Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6


   " Vương Uy cậu dậy đi !!! Ăn sáng nữa ! Trễ đó ! " - Kha Diệp lây dậy .

   Thân hình to lớn nhưng lười biếng của Vương Uy trở mình ôm Kha Diệp vào lòng . Kha Diệp đỏ như quả gất , chúng ta đều là con trai mà... Diệp Diệp vùng dậy nhưng không thành , đành bất lực nằm trong lòng chờ cậu chịu buông . Tuy nhiên ...

     " Vương Uyyy.... Cậu buông ra đi .... Đi súc miệng đi ! "

     " Cậu buông ra đi , tớ còn phải đi học "

     " Hôm nay nghỉ đi !" - Vương Uy ôm chặt trong lòng .

     " Đauu ! Chúng... Ta làm vậy có phải là kỳ quá không ?"

     " Không ... Chẳng phải chúng ta là bạn thân sao ?" - Vương Uy muốn xem biểu cảm .

     " Phải phải ! Nhưng...." - Kha Diệp chưa nói hết câu liền bị Vương Uy nhảy vào .

     " Đã là bạn thân thì phải ôm nhau để thể hiện tình cảm . Nếu không cho tớ ôm tức là cậu không muốn làm bạn thân tớ ." - Vương Uy nhéo mũi Kha Diệp .
  
    " Thật sao ? Vậy... Cậu ôm đi .... Nhưng mà tớ thật sự sắp trễ học rồi ... Cậu không muốn đi học sao ? " - Diệp Diệp lo lắng nhìn đồng hồ .

     Trông thấy gương mặt ấy Vương Uy liền buông cậu ra . Kha Diệp cuối cùng cũng được thở ! Tưởng đâu chết ngạc rồi ấy !

      " Vương Uy ... Tớ làm cơm rồi , nếu cậu thấy không khoẻ thì nghỉ đi ! " - Kha Diệp nhìn Vương Uy nở lên một nụ cười dịu dàng , thuần khiết .

     Một lát sau , khi Diệp Diệp rời đi Vương Uy vẫn còn thẫn thờ với nụ cười ấy . Em chính là đang câu dẫn anh sao ?
      -------

     Chiều đến khi Vương Uy giải quyết xong vụ đường dây buôn lậu bị lộ thì một cuộc điện thoại gọi đến , đó là Kha Hoàng .

    " Chuyện gì ? "

    " Là tôi , Kha Hoàng ! "

    " Sao cậu biết số của tôi ? "

    " Là do anh hai tôi cho !" - Vương Uy chợt nhớ lúc thấy Kha Diệp ngủ quên có lấy điện thoại lưu số của mình .

    " Tôi có thể gặp anh để nói chút chuyện chứ ? Anh đang ở đâu vậy tôi đến ."

    " Đến trường đi ."

    Một lát sau , Kha Hoàng đứng ngẩn tò te nhìn ngôi trường hệt như lần đầu Kha Diệp đến đây . Trông thấy Vương Uy đang ngồi trên chiếc ghế dài cách đó không xa , liền bước đến và vào thẳng vấn đề .

    " Hình như anh là bạn cùng phòng của anh trai tôi , tôi có nge anh ấy kể lại ." - Không thấy Vương Uy trả lời Kha Hoàng nói tiếp .

   " Tối đến , anh ấy hay gặp ác mộng nên có thể phiền anh đến và ôm anh ấy vào lòng trấn an có được không ?"

   " Chuyện đó tôi biết . "

   " Mong anh có thể để mắt đến anh ấy một chút , hồi bé vì quá tốt bụng mà anh ấy bị người khác lợi dụng . "

    " Được rồi , tôi có thể biết điều gì khiến Diệp Diệp gặp ác mộng không ? "

   " Anh ấy sống sót thần kỳ trong một vụ thảm sát , anh ấy lúc chứng kiến cảnh ba mẹ mình bị giết lúc đó còn quá bé . Đối với một đứa trẻ mà nói , nó đã để lại một nổi sợ hãi không thể xoá nhoà . Nên sau đó , đêm nào anh ấy cũng mơ đến điều này ."

      " Nói vậy cậu không phải là em ruột của Diệp Diệp ? "

     " Đúng vậy , lúc đó Kha Diệp được bà của tôi nhận nuôi . Sau đó , bà mất , chúng tôi thì coi như là anh em ruột sống nương tựa lẫn nhau . "

     " Cảm ơn vì thông tin có ích " - Vương Uy khách sáo .

     " Không có gì ! Tạm biệt , tôi chỉ lo cho anh ấy không hoà nhập được thôi ." - Kha Hoàng vãy tay chào .

     Thế đấy , nhìn cái con người ngây thơ , thuần khiết có nụ cười toả nắng như em ấy , không ai nghĩ rằng em đã từng phải trải qua những chuyện như vậy . Rồi hắn chợt nhận ra , đây là lần đầu tiên bản thân cảm thấy muốn được là tất cả của ai đó . Điều này khiến cho Vương Uy càng ngày càng vững tin một điều rằng , em ấy thật sự bắt lấy trái tim mình rồi .

-----


    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro