Chọn Lựa Là Một Quyết Định Khó
Nhã đến Trúc Lâm Viên , cô ngồi trong phòng nhìn ra bên ngoài , quán ăn này hoạt đông đã 10 năm , đất là của cậu cho cô thuê , năm dịch bệnh từ 2019 tới hết năm 2021 cậu ko hề nói tới tiền thuê đất , cô dù mở miệng vẫn rất tự tin mình biết tính toán và biết suy nghĩ nhưng quan trọng cái nền móng mà cô xây đó là nhờ cậu giúp .
10 h sáng quán đã có khách quen vào ăn , quán phục vục thức ăn theo chủ đề và khu vực , có mấy giang tách biệt nhau nên ai thích kiểu nào thì ngồi khu đó , dù gì vẫn là 2000 mét vuông đất , rộng thấy bà luôn ...
''Chị ! Bên ngoài có khách muốn gặp chị '' quản lí dưới quyền cô mở cửa phòng bước vào nói .
''ai vậy ? Nói tôi ko có đây đi '' Nhã chán nãn nói .
''chú ấy tên Dư Chấn ạ '' Quản Lí từ tốn nói .
''Sao ko nói sớm '' Nhã đứng dậy chạy ra , chạy gần tới cô đi chậm lại ..... thấy Dư Chấn đang đi vào một phòng V .I P cô đi vào theo ...
''Cậu gọi con ạ ?'' Nhã cúi đầu nói .
''Ngồi đi '' Dư Chấn chị cái ghế đối diện ý muốn cô ngồi đó .
Nhã ngồi xuống nhìn anh , Dư Chấn tay cầm menu gọi mấy món cho nhân viên đi làm , lúc này anh mới ngước mắt nhìn cô .....bốn mắt giao nhau liền một lời khó nói hết .
''Cậu đến ko phải muốn ăn cơm với con thôi chứ ?'' . Nhã nhẹ giọng .
''Con cần bao nhiêu tiền '' Dư Chấn nói luôn .
Nhã lúc này biết chắt Trúc nói gì đó rồi nên cô lắc đầu nói '' ko có cần tiền gì ạ ? Công việc của con vẫn ổn ''.
''Con quyết định dấu diếm ta đến chừng nào ? Đây là lúc cần nói thật , con cứ phải nói dối thì mới yên hả ?'' Dư Chấn hơi giận nói .
''Con nói ra thì cậu cho con mượn tiền trả nợ sao ? Con nói thật thì sẻ thay đổi được gì sao ? Bao nhiêu lời thật lòng con nói rồi cậu làm theo lời đó được ko ?'' Nhã tự nhiên cũng nổi sùng mà nói , lời vừa đủ nghe , suy cho cùng cô ko dám hổn láo với người đàn ông này .
''Phải nói xem có giải quyết được ko đã , chưa nói đã sợ ko được thì đâu phải là con ,bình thường con mạnh mẽ lắm mà , sao hôm nay lại chọn cách nhờ người khác giúp đở kiểu đó '' Dư Chấn nói với giọng đủ nghe , có chút mất bình tỉnh nhưng vẫn giữ được phong độ chững chạc thấy nguy ko sờn của anh .
''Cách gì chứ ? Con đã làm gì đâu , con còn chưa nghĩ được cách nữa , cậu nói ra làm như con là loại để dãi cần tiền liền bò lên giường với đàn ông vậy ?'' Nhã giận dỗi lời nói dứt khoát .
''Vậy con ko có ý đó sao ? Làm ta nghĩ oan cho con hả ?'' Dư Chấn nghe những từ cô nói bò lên giường với đàn ông mà anh lại giận hơn mà thôi .
''Cậu !!! Cậu .....!!!'' Nhã rung mà hai hàm răng va vào nhau làm môi cô mấp máy , nước mắt cứ như vậy mà ứa lại trong mắt ko thể rơi ra , Nhã vốn đối với anh đã có một mặt rất yếu đuối , với người đàn ông lạnh nhạt này cô ko thể buông bỏ , cô mạnh mẽ đến mấy nhưng chỉ có Dư Chấn mới làm cô tủi thân đến phát khóc , còn ngòai ra cô rất lì lợm . Ko sợ bất cứ chuyện lớn nhỏ gì .
''Oan ức lắm hả ? Ko nói nên lời '' Dư Chấn dù cảm nhận được cô uất nghẹn nhưng anh cũng ko xuống giọng dù trong lòng chưa từng muốn làm cô tổn thương , chẳng hiểu sao lời nói lại đi ngược lại sự mong muốn của anh .
''Cậu nghĩ con là loại phụ nữ đó thật sao ạ ? '' Nhã nhẹ giọng hỏi , lời nói mang theo sự thất vọng tột độ .
''Đừng quan tâm người khác nghĩ gì về mình , con dùng hành động để chứng minh cho họ thấy là được , yếu đuối như vậy con còn đứng vững được tới hiện tại thì ta vẫn coi đó là phép màu đó '' Dư Chấn lời nói đầy sự mĩa mai cô .
''Người khác nghĩ gì con ko quản , nhưng riêng cậu thì khác , cậu nghĩ con thế nào ? Con yếu đuối vậy đấy , sống tới giây phút này được là nhờ ôm vào tình yêu dành cho cậu mà sống được đó ạ , câu trả lời như vậy cậu vừa lòng chưa , đủ chứng minh chưa ?'' Nhã đứng dậy hai tay chống xuống bàn , cô chồm tới dùng ánh mắt thiên thu vạn thuỷ mà nhìn anh .
Dư Chấn bị cô cho nhảy hố liền liếc mắt hướng khác nói '' Lý do ko có căn cứ , đừng làm như mình giỏi thao túng tâm lý lắm , nói đi con nợ bao nhiêu tiền '' Dư Chấn nhẹ giọng nói , ko gắt gao cũng ko hằng học , rất nhẹ và bình thường .
Nhã hơi bất ngờ nhìn anh , tưởng cô sẻ bị chữi chứ nghĩ vậy cô bật cười nói '' cậu vẫn nhượng bộ con , vẫn như xưa ko thay đổi , khi câu chuyện lên cao trào cậu điều muốn nó kết thúc trong êm đẹp nhưng hiện tại đã ko còn như xưa nữa , Nhã của hiện tại rất tham lam , cô ấy ko còn cảm thấy thoả mãn khi được Cậu dịu dàng nữa đâu '' .
Dư Chấn nghe cô nói thì cảm thấy quả đúng Nhã đã thay đổi , cô lì như trâu vậy , nói ko nghe mà cãi leo lẽo , nếu những năm đầu đời cô ngoan bấy nhiêu , hiền bây bấy nhiêu thì ở những năm này cô cứng đầu , ngang ngược , bá đạo , đơn giản vì cái cô muốn là tình yêu của anh và cô nhưng ko có kết quả , cô làm mọi chuyện căn như dây đàn , khiến anh là người phải nhượn bộ ngược lại cô .
''Con nhất định ko nói mình nợ bao nhiêu sao ? Hay để cậu đoán '' Dư Chấn đành nói qua chuyện khác .
Nhã im lặng ..... thức ăn được nhân viên mang vào , cô ngồi đó ăn cùng anh , dù gì cũng trưa rồi nảy h nhân viên ko dám đem zô bì sợ dính đạn lạc của bà chủ ế chồng khó chịu này .
''Chuyện của con cậu đừng quan tâm nữa , lo cho em Trúc của cậu đi '' Nhã gắp thức ăn rồi lạnh giọng nói .
Dư Chấn cũng ăn cơm .... Anh đến muốn giúp cô nhưng cuối cùng lại thành ra như thế này , đôi khi lớn tuổi rồi tự nhiên cũng có cái dở , nếu ngày bé thì cứ việc nói , con thiếu tiền ạ là sẻ xong còn bây giờ Nhã cũng đã 35 tuổi cô có sĩ diện , còn tự ái cao nữa , thiếu nợ thì ai cũng biết mà người nhà thì dấu đi , trong khi anh là người duy nhất có khả năng cáng đáng thì cô lại lơ đi .
''Công Ty bất động sản Hoàng Anh bể bợ vừa mới bị bắt gần đây con ko đầu tư vào đó chứ ?'' Dư Chấn vẫn gắp thức ăn miệng thì hỏi cô .
Nhã bồn chồn , cô chỉ cần hiện lên 1 thoáng do dự đã bị anh nhìn thấu ....
''Cậu đã từng suy nghĩ tới chuyện con đầu tư vào Hoàng Anh nhưng cụ thể để con phải bán cả Trúc Lâm Viên thì ta ko thể biết chính xác là bao nhiêu , Nhưng nếu đã vậy ta ko ngại đoán con bỏ 20 tỷ vào Hoàng Anh để nhận 10% giá trị lợi nhuận từ đó đúng chứ ?'' Dư Chấn lại tiếp tục suy đoán...
Nhã bị nắm thóp liền im phăng phắt ....
''Con trước đó vốn dĩ đã đầu tư vào toà nhà 20 tầng cùng với bên cty cùng với cậu , con đã ko còn vốn huy động bằng tiền mặt nhưng lợi nhuận vẫn có lời , có phải con đã vay vốn ngân hàng để đưa vào Hoàng anh bằng cách thế chấp Trúc Lâm Viên ko ?'' Dư Chấn lại hỏi ...
Nhã mặt tái mét ko còn giọt máu , cô bị anh bắt đúng bệnh rồi nói gì bây giờ ...
''Hiện giờ Hoàng Anh đi tù rồi con có thể ko lấy lại được 20 tỷ đó đâu , vậy nợ ngân hàng người trả được chỉ có ta mà thôi , con còn ko nói là nợ bao nhiêu sao ?'' Dư Chấn gằng giọng hỏi .
Nói tới đó rồi mà còn im được thì Kim Nhã chắt hợp sọ của cô bọc bằng đồng rồi , nói ko thủng .
''Con có thể lấy lại tiền đầu tư bên Hoàng Anh , một doanh Nhân đã đứng ra mua lại những thiệt hại của Hoàng Anh rồi , nghe nói ông ấy sẻ đứng ra trả nợ cho bên đó , con có giấy tờ hẳng hỏi mà '' Nhã nhẹ giọng giải thích với anh .
''Đừng gấp , để cậu nói cho con biết , nếu như Doanh Nhân đó lấy vốn điều lệ của Hoàng Anh , lãnh nợ cho bên đó thì ông ta được lợi gì con có nghĩ thử ko ?'' Dư Chấn hỏi nhưng Nhã ko trả lời , thấy vậy anh lại nói '' nếu như ông ta đứng ra trả nợ cho bên đó chắt chắn số tiền mà ông ấy bỏ ra sẻ thấp rất nhiều với giá trị tài sản mà ông ấy nhận được từ Cty của Hoàng Anh , và những cổ đông như con chỉ nhận được 20 đến 50 % số tiền con đã đầu tư , tính ra vẫn ko đủ để con trả nợ cho ngân hàng ''.
Dư Chấn giải thích xong Nhã gật đầu xem như đã hiểu .
''Ông ấy có hẹn con vào tối thứ 5 tuần này gặp mặt để nói về vấn đề trả nợ đó '' Nhã nhẹ giọng nói .
''Con nhận lời ?'' Dư Chận liếc mắt hỏi cô ..
''Con chưa trả lời vì ko xắp xếp được thời gian ,tối thì con ko đi được cho nên....'' Nhã nói chưa xong đã va phải ánh mắt lửa đạn của Dư Chấn , cô im ru luôn .
''Chuyện này uỷ quyền lại cho luật sự làm đi , ta sẻ đứng ra thu xếp cho '' Dư Chấn thở dài nói .
''Ko cần đâu , con tự làm được , con tuyệt đối ko phiền tới cậu ''Nhã dứt khoát từ chối luôn .
''Con muốn thế nào mới chịu để ta giúp đây hả ?'' Dư Chấn hết kiên nhẫn hỏi cô .
''Trừ phi cậu yêu con , ko thì đừng giúp gì cả ?'' Nhã cùi ko sợ lở nói luôn ...
''Hoang đường '' Dư Chấn quay mặt đi nói ..
''Chuyện hoang đường hơn con cũng đã từng nghĩ ra rồi , cậu nếu ko có tình cảm nam nữ thì đừng quan tâm con nữa , con ko chấp nhận sự giúp đở của người ko yêu mình đâu '' Nhã lạnh lùng nói .
''ồ ! Lời nói thật mạnh mẽ , đất ở Trúc Lâm Viên hình như mấy tháng vẫn chưa ai trả tiền thuê thì phải ? Còn số vốn con nợ cậu lên đến 30 tỷ con cũng cảm thấy cậu giúp ko gì con sao ? ''Dư Chấn mĩm cười nói với giọng chăm chọc .
''Tính từ lúc này nè ,cái đó là chuyện cũ rồi chứ bộ '' Nhã chống chế , nợ từ từ trả làm gì căn .
Dư Chấn nhếch môi cười nói '' vậy hết tháng này cậu lấy đất Trúc Lâm Viên lại con lo dẹp tiệm đi là vừa , Kim Nhã có phải cậu chiều con quá rồi nên con nghĩ mình mãnh mẽ lắm đúng ko ?'' Dư Chấn nói xong cô như rơi từ trên tầng 50 xuống tầng B1 ....
''Cậu lấy đất lại sao ? Tại sao chứ ?'' Nhã hỏi trong vô thức .
''Con nói sẻ ko nhận sự giúp đở của người ko yêu mình mà , cậu muốn để con thấy tình yêu mà con treo ở đầu miệng đó qua năm tháng nó đã thay đổi thế nào ?''
''Khoang đã cậu, cậu giận sao ? Con chỉ là nói cứng vậy thôi mà , cậu lại tuyệt tình thật hả ?'' Nhã lúng túng đứng dậy chặn ngay cửa ko có Dư Chấn đi .. anh thấy vậy đứng lại nhìn cô ..
''Cậu xin cậu nghĩ lại '' Nhã nhỏ nhẹ ...
Dư Chấn nhìn cô từ trên cao , cô như một kẻ tội đồ bị ánh mắt thành thánh của anh phán xét , Dư Chấn nắm lấy cái cằm của cô rồi đặt ngón tay cái lên cánh môi đáng hé vì sự bất ngờ anh đưa mặt sát xuống Nhã tưởng mình bị hôn rồi thì anh nhẹ giọng nói '' Ko những lấy lại đất , mà 30 tỷ cũng trả luôn nhé , thời hạn 1 tháng để con thu xếp , lố là tính theo lãi ngân hàng '' anh nói xong cô chết lặng luôn...
Nhã né sang 1 bên để anh rời đi ....
''Rỏ ràng mới đầu mọi chuyện còn tốt đẹp lắm mà, sau bây giờ tất cả những thứ cô có điều tự nhiên biến mất vậy '' . Nhã nhỏ giọng nói rồi tới khóc cũng ko khóc được .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro