình yêu anh ấy như vậy còn chưa đủ sao ? Bỏ mặt mình tận nữa tháng ko đoái hoài tới , dây dưa từng ấy năm lại chẳng thể cưới , càng ko chịu chia tay '' cô nói một mình cô , rồi khóc cũng một mình .
Tình yêu này cô với ko tới rồi , đợi mãi trong vô vọng thì thôi đành buông tay cho cả hai được giải thoát ''mình đói quá nhưng lại chẳng muốn ăn '' cô nói vậy rồi ngồi dậy đi ra phòng khách ngồi đó , đây là căn nhà vườn 2 phòng ngủ ở tỉnh Lâm đồng , cách thành phố Đà Lạt khoảng 7 cây số thôi , căn nhà nhỏ nằm trên đồi xung quanh đất được cô nhờ người trông nôm , nay cô về ở thì tự mình chăm sóc .
Toạ lạc trên đồi cao , lại có đất trồng hoa màu , cô đã từng mơ ước cùng Dư Chấn về đây sống , chỉ hai người sớm tối bầu bạn với nhau nhưng có vẻ ko được rồi .
''Hiếu thảo ! Mình như vậy là bất hiếu đúng ko ta ?'' Nhã nhắm nháp li cà phê ko đường nóng hổi '' đắng thật , nhưng xem ra mày sẻ làn bạn với chị đấy , vì cuộc đời chị còn đắng hơn cà phê đen nhiều lắm ''.
Nhã xinh đẹp , cao ráo , gương mặt xinh đẹp nhưng dịu dàng , đường nét hài hoà cùng đường cong cơ thể rất hoàn hảo nhưng đường tình thì lận đận ko lối đi , cô chỉ yêu 1 người , duy nhất 1 người nhưng lại ko được như ý , cuối cùng người đó cũng chịu nói yêu cô nhưng vẫn ko thể cưới cô ,
''Thiếu 1 người bên cạnh nhỉ ?'' Cô lẫm bẩm rồi đi cắt hoa hồng để cắm hoa cho đẹp ...... buồn chán , đơn điệu là cuộc sống mà sau này cô chọn ..
Buổi tối ...ở đây hơi lạnh lẽo , đã vậy tiếng côn trùng kêu kèm theo là sự trống trãi làm một phụ nữ mạnh mẽ ko sợ gì như cô lại thấy sợ , '' chắt Ý lo cho mình lắm nhưng tốt hơn mình nên tránh mặt họ ''.
Tự nhiên bên ngoài có tiếng gỏ cửa , Nhã giật mình ... cô đi đến bên cửa hỏi '' ai vậy ?'' .
Bên ngoài im lặng
[gì vậy ? Ko lẻ tiếng gió , mình nghe lầm hả ta ?] .
[[cốc , cốc , cốc ]] Có tiếng gỏ cửa lần này gỏ nhiều hơn .
''Ai đấy ? Ko lên tiếng là tôi ko mở nhé '' Nhã nói lớn .
''Là anh !'' Dư Chấn lên tiếng ..
Trái tim Nhã đập như vũ bão , [sao lại là anh ấy chứ ?] .
Bên ngoài Trương Nhất cũng đi lên tới , dù là tới sau nhưng vẫn là tới , Dư Chấn và Trương Nhất đứng lườm nhau ....
''Tôi được vợ uỷ thác tìm chị ấy , anh lườm tôi làm gì ?'' Trương Nhất hỏi .
''Vậy cậu lườm tôi làm gì ?'' Dư Chấn hỏi lại ..
Nhã mở cửa , hai người đàn ông đứng bên ngoài này có nợ tiền kiếp với nhau sau ? Tại sao đến đây rồi vẫn gặp nhau , còn đến 1 lượt nữa ....
Dư Chấn nhìn cô rồi nói '' anh vào nhà được chứ ?'' .
Nhã khẻ gật đầu ... Trương Nhất nhìn cô rồi đi vào sau lưng Dư Chấn .
''Hai người sao tìm được chổ này vậy ? Còn hẹn nhau đến nữa ?'' Nhã đi sau cùng rồi hỏi .
''Trùng hợp thôi chị , vợ em lo lắng cho chị nhưng vì phải chăm hai con nên ko thể đi ra đây được '' Trương Nhất nhẹ giọng nói .
''Ra là vậy ? ''Nhã gật đầu xem như đã hiểu nhưng cô lại hơi khó hiểu nói '' Ý chị là sao em tìm được chổ này mà ?'' .
Dư Chấn thấy cô chỉ nói chuyện với Trương Nhất ko để ý tới mình thì hơi khó chịu , anh ngồi xuống ghế so fa ở phong khách rồi nói '' Tìm được em ko khó cái khó là sao em lại sống ở nơi này , quá đơn độc và nguy hiểm '' .
''Ko có nguy hiểm gì cả , xung quanh đây có dân ở đây sống mà , họ rất tốt bụng nữa '' Nhã nói rồi cũng ngồi xuống .
''Chị nên về thành phố thôi , có gì thì từ từ giải quyết , chị đi như vậy vợ em mất ăn mất ngủ luôn đó '' Trương Nhất nói chen vào .
Nhã im lặng , cô ko muốn về nhưng bai người này tới đây thì cô cũng nên về rồi , ko thì lại rùm beng lên làm xấu hổ chết đi được '' vậy chị thu xếp theo em về là được mà '' cô nói rồi đứng dậy ..
''Khoan đã ! Nhã em có sự nhầm lẫn đúng ko ? Nếu theo về thì nên theo anh chứ sao lại theo cậu ta '' Dư Chấn hỏi với gương mặt giận .
Nhã lúc này ngồi xuống nói '' Theo ai về cũng vậy mà , đằng nào ko về thành phố chứ ?'' Cô ko có nghĩ gì chỉ nghĩ về thì về thôi , ai lại ngờ Dư Chấn còn bắt bẻ cô nữa .
''Anh khó chịu gì chứ ? Về với ai chẳng vậy ? Lúc nãy anh cũng đâu có nói ra đây đón chị ấy về , anh già nên khó chịu sao ?'' Trương Nhất lời nói nhìn là biết kiếm chuyện rồi.
Dư Chấn chau mày nhìn Trương Nhất , Nhã ngồi đó mà hết hồn [ hai người này sao vậy ? Đi đón mình hay đi đánh nhau vậy ?]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro