Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2.2

Chương 2.2

“Cô ta rõ ràng kêu không cần! Anh không biết khi con gái kêu “Không cần”, ở trên pháp luật đủ để kết anhtội cường bạo sao?” Lê Hưng Hưng không vui vẻ trừng mắt Nguyên Tác Hạo.

Tuấn nhan hắn cách cô thật là gần, trong đôi mắt ưng có tức giận. “Tiểu thơ, cô là xử nữ sao? Chẳng lẽ cô không rõ có khi con gái kêu “Không cần”, thật ra là một ý tứ khác chính là “Đừng có ngừng” sao?”

Lê Hưng Hưng cắn cắn môi, hai má thêm một chút đỏ hồng. “Ai…… Ai là xử nữ a?”

Thấy cô thẳng thắn phủ nhận, vừa thấy bộ dáng cô như vậy, chỉ dám uông uông uông(*) sủa loạn, nhưng cũng không dám hành động thực tế hơn.

(*) tiếng chó sửa, như gâu gâu chẳng hạn.

“Nếu cô không phải là xử nữ, vì sao lại lặp đi lặp lại, và một lần nữa cản trở chuyện tốt của tôi?” hắn híp mâu, dựa thật gần vào cô. 

“Tôi nào có cản trở chuyện tốt của anh?” Lê Hưng Hưng uốn éo người, bởi vì hơi thở của hắn mà tim có vẻ đập hỗn loạn.

“Không có sao?” hắn lấy đùi tách chân nhỏ của cô ra “Cô dám nói cô không có quấy rầy chuyện tốt của tôi?”

Chẳng biết tại sao, hắn khẽ dựa gần cô, cả người cô liền trở nên quẫn trí, thầm nghĩ mau rời đi trước mặt của hắn. “Anh mau thả tôi ra!” “Tôi làm sao biết thả cô ra, lần sau cô có lại thêm một lần phá hư chuyện tốt của tôi?” hắn nhìn chằm chằm vào biểu tình bất an của cô. Thì ra tiểu mèo hoang này cũng có thời điểm bất an? Cái này thật thú vị.

“Anh rõ ràng chính là một con dâm thú……” Lê Hưng Hưng khẽ cắn cánh môi, hai má hiện lên ửng đỏ.

Chân dài của hắn luôn luôn tại bắp đùi lúc này của cô cọ sát a? Cô muốn đẩy hắn ra, bất đắc dĩ thân thể hắn quá mức cao lớn, lại bị hắn hoàn toàn áp chế, căn bản không có biện pháp chống cự.

“Còn nói tôi là dâm thú?” Nguyên Tác Hạo cố ý dùng đầu gối của mình chống đỡ ở giữa hai đùi của Lê Hưng Hưng, như có như không đụng chạm tam giác ở giữa bí mật hoa viên.

“Buông” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hưng Hưng đỏ bừng. “Nếu không buông ra, tôi sẽ lớn tiếng gọi người đến!”

“Như thế nào? Cô không phải thực yêu động tay động chân? Như thế nào hiện tại chỉ biết  khua môi múa mép?” Nguyên Tác Hạo không có ý tốt đem bàn tay to đặt ở trên eo của Lê Hưng Hưng

“Anh” không biết xấu hổ, dám sàm sỡ cô?

“Như thế nào? Có muốn thử một chút hay không? Tôi cam đoan sẽ làm cô dục tiên dục tử(*)……” thanh âm thực mê người của Nguyên Tác Hạo ở bên tai Lê Hưng Hưng nhẹ nói, phảng phất như ác ma đang dụ hoặc lấy phàm nhân(**).

(*) sung sướng cả tinh thần lẫn thể sát, (**) người bình thường

Cô cắn môi cánh hoa, bảo trì thanh tỉnh cho mình, sau đó há miệng hung hăng cắn gương mặt của hắn một cái. Hắn kêu đau một tiếng, hai tay buông lỏng sự kiềm chế đối với cô, vốn định thưởng hắn một đạp, nhưng mà để an toàn chính mình, cô quyết định trước rời đi mới là vẹn toàn.

Nguyên Tác Hạo xoa hai má tuấn mỹ, nhìn bóng lưng chạy trốn của Lê Hưng Hưng, cánh môi nhịn không được nhếch lên.

Tốt lắm, cô gái này làm hắn tức giận! Hắn thề lần sau gặp đến cô, không lột da của cô là không được!

Từ khi gặp được đầu dâm thú kia ở trong ngõ hẻm, Lê Hưng Hưng cũng không dám đi ngõ hẻm kia nữa, luôn đi mới vòng mới trở lại nhà của mình.

Đáng giận! Cô nghĩ đến sẽ gặp lại hắn, chỉ có thể hung hăng đem hắn đánh bẹp dí, thậm chí giống như một cái lon, có thể thuận tay ném vào thùng rác. Nhưng là cô sai lầm rồi, ngược lại cô còn bị sỉ nhục một cách thật thảm.

Đêm nay, sau khi từ võ quán rời đi, Lê Hưng Hưng dọc theo đường đi liền nhìn chung quanh, chỉ sợ gặp được cái sắc lang kia!

Nhưng mà, cô thề, lần sau để cô gặp được hắn, cô nhất định phải hung hăng đánh bẹp dí cái mũi của hắn!

Đồng thời đang lúc Lê Hưng Hưng nghĩ như vậy, mặt cô đột nhiên đánh lên một bức tường người, làm cô không thể không dừng bước lại.

“Đi đường không nhìn đường sao?” Lê Hưng Hưng cau mày ngẩng đầu, chuẩn bị thật tốt mắng cái người trước mặt một chút, nhưng vừa thấy diện mạo của đối phương, cô ngừng thở, lui ra phía sau vài bước.

“Anh, anh, anh……”

“Tôi có họ tên, Nguyên Tác Hạo” đúng vậy, đúng là oan gia cô không muốn gặp lại nhất ── Nguyên Tác Hạo.

“Anh muốn làm gì?” Lê Hưng Hưng bày ra tư thế muốn đánh nhau, tưởng đe dọa được bước đi đang tiến về phía trước của hắn. Cho đến lúc này, cô mới biết được hắn họ gì, gọi là gì.

Nguyên Tác Hạo híp con mắt nhìn Lê Hưng Hưng. “Tôi chờ cô vài ngày rồi, xem ra mỗi ngày cô đều đi đường vòng về nhà, không đi lại ngõ hẻm kia nữa?”

“Anh kệ tôi!” Lê Hưng Hưng bất mãn trả lời. “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”

“Lê Hưng Hưng, con gái thứ hai của Lê gia” Nguyên Tác Hạo dựa vào trên vách tường,  tự tiện châm một điếu thuốc, tuyên bố thân thế của cô một cách thuộc lòng “Năm nay hai mươi ba tuổi, sinh viên, là quán quân TeakwonDo của khu vực”

“Anh” Lê Hưng Hưng mím môi, không nghĩ tới hắn lại biết được lai lịch của cô. “Anh làm sao mà biết?”

“Lấy bối cảnh của tôi, muốn điều tra một người không phải là điều khó khăn” Nguyên Tác Hạo liếc mắt Lê Hưng Hưng một cái. “Nhìn dáng vẻ của cô, vừa mới rời đi võ quán?”

“Liên quan cái rắm gì tới anh” Lê Hưng Hưng phun một tiếng. “Tránh ra, bổn tiểu thư phải về nhà!”

Ngay tại lúc cô đi ngang qua hắn, lại bị cánh tay dài của hắn lôi kéo, cô một cái không đứng vững, ngã vào trong ngực của hắn.

Hắn cúi đầu nhìn cô “Cô còn muốn chạy?”

“Anh cuối cùng muốn làm gì!” cô tức giận vù vù trừng mắt hắn. “Cẩn thận tôi đánh nát cái lỗ mũi của anh”

“Cô yêu sử dụng bạo lực như vậy sao?” hắn híp mắt, cô gái nhỏ phát triển không vượt bậc này cũng dám khiêu khích hắn?

Cô không có trả lời, tay nhỏ bé chuẩn bị đánh về phía cằm đẹp của hắn, nhưng động tác của hắn vĩnh viễn đều so với cô mau hơn một bước, đúng lúc đỡ lấy nắm đấm công kích.

“Không ai nói cho cô biết, thục nữ không thể đối với đàn ông động tay động chân sao?” bàn tay to của hắn cầm lấy tay nhỏ bé của cô, làm cho cô vây ở trong lòng ngực của hắn, không thể thoát thân.

“Họ Nguyên kia, mau thả tôi ra! Bằng không tôi sẽ không nương tay…” cô liều mình giãy dụa, nhưng chính là không có biện pháp vùng vãy khỏi hắn.

Đang lúc hai người dây dưa không rõ, đột nhiên một chút ánh sáng soi lên trên người bọn họ.

“Tiểu thư, cần tôi hỗ trợ sao?” một gã cảnh sát của khu vực cầm đèn pin chiếu hướng bọn họ.

“Tôi……”

“Thật xin lỗi, tôi cùng bạn gái của tôi nổi lên một chút tranh chấp” Nguyên Tác Hạo lộ ra một loạt hàm răng trắng noãn. “Đơn giản là tôi không muốn tiến đến khách sạn trong này để thuê phòng”

“Anh nói bậy cái gì đó” cô trừng mắt hắn, hắn dám lấy trinh tiết của cô ra đùa giỡn sao?

Cảnh sát khu vực liền dùng đèn pin trên tay chiếu chiếu bọn họ, lại chiếu chiếu vào chiêu bài phía sau bọn họ. “Như vậy a? Nhưng mà trên đường lôi lôi kéo kéo vô cùng khó coi, anh hẳn là phải thỏa mãn tiểu thư mới đúng!” (tiểu MT: Chết mất, ahahaha)

“A……” Nguyên Tác Hạo vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ. “Đúng vậy, khả năng gần đây tôi thường hay phớt lờ cô ấy”

Bọn họ…… Đang nói cái gì a? Lê Hưng Hưng không hiểu đối thoại của bọn họ, chính là giận dữ trừng mắt Nguyên Tác Hạo.

“Bảo bối, anh biết gần nhất anh vắng vẻ em rồi. Đi thôi, hôm nay anh nhất định sẽ ôn nhu đối đãi với em, cho em một cái buổi tối khó quên” hắn lộ ra một cái mê người tươi cười, sau đó cứng rắn ôm bên eo của cô, xoay người tiến vào cửa lớn trước mặt. (tiểu MT: Vì anh Hạo đang diễn kịch, nên ta thay đổi cách xưng hô một chút)

“Không……” không phải như vậy! Lê Hưng Hưng đang muốn kêu to, lại bị Nguyên Tác Hạo che cái miệng nhỏ nhắn, cùng hắn đang tiến vào khách sạn cao cấp tên là “Mỗi đêm mùa xuân”

Cứu mạng a ──

Trong lòng Lê Hưng Hưng đang ở dùng sức hò hét, nhưng phát không ra một chút thanh âm.

“Chúc hai người có một đêm tốt đẹp” cảnh sát khu vực cùng bọn họ phất phất tay, còn chúc phúc bọn họ.

Tuổi trẻ thật tốt, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng a!

Hoàn chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: