Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 : Chàng trai giữa buổi tối

Bảo vệ đang ngủ gật ! Thấy Kha Diệp đến nhìn lầm thành phó hội học sinh trên trường . Liền mở cửa cho cậu .

Sau khi hất hả chạy từ nhà đến . Kha Diệp nuôi niềm hy vọng nho nhỏ rằng Chung Lâm vẫn còn ở đây . Ngay lập tức niềm tin của cậu bị vùi dập một cách phũ phàng , bởi nhà trường đã phát loa ký túc xá đóng cửa học sinh không được phép ra ngoài . Kha Diệp phải tự lực cánh sinh !

Diệp Diệp hít một hơi để lấy tinh thần , mình phải tự lực cánh sinh thôi ! Đúng vậy ! Mình là một người đàn ông đích thực , mình có thể nhớ đường mà đi .

Kha Diệp lấy hết chất xám trong đầu vận dụng . Cậu mau chóng chạy thật nhanh trước khi lại quên . Lần này tốt hơn lần trước khá nhiều ! Cậu đã tìm được lớp mình trong vòng 27' , lần trước là nữa tiếng !

Cảm thấy mình thật đáng khen , Kha Diệp thầm vỗ tay trong lòng tự trao giải thưởng cho mình là thanh niên gan dạ nhất năm .

Kha Diệp mở cửa ra thấy trên bàn trống trơn . Cảm giác như trái tim Diệp Diệp vừa đập hụt một nhịp .

Kha Diệp không lo chuyện bị mất điện thoại, chỉ lo có ngươi đọc được nhật ký của riêng tư của cậu . Và có những thứ thật sự khá xấu hổ , không nên xem ví dụ như ăn vụng bị ba má la , bị điểm kém , bị thầy cô la và đặc biệt là những lời tâm sự bức xúc trong đó .

Trời ơi ! Có người đọc được chắc chết luôn cho rồi . Kha Diệp hoảng loạn vô cùng , đi tìm khắp nơi kể cả những nơi mà cậu biết rằng sẽ không có ! Dù gì cũng không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào .

Cậu tìm kiếm điên cuồng . Cuối cùng kéo cửa ra cùng với vẻ mặt đau khổ tràn đầy hoang mang . Ánh mắt đờ đẫn nhìn xung quanh .

Đang đi thì " Bịch !" Kha Diệp giật mình lùi về sau ! Làm quái nào mà có tản đá chắn giữa đường như vậy ? Cậu ngước lên xem vật thể trước mặt là gì thì ra là một chàng trai .

Kha Diệp trợn mắt . Người gì mà cứng dữ vậy , sưng một cục ngay đầu rồi . Nghĩ đến như vậy , lúc nãy đập vào cũng khá mạnh chắc chắn người kia cũng có cảm giác đau . Kha Diệp liền cúi người :

" X... Xin lỗi ! Tôi không cố ý ! Tôi thật sự xin lỗi ! Anh có đau không ? "

Nhìn vẻ mặt vừa luống cuống vừa hoang mang sau đó là lời xin lỗi vô cùng chân thành . Chàng trai tỏ vẻ bất ngờ , tựa tiếu phi tiếu trả lời :

" Không sao ! Giờ này còn ở đây làm gì ?"

" Tôi kiếm điện thoại " - Kha Diệp nhìn chàng trai cao to trước mặt , dáng vẻ anh tuấn chắc chắn được nhiều cô gái theo đuổi . Ánh mắt của Kha Diệp dừng lại ở bàn tay của chàng trai kia , vết thương trông khá nặng , máu vẫn đang chảy .

" Anh bị thương ! Có cần tôi giúp băng bó không ? Chúng ta nên cầm máu , mất máu quá nhiều sẽ không tốt !" - Kha Diệp cuống cuồng chỉ vào bàn tay kia .

Chàng trai bất ngờ gật đầu đồng ý !

Hiện giờ trong lớp học , Kha Diệp đang nhẹ nhàng hết mức để băng bó vết thương cho chàng trai .

" Cậu tên gì ?"

" Kha Diệp ! Còn anh "

" Gọi là Vương Uy ."

" Cậu học lớp mấy ? "

" Lớp A "

Vương Uy bất ngờ nhìn thằng nhóc trước mặt bằng vẻ mặt đùa nhau sao ? Anh mày ko có ngu ! Trông thấy vẻ mặt kia , Kha Diệp liền nói :

" Thật mà ! Tôi không có nói xạo !" - Kha Diệp vỗ vỗ ngực .

" Tôi chưa thấy cậu bao giờ ! "

" Tôi mới chuyển tới do hôm nay có việc không may sảy ra nên không thể đi học "

Kha Diệp tường thuật lại , đang có ý định nhờ Vương Uy dẫn ra khỏi trường thì thấy một cái dây hình vỏ dừa rơi ra từ trong túi quần của Vương Uy . Một lần nữa mặt của Kha Diệp biến sắc , sau đó đỏ lên . Vương Uy trông thấy biểu cảm trên gương mặt của cậu nhóc này , trông buồn cười vô cùng mà lại.... Đáng yêu !

" anh...anh.... Cái....điện thoại... Của tôi " - Kha Diệp chỉ vô .

" À ! Cái này đó hả ?" - Vương Uy móc ra đưa cho Kha Diệp .

Kha Diệp chộp lấy , cảm thấy xúc động vô cùng . Cuối cùng cũng đã tìm được nó , hú hồn hú vía . Mà ... Khoan đã ! Nếu đã cầm tức là đã mở mà đã mở tức là đã đọc ....

" Anh... Anh đọc chưa ?" - Kha Diệp quay qua nhìn với ánh mắt tràn đầy niềm hy vọng . Làm ơn hãy nói là chưa đi !!!!

" Tiếc là... Chưa !" - Vương Uy cười .

Ngay lúc đó ánh mắt Diệp Diệp sáng rỡ lên ! Lạy trời cám ơn ngài . Kha Diệp nắm bàn tay đầy vết thương của Vương Uy cười tủm tỉm .

" Cám ơn anh !" - trong lòng cậu thở phào nhẹ nhỏm , hên quá chưa đọc , sau này phải cài mật khẩu mới được .

" À ! Anh học lớp mấy ?"

" Lớp A !"

" Hả ? Vậy cậu bằng tuổi tớ ?" - làm người ta kêu anh nãy giờ .

" ừ ! "

" vậy ! Chắc cậu to con nhất lớp nhỉ ?"

" Cao hơn bọn họ một tý thôi "

Kha Diệp vừa nghe xong liền đứng hình . To hơn một tý ? Tức là... Cái thân hình cường tráng kia nếu tính là 5 thì mọi người trong lớp là 4 ! Thế mình chỉ bằng 3 thôi á ? Trời má ! Ăn gì mà bự kinh thế ? Kha Diệp cảm thấy tủi thân , nhìn lại mình cao 1m 68 , không hề có cơ bụng trông mảnh mai vô cùng . Thật đau lòng mà .

" Cũng trễ rồi ! Cậu có thể dẫn tôi ra cổng được không ? Tôi không nhớ đường ." - Kha Diệp chợt nhận ra trời đã tối sầm .

Vương Uy dẫn Kha Diệp ra cửa , cửa đã bị khoá .

" Tôi quên mất sau 6 giờ trường sẽ bị khoá cửa hết ." - Vương Uy nhún vai bình tĩnh nói .

" Bây giờ phải làm sao ?" - Kha Diệp cuống cuồng , sao trông anh như không có gì xảy ra vậy ?

" Chờ người đến thôi ! Chắc cỡ 9 giờ có một đợt đi tuần lúc đó sẽ mở cho chúng ta . Về lớp lại đi , xíu có người đến " - Vương Uy ôn tồn nói .

Vậy là cả hai vào lại lớp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro