Hiểu Lầm Tai Hại .
Dư Chấn chạy đến thấy Nhã mặt mày xanh lét đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn tứ phía ....
''Lạc mất hai đứa nhỏ ở đâu ?'' Dư Chấn nhẹ giọng hỏi .
''Nhà sách ạ '' Nhã rối rít trả lời ..
Lúc này anh nhận được điện thoại của vệ sĩ , anh nghe xong thì im lặng nhưng gương mặt đã hoà nhã hơn ...
''Tôi biết rồi, tôi sẻ thu xếp ngay '' anh nói xong cúp máy ..
''Sao vậy cậu , hai đứa nhỏ ko bị gì chứ ạ ?'' Nhã lo lắng nói .
''Con về nhà đi, chuyện hai đứa nhỏ cậu tự lo được '' Dư Chấn nhẹ giọng nói .
''Sao được ạ ! Con có trách nhiệm trong truyện này nữa mà , làm ơn đừng gạt con ra ngoài như vậy chứ ?'' Nhã lời nói đầy lo lắng bất an .
''Vệ sĩ riêng của cậu thấy hai đứa nhỏ nắm tay nhau ra khỏi trung tâm thương mại rồi , và họ đã đuổi theo , yên tâm có tin gì cậu sẻ báo cho , giờ về nhà đi'' Dư Chấn nói xong quay lưng đi mất , chân dài đi cũng nhanh thật ..
Nhã đi xuống nhà xe lấy xe chạy đi , mà cô ko biết đi đâu đây .
Biệt thự Dư Chính ...
''Sao hai con làm vậy ? Có cần giải thích gì với ba ko ?''
Hai đứa nhỏ khoanh tay đứng sát góc mặt cuối xuống , Dư Chấn cầm cái cây roi vừa mỏng vừa dài mà ngồi trên ghế chân bắt chéo nhìn thì biết anh giận tím người rồi .
''Con xin lỗi , tại con muốn tạo cơ hội cho ba và mẹ ở bên nhau '' Max nói ..
Gương mặt đang đanh lại của Dư Chấn liền hiện lên tia bất ngờ '' ai nói với con Cô ấy là mẹ con vậy ?'' Anh hỏi .
''Con nghe ba và bà nội nói chuyện , còn có con nhận thấy Lucy giống hệt cô ấy , nếu như cô ấy ko phải mẹ con thì ai vào đây ?'' Max lời nói rất nhỏ , chỉ đủ nghe .
''Chuyện hôm nay ba ko thể nhượn bộ , hai con còn nhỏ chưa thể hiểu hết được vấn đề sâu rộng bên trong , nhưng trốn khỏi người bảo hộ là chuyện hết sức nguy hiểm , ba muốn biết là ai lên kế hoạch , hay 2 anh em cùng làm ?'' Dư Chấn ko nói tới vấn đề nhạy cảm nữa, anh xử luôn cho gọn .
''Con làm một mình '' Max nói .
''Vậy được ! Lucy đứng qua 1 bên , Max nhận lỗi nên ba đánh 10 roi cho nhớ nhé , lần sau là gấp đôi '' Dư Chấn nhẹ giọng nói .
''Có con nữa , ba chia cho con 5 roi đi ạ , 10 roi anh 2 sẻ đau lắm '' Lucy giọng lí nhí nói .
''Nếu chịu cùng thì mõi đứa 10 roi ko có chia đôi vậy đâu con gái của ba , đứng qua 1 bên đi '' Dư Chấn lời lẻ nhẹ nhàn nhưng ánh mắt rất kiên định .
''Ông chủ , có Cô Nhã tới ạ '' người làm lên lầu thưa lại , Dư Chấn quá đổi bất ngờ 10 năm rồi Nhã ko dám tới đây đâu , lần này vì hai đứa nhỏ mà dám tới đây luôn ,
''Mời cô ấy lên đây đi '' Dư Chấn lãnh đạm nói .
Nhã hớt hãi chạy lên , cô thấy hai đứa nhỏ thì mừng quá chạy vào ôm chầm lấy rồi nhỏ giọng nói '' cô xin lỗi , cô thật sơ ý quá , mới quay mắt 1 cái đã lạc mấy hai đứa rồi ''
Luccy mặt mày sượn sùng mà đứng yên để cô ôm lấy , Max đứng đó ko nói gì , Nhã thấy vậy kéo thằng bé vào lòng nói '' xin lỗi con nhé , lần sau cô sẻ ko dám rời mặt khỏi hai đứa nữa đâu '' .
Luccy tự nhiên ôm Nhã rồi khóc tức tưởi ....
''sao vậy ? Cô ôm con chặt quá hả ?'' Nhã lau nước mắt cho cô bé rồi âu yếm hỏi ..
Max đứng đó yên lặng mà nhìn Nhã ....lát sau cậu nhóc nói '' Con xin lỗi , con ko nên làm Mẹ lo lắng '' .
Dư Chấn nghe Max nói thì giật mình liền nói '' Nhiêu đó đủ rồi , khóc thì đã khóc xong , giờ mới là lúc phạt đây '' .
Nhã chưa kịp nuốt trôi câu của Max thì bị chữ phạt của anh làm cho phân tâm .
''Phạt gì ạ ! Tìm được hai đứa đã là may mắn rồi , sao lại phạt ạ ?'' Nhã ánh mắt lo lắng mà nhìn anh .
''Chuyện nay ko liên quan tới con , tránh qua bên đi '' Dư Chấn nói xong nắm tay cô kéo qua bên rồi muốn đánh Max ..
''Đừng mà ! Con ko hiểu , thời này rồi ai lại dùng cây mà dạy con nữa , cậu sau nhẫn tâm vậy ?'' Nhã lại chen vào ko muốn Anh đánh Max ..
''Chuyện này vốn dĩ ta tự có hướng giải quyết , con ra ngoài đi '' Dư Chấn lạnh lùng nói ..
''Con ko đi '' Nhã cãi lại ..cô đứng chắn trước hai đứa nhỏ ý như bảo vệ , ko cho anh đánh hai đứa .
''Vậy con cũng bị đánh bằng roi đó '' Dư Chấn lời nói âm trầm giọng nói ko chút cảm xúc .
''Được vậy cậu đánh con đi , dù gì nào giờ con cũng chưa bị cậu đánh bằng roi mà '' Nhã quyết liệt nói .
Dư Chấn nhì cô rồi quay mặt đi anh nhẹ giọng '' hai đứa đi rửa mặt rồi học bài đi , lần này ba bỏ qua vì có cô nhã lãnh đòn thay hai đứa đó ''
Hai đứa nhỏ nhìn Nhã rồi nhìn ba mình , họ sợ ba sẻ đánh Nhã liền nắm tay ba rồi nói '' ba rộng lượng đừng đánh cô Nhã ạ '' Lucy cúi mắt nói .
''Về phòng con đi , lần này chừa nhé , ko được tái phạm chuyện hôm nay nữa '' Dư Chấn nhẹ giọng nói .
Hai đứa đi về phòng , hiện giờ trong phòng còn lại Dư Chấn và Nhã , cô thấy cái cây dài anh cầm trên tay thì nuốt nước miếng , tự nhiên cô thấy sợ , quất 20 roi chắt đít cô nát luôn quá , mà cô lúc nảy mạnh miệng quá mà sao giờ lại thấy sợ vậy ko biết .
''Nhiều năm rồi con đâu dám tới đây , tại sao hôm nay lại tới ?'' Dư Chấn nhẹ giọng hỏi cô .
''Con lo cho hai đứa nhỏ ý ạ , nên đến đại nhưng sao con ko thấy bà ạ ?'' Nhã nhỏ giọng hỏi .
''Mẹ và ba đi du lịch rồi , chưa về đâu '' Dư Chấn nói .
''Vậy ạ ! Vậy con về nhé , hôm khác con lại đến chơi tiếp '' Nhã nói xong muốn đi ..
Dư Chấn cầm cây roi chắn trước mặt cô rồi nói '' khi nảy ai nói muốn ăn roi mà , chưa đánh đã chạy rồi sao ?''.
Nhã nghe vậy thì hơi chột dạ nói '' cậu định đánh con thật ạ , đừng đùa chứ ? Cậu đinh đánh con bằng cây roi vừa dài vừa nguy hiểm này hả ?'' .
Dư Chấn mĩm cười nói '' có cây ngắn hơn nhưng cũng nguy hiểm hơn , con chịu ko ? Nhưng nói trước nó bự hơn cây này đó '' .
Anh nói mà cô nghe sao nó kì kì gì đâu , anh đâu phải loại người đưa đẩy kiểu này , cô trầm giọng hỏi '' cậu đang nói bậy đúng ko ? Làm gì nguy hiểm dữ dạ , cậu lấy ra cho con coi thử xem '' .
Dư Chấn ko cười , anh đi tới bàn làm việc lấy cây thướt gổ bự và dày hơn nhưng ngắn hơn thật , anh để lên bàn làm Nhã giật mình ...
''Bậy là bậy ở chổ nào ? Ai mới đang nghĩ bậy hả ?'' Dư Chấn giận dỗi nói rồi lườm cô .
''Haha ! Tại con đoán sau thôi , cậu đừng giận mà , ai nghĩ cậu dấu nhiều thướt vậy chứ ?'' Nhã lời nói quê ơi là quê luôn rồi .
''Chịu bị đánh cây nào ? '' Dư Chấn cho cô chọn 1 trong hai cây .
Nhã biết hôm nay khó tránh ăn đòn liền mĩm cười nói '' còn cây thứ 3 ko ạ ? Chắt cậu ko chỉ có hai cây này đâu nhỉ ?'' .
''Hết rồi , lấy đâu ra cây thứ 3 nữa '' Dư Chấn lời nói chậm rãi anh ko phải đang đùa với cô gì đâu mà ...
''Dạ ! Vậy con xin phép té trước đây '', Nhã đứng từ bên trong rồi lao ra cửa như tên bắn nhưng đó là cô nghĩ vậy thôi chứ cô chạy ko nhanh nổi khi giọng nói của anh ấy cất lên cô đã bị chậm nhịp .
''Nếu con chạy trốn thì sẻ hối hận đấy '' Dư Chấn ko biết nói thật hay đùa nhưng Nhã đã ko chạy được .
''Vậy con nợ lại nhé , dù gì con đã 35 tuổi mà bị đánh bằng roi thì thật xấu hổ lắm '' Nhã nhỏ giọng phân bua .
''Được thôi ! Bóp vai cho ta đi , nhiều khi ta vui có thể xí xoá cho đó ''Dư Chấn qua ghế ngồi xuống ...
Đây là phòng làm việc của anh , bên kia có cánh cửa thông với phòng ngủ , căn biệt thự này ko phải là căn mà năm xưa anh và Nhã sống , căn nhà đó cách đây 200 mét , căn này của ba mẹ anh ở , anh dọn về để mẹ anh chăm sóc hai đứa nhỏ phụ anh mà thôi ,
Nhã đi tới khom người xoa bóp vai cho anh , cô rất hợp tác , hay nói trắng ra cô khoái thì đúng hơn , [ hihi cơ hội như vầy khó lắm mới có chứ chẳng đùa ]
''Sao vậy ! Tay nghề con được chứ ? Có làm cậu vui hơn hong ?'' Nhã nhẹ giọng hỏi .
''Ừm ! Rất dể chịu , con học qua khoá xoa bóp mà phải ko ?'' Dư Chấn hỏi .
''Người học khoá đó là chị Trúc , con có học đâu '' Nhã nói xong bóp muốn gãy vai của anh luôn ...
''Ui ! Thôi đi , con ko qua trường lớp làm ko ra ngô ra khoai gì cả '' Dư Chấn lật mặt như lật bánh tráng .
''Cậu nói đúng ! Dù gì thì ai kia vẫn có trình độ cao hơn con , vì chiều lòng quân mà học xoa bóp đó ạ ''Nhã còn mĩa mai thêm nữa ..
''Biết vậy thì tốt , con ngoài cái miệng nói càng ra , ko có cái gì là chứng minh con chịu đầu tư hết , lời nói cũng khó nghe nữa '' Dư Chấn góp ý ..
''Lời nói khó nghe gì chứ ? Giọng con cũng dể nghe tại ko nói nhỏ thôi , nói nhỏ vẫn đổ được khối anh trai trẻ đấy ''Nhã cãi cùn...
''Vậy sao ? Chắt họ yêu con vì bề ngoài của con thôi , nè nhé cậu cho con nhìn thẳng vấn đề luôn để con bớt ảo tưởng , thứ nhất con đã luống tuổi ,với cái tuổi 35 của con thì khó quen trai trẻ lắm , mà có quen thì chắt cũng là mấy thằng đào mỏ thôi , thứ 2 con ko thể quen được ai vì con ko có nhiều lợi thế về tất cả luôn , ko xinh , ko giỏi, ko cao , ko ngọt ngào , ko nhiều kinh nghiệm tình ái ''
Anh nói xong mặt Nhã tối sầm lại , cô tại sao qua miệng anh lại thành cái đồ ế chổng mông mà khuyết điểm đầy đường vậy , cô thật sự tệ vậy sao ? .
''Cậu đúng là ! Cậu thật sự biết cách hạ nhục sĩ khí quân ta , con dù gì vẫn tính là người cùng phe với cậu mà , vậy mà cậu nỡ lòng nào hạ bệ con để nâng cao cô gái của cậu vậy ? Chị Trúc ấy nhé , vừa tốt nghiệp trường danh tiếng ở nước ngoài , lại cao trên 1m 7 và cực kì xinh đẹp , vừa biết nhảy còn biết xoa bóp , đã vậy còn giỏi mấy ngôn ngữ nữa , phụ nữ hoàn hảo như vậy thì được mấy người chứ , cậu hạ thấp tiêu chuẩn xuống ko được sao ? Nhìn ưu điểm của con đi , con .... Con ...''
Nhã ấp a ấp úng tìm ưu điểm của mình , cô có ưu điểm gì ko ta ....
''Nêu ưu điểm của con thử xem , ko có đúng ko ?'' Dư Chận lạnh lùng nói ..
''Có ! Con tất nhiên có , con chung tình ... đúng rồi , con chung tình nhé , điều đó chứng minh con nhiều năm qua chỉ yêu có 1 người , chưa từng yêu người thứ 2 , ưu điểm kiểu đó ăn đứt mấy cái kia chưa ?'' Nhã nói xong Dư Chấn hơi im im , anh chỉ muốn chọc cô thôi nhưng có vẻ cô giận rung người rồi .
Thấy Dư Chấn im lặng Nhã ngồi xuống kế bên nói '' sao hả , cậu đã tâm phục khẩu phục chưa ?
''Haha ! Haha '' Dư Chấn bật cười ...
''Cười gì chứ ? Con nói vậy có gì cậu cười lớn vậy ?''
''Con nói ưu điểm là chung tình hả , suốt 18 năm qua con chỉ yêu 1 người ko hề thay lòng sao ? Vậy nếu người đó cũng yêu con suốt 18 năm qua vậy ưu điểm của người đó cũng quá tuyệt rồi còn gì ?'' Dư Chấn nhìn cô rồi nói tiếp '' vậy con nghĩ hai người có xứng với nhau ko ?'' Lời anh nói xong làm Nhã như lạc vào sương mù vậy ..
''Cậu muốn nói gì vậy ? Cậu đang rắc thính sao ? Thính có độc '' Nhã nhỏ giọng nói .
''Suốt 18 năm qua bản thân ta tuy có nhiều khuyết điểm nhưng nói đến chung tình ta cũng chỉ có 1 người ấp ủ ở trong lòng thôi , như vậy đủ chứng minh ta yêu người đó chưa '' Dư Chấn nói xong nắm tay cô , rồi anh nhìn cô đắm đuối ...
''Ý là ! Ý cậu muốn nói là cậu cũng yêu con hả ?'' Nhã cũng nhìn anh chăm chú rồi nói .
''Ko phải là cũng yêu mà là Anh yêu em '' Dư Chấn nhẹ giọng nói với cô ...
Thình ....thịch....Thình ....thịch .....
''Thật sao ? Yêu thật...sao ?'' Nhã nhỏ giọng nói ...
''Anh yêu em '' Dư Chấn nói xong thì nhít tới để hai đôi môi có thể chạm vào nhau ...
''Khoan đã !!! '' Nhã né ra rồi lấy điện thoại xem .... ''Hôm nay là 17 tháng 9 ko phải cá tháng tư , vậy cậu nói thật rồi '' cô lẫm bẩm rồi nhìn anh hỏi '' rồi nói lại đi cậu'' .
''Dẹp '' Dư Chấn tụt mode anh quay mặt đi hơi ngại ...
''Không ! Không ! Con hơi bất ngờ thôi mà , đừng vậy mà '' Nhã kéo vai anh qua rồi nhẹ giọng năn nĩ ..
''Anh đưa em về '' Dư Chấn nói xong đứng dậy .. Nhã đứng dậy theo ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro