Làm Quen Nơi Ở Mới .
Lể Vía Bà Chúa Xứ ngày 18 tháng 4 năm 1994 .
Nơi này đông đúc cực kỳ , nhộn nhịp thuyền ghe tấp nập , một trong những lể hội mang đậm tính chất tâm linh của người miền tây sông nước .
Tại một góc nhỏ dưới chân núi Cấm ..
''Con muốn ăn hả ?'' Giọng một người đàn ông miền nam hỏi .
''Ừm '' cô bé nhỏ gật đầu nói chuyện chưa rành rọt .
''Nơi này là một chổ khuất , nếu ko phải mình rẻ qua bên này đi tiểu thì sẻ ko thấy nhóc này , ko lẻ ma '' Người đàn ông nhỏ giọng hỏi rồi tự mình hù mình mà nhìn ngó lung tung .
Đứa bé lem luốt nhưng nhìn ra gương mặt tròn , đen nhẻm và đôi mắt sáng lấp lánh làm người đàn ông phải suy nghĩ lại ...
''Con lạc với đoàn người đúng ko ?'' .
Cô bé lắc đầu .....
''Con nhớ cha hay mẹ gì ko ? Chú dắt đi tìm ''
''Không ạ '' cô bé lại trả lời chậm chạp .
''Ta tên Dư Chấn con nhớ tên mình ko ?'' Dư Chấn hỏi .
Cô bé lắc đầu ko nói gì nữa , có lẻ do đói và mệt nên cô bé muốn ngủ hơn , Dư Chấn bế đứa bé trên người rồi đứng bên dưới chân núi Cấm đợi từ trưa tới chiều nhưng ko hề có ai đến tìm đứa bé lạc cả ..
Dư Chấn bế cô bé đi xung quanh đó nhưng thật sự vào mùa Vía Bà nơi này rất đông , ko hiểu sao thấy đứa bé anh ko thể bỏ mặc được nên đành đem đứa bé về Thành Phố cùng mình ..
Dư Chấn Sinh ngày 18/2 năm 1972 vào năm anh nhận được đứa bé anh 22 tuổi vừa tốt nghiêp đại học ở Anh về , anh đang đi du lịch và lại nhặt được 1 đứa nhóc , chuyện này nói ra thật trùng hợp nhưng nếu đó là duyên phận của hai người thì vui chứ sao nữa .
Về tới thành phố , Dư Chấn lúc này đang ở cùng bố mẹ mình mà chưa tìm được cách xin ra ở riêng , lấy cái cớ có con nhỏ anh xin mẹ cho anh ra ngoài ở ..
Ông bà Dư nhìn nhau rồi nhìn đứa nhỏ đen nhẻm , nhìn lại con trai mình bảnh bao và đẹp trai , còn cao 1m90 nữa , lấy đâu ra con gái lùn mà xấu đến vậy được ,
''Dư Chấn con đang hù mẹ hả ?'' Bà Dư hết hồn hết vía nói .
''Mẹ yên tâm , con có con rồi nên sẻ có trách nhiệm mà , con sẻ tìm căn nhà nhỏ vừa túi tiền con đang có , ko xin tiền của mẹ đâu mà '' Dư Chấn mặt mày hớn hở nói .
''Chấn ! Con nói thật đi , đứa nhỏ này ở đâu ra , nói thật ko được nói dối '' Ông Dư lớn tiếng nói .
Dư Chấn mặt đơ đơ mĩm cười nói '' con đi lễ Vía Bà chúa xứ ở Châu Đốc thấy con bé bị lạc ở , đợi cả ngày ko ai tới tìm con đành đem về nuôi '' Anh nói xong thì mĩm cười nhéo má đứa bé .
Ông Dư lắc đầu nói '' con đã tìm người thân nhưng ko được sao ? Vậy thì đi xuống phường để làm giấy xác nhận , con còn phải hỏi tên tuổi con bé chứ ?''
''Con hỏi rồi , con bé sinh năm 1989 và tên là Nguyễn Kim Nhã , chỉ nhớ có vậy ko nhớ thêm bất cứ gì nữa '' Dư Chấn nói xong bế Nhã lên , đứa bé đã 5 tuổi mà nhìn như 3 tuổi ,vì suy dinh dưỡng .
''Ừm ! Cứu 1 mạng người bằng xây bảy tháp phù đồ , con làm vậy ko có gì là ko tốt nhưng ra riêng thì có chăm sóc Nhã được ko ?'' Bà Dư dịu dàng nói .
Mẹ của Dư Chấn có mõi mình cậu là con trai mà năm nay bà cũng đã 60 tuổi rồi , Ông Dư Chính thì đã 62 mà hiện tại hai vợ chồng bà có ý định đi du lịch khắp nơi nên ko thể lãnh chăm sóc nhã được .
''Dạ ! Ba mẹ yên tâm , con làm được , sẳn có Nhã con có cớ từ chối mấy cô gái đeo bám con rồi '' Dư Chấn hơn hở mà cười nói .
Ít tháng sau hoàn thành xong thủ tục Nhã vẫn giữ nguyên tên họ của cô , vì Nhã còn nhỏ nên kêu anh bằng cậu .
Nhã cũng đến tuổi đi học lớp 1 , có điều lạ là Nhã thông minh , cô bé trầm tính và ít nói làm Chấn thấy lạ ,
''Theo lí mà nói đứa bé học lớp 1 phải hoạt bát và quậy lắm mà , sao Nhã cứ im im vậy ?'' Dư Chấn quan sát cô bé thì thấy Nhã rất giỏi , hầu như cô bé làm được tất cả mọi công việc nhà , từ rửa chén , phơi đồ , lau nhà , quét nhà , thậm chí nấu cơm ....
Nhưng anh chưa từng nghĩ nhiều chỉ nghĩ rằng do dưới quê vất vả nên cô bé phải làm những việc nhà sớm thành quen tay .
Năm lớp 1 Nhã đứng nhất lớp , cô bé học giỏi cực kì ...
Năm lớp hai Nhã đã 7 tuổi .
''Cậu Chấn '' Nhã gọi khẻ khi anh ngủ gật trên bàn làm việc ...
''Sao vậy con ?'' Dư Chấn mở mắt thấy cô bé thì nhẹ giọng hỏi .
''Cậu vào phòng ngủ đi ạ , ngoài này muỗi nhiều lắm nếu nó đốt lại sợ bị sốt sốt huyết '' Nhã nói xong thì dọn bàn làm việc lại cho anh .
''Con biết muỗi đốt là bị sốt sốt huyết hả ?'' Dư Chấn hỏi .
Kim Nhã im lặng lát sau mới trả lời ,'' kiến thức nằm trong sách , con đọc sách nên biết '' Nhã nói xong thì anh cũng hiểu , con bé thích đọc sách thật .
''Đúng rồi ! Vậy là giỏi lắm , con có muốn sách nào ko ? Cậu mua cho '' .
Nghe anh nói vậy Nhã nhẹ giọng nói '' ko ạ , con sẻ đọc sách cũ của cậu '' Nhã mang danh là được nhận nuôi ko thể quá đáng mà sài tiền của người ta được , chờ cô có tiền thì tự mình mua .
''Ngốc quá ! Cậu tuy ko đại gia gì nhưng quyển sách thì mua được chứ ?'' Anh nói xong thì xoa đầu cô mà cười .
Anh chưa bao giờ thấy Nhã đọc sách trước mặt anh và cũng ko biết cô bé thích sách gì .
Suốt thời gian đó anh bận việc , mới đầu cứ nghỉ nhận nuôi Nhã sẻ vất vả lắm ai mà ngờ cô bé lo ngược lại cho anh , từ cơm nước tới nhà cửa Nhã làm rất thành thục , thâm chí cô bé còn ủi quần áo cho anh nữa .
Một buổi chiều tháng 6 trời nóng bức , Dư Chấn đi làm về đã ghé uống với bạn bè ít bia cho mát . Khi anh về tới nhà đã là 9 h đêm , sợ con bé ngủ nên anh đã rất nhỏ nhẹ mà mở cửa .
Ai có ngờ khi mở cửa anh đã giật mình khi thấy Nhã đã nấp sát cánh cửa rồi , trên tay còn cầm cây gậy nữa chứ ?.
''Con sợ sao ?'' Anh nhẹ giọng hỏi rồi đi tới nữa quỳ mà nhìn cô vì mới 7 tuổi nên Nhã khá bé ..
''Một chút ạ '' Nhã nhẹ giọng nói rồi tránh né cái vuốt đầu từ anh .
Cô bé đi xuống bếp rót nước cho anh rồi nói '' trà gừng ấm bụng cũng có thể giải rượu , cậu uống chút đi '' nói rồi đưa trà bằng hai tay .
''Cám ơn con '' anh nói xong ly trà gừng từ tay cô ,
Nhã thấy anh về có vẻ cô đã yên tâm nên đi chốt cửa rồi nói '' cậu tắm nước nóng nhé , con đi vào phòng học bài ạ '' .
''Chẳng phải nghỉ hè rồi sao ?'' Anh hơi bất ngờ hỏi .
''Dạ ! Con học bài của năm lớp 2 ạ '' cô bé nói xong đi vào phòng ..
Dư Chấn cũng có chút hơi men nên ko quá để ý lời cô bé nói , nghỉ hè lớp 1 mà đi học bài lớp hai thì có lạ ko cơ chứ. Vì con nít cở đó ai ham học đến vậy đâu nhưng anh ko quản nhiều nên cũng ko để ý lời cô bé có gì sai cả .
Anh vào phòng quần áo đã được soạn sẳn , anh mĩm cười coi đó là điều hiển nhiên thôi .
........
Thời gian trôi nhanh , mới đó mà Nhã đã vào cấp hai cô bé ngoan quá làm Chấn hơi bất an , tuổi nổi loạn này mà cô bé ko hề có ai để tâm sự và chia sẻ thì ko mà hiểu được lắm . Hôm đó Chấn đi làm về sớm thì gọi Nhã lại rồi hai cậu cháu ngồi nói chuyện .
''Năm nay con đã 11 tuổi rồi , cậu có vài quyển sách dành cho tuổi dậy thì , tự bảo vệ chính mình nè , con có thể đọc được đó '' anh nhẹ giọng nói .
''Cám ơn cậu '' Nhã dơ hai tay nhận sách rồi mĩm cười rất cung kính với anh .
Chấn cảm thấy bản thân được an ủi phần nào vì mấy năm qua anh sống thật tốt , con bé ngoan và hiểu chuyện khiến anh vui như nhặt được bảo bối , đã vậy còn học giỏi và nấu ăn ngoan , nhiều khi anh thấy hai cậu cháu sống với nhau như vậy thật yên bình làm sao ?.
.......
Khi Nhã lên lớp 10 Nhã bắt đầu thay đổi về ngoại hình con bé trở nên nữ tính hơn và cũng ít nói chuyện với anh hơn nhưng chung quy thì anh đã quen với sự ít nói của Nhã rồi ,
Chấn thì cũng đã lớn tuổi anh đã 33 tuổi nên ông bà Dư bắt có bạn gái ...
''Cậu có bạn gái ạ ?'' Trong buổi cơm chiều Nhã nhẹ giọng hỏi .
''Ừm ! Tình hình căng đét như dây đàn rồi con ơi , cậu ko có lý do gì để hoản lại chuyện có ban gái nữa rồi '' Dư Chấn nói xong thì thở dài ...
Nhã không hỏi nhiều chỉ yên lặng ăn cơm lát sao Anh lại nói '' tìm một cô gái vừa xinh còn hiểu mình thì khó lắm , cậu lại lười quan hệ yêu đương nên mớichaamj trể đến tuổi này '' .
''Con hiểu ạ , nếu như giữ có bạn gái và công việc chắt cậu sẻ chọn công việc . Cho nên con đoán cậu quen ai cũng ko bền '' Nhã góp ý .
Dư Chấn nhướn mắt hỏi '' nói nhảm , cậu đâu phải loại đàn ông đó , con có đang hạ thập cậu ko ?'' . Anh tuy ngoài miệng nói vậy chứ trong lòng đanh chột dạ lắm vì cô bé nói cũng có lý .
''Con hiểu cậu mà , con nói ko sai đâu cậu cứ thử có bạn gái xem có bền ko ?'' Nhã lại nói thêm mấy câu sát muối vào vết thương lòng của anh .
''Đừng nói chuyện ko hay , nói ra lở thiệt rồi tính sao ?'' Dư Chấn lời nói nhỏ đi , anh đang nghĩ đến chuyện công việc và người yêu anh chọn ai bây giờ .
''Chờ con học xong được ko ?'' Nhã lại nhẹ giọng cất lời ..
''Hả ???'' Dư Chấn gương mặt đẹp trai mà thất kinh hỏi lại .
Kim Nhã lắc đầu nói '' con sẻ chăm sóc cậu , đừng có bạn gái có được ko ạ ?'' .
Dư Chấn đã 33 tuổi , anh có thể ko quá để ý đến chuyện tình cảm vì anh đang phát huy sự nghiệp nhưng anh có thể ko biết lời nói của Nhã có ý gì sao ?
[con bé thích mình sao ? Ko thể nào ? Mới lớp 10 mà , 16 tuổi biết yêu chưa ? Mình thì chưa nhưng con nít bây giờ ghê lắm ]
Thấy Dư Chấn im lặng Nhã nhẹ giọng nói '' con từng nghĩ sau này nếu cậu ko có vợ , con sẻ ở bên cạnh chăm sóc cậu , báo hiếu cho cậu , với lại con sợ cậu làm khổ con nhà người ta lắm '' .
Dư Chấn nghe Nhã nói thì thở phào , hết hồn hết vía tưởng đâu .....
[mà con bé nói vậy là ý chê mình hại đời con người ta sao ?] Dư Chấn mặt giựt giựt , anh nuốt ko nổi cơm với sự già đời của cô bé này .
''Chuyện đó con yên tâm đi , chuyện tình cảm là do duyên phận , nhiều khi muốn cũng ko được '' Dư Chấn nói rồi bắt đầu suy nghĩ về quản thời gian 11 năm hai người sống chung .
Nhã gật đầu nói '' sau này chuyện con ưu tiên nhất chính là báo hiếu cho cậu nên cậu đừng sợ già ko ai nuôi nhé '' .
Dư Chấn nhìn cô bé mới tí tuổi đã biết báo hiếu anh thì gật đầu tán đồng '' được được , ngoan lắm , coi như bao năm qua ta nuôi con ko uổng thanh xuân của ta '' .
Anh vừa nói vừa cười nhưng Nhã chỉ mĩm cười khẻ , nói mới nhớ anh chưa từng thấy cô bé cười lớn , vui lắm chỉ là mĩm cười mà thôi ..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro