Chương 21: Sinh nhật tuổi 16
"Ui dồi ôi, các chị ơi. Bộ này đẹp lắm luôn ý, mua bộ này đi em lạy các chị. Đẹp nhức cả cái nách luôn...".
Top những câu nói của cái bác trong livestream quần áo belike. Thằng Huy Khánh đang xem ngay trong giờ Hoá với cái loa điện thoại max volume. Bố tổ sư thằng thần kinh, dở hơi, chập mạch, đầu óc chắc chắn có vấn đề. Nó không nhìn thấy cái camera to bành chướng lắp lù lù ở ngay trên góc lớp đang chĩa thẳng vào mặt nó và cô Hương dạy Hoá đang chềnh ềnh trên bàn giáo viên kia sao? A diu ô kê? Cô Hương cho cả lớp ngồi im để học thuộc đề cương thi cuối kì hai, mà Huy Khánh to gan đến nỗi lôi cả điện thoại ra để xem livetream quần áo, mua quà sinh nhật cho Khang.
Hôm nay là 25/4, sinh nhật của Khang. Cậu mời cả lớp 10C6 đến dự sinh nhật tuổi 16 tại nhà vào buổi tối. Riêng nhóm chơi thân thì hẹn nhau 2 giờ chiều nay, nắng chang chang chảy mồ hôi nách đến nhà Khang để quậy một trận. Và Khánh đang xem livestream váy để mua tặng Khang. Đúng là anh em chí cốt, đôi bạn cùng đẹp, một đứa tiến một đứa lùi.
- Cái anh bàn số 2, dãy ngoài cùng kia đang làm cái gì thế? Anh Khánh, Trần Huy Khánh đúng không? Lên đây đọc câu 6 trong đề cương cho tôi nghe xem nào, không được cầm theo vở!
Khang, Ngân với Linh đều nghe thấy cô quát, nhanh nhanh về chỗ ngồi. Riêng Huy Khánh chẳng thèm để ý, vẫn ngồi im xem điện thoại. Linh phải đập đập, Khánh mới giật mình đứng lên. Toang! Toang thật. Lần này Huy Khánh một đi không trở lại.
Nó chậm chập rùa bò lôi vở đề cương một màu giấy trắng tinh không một vết chữ như áo đồng phục giặt bằng bột giặt Omo matic ba trong một. Nhận ra mình đang mắc rắc rối lớn, Khánh nhanh trí nhanh tay giật luôn quyển vở đề cương của Linh ngồi cạnh, xé một cái nhãn vở nó luôn để sẵn trong cặp nhằm đề phòng những trường hợp bất trắc như thế này ở trên lớp, Khánh dán đè lên tên Linh rồi ghi tên Trần Huy Khánh vào đấy. Trong vở, chữ Khánh mà đẹp được như chữ Linh thì cũng lạ.
Nó cầm vở đề cương lên cho cô Hương, ấp úng đọc câu 6 trong đề cương Hoá. Nhưng mà nó có thuộc cái gì đâu, 2 điểm về chỗ không nói nhiều. Với cái triết lí Trần Huy Khánh tự đặt ra: "Im lặng là vàng, nói chuyện là kim cương" thì thằng cha vẫn dửng dưng im lặng lôi điện thoại ra xem tiếp, không mảy may đến con 2 nằm chình ình trong sổ điểm.
* * *
Cả đám có mặt ở nhà Khang vào 2 giờ chiều lúc 40 độ. Ngân thì gần như thường xuyên sang chơi rồi nên cũng thông thạo địa hình ra phết, dễ chạy trốn khi có kẻ trộm. Huy Khánh đã quá quen với việc vào một cái nhà như mê cung như này vì nhà nó cũng thế. Còn Linh thì cũng quen nốt vì sang nhà Huy Khánh thường xuyên nhưng con nhỏ vẫn lịch sự khen:
- Eo, nhà Khang to kinh dị!
- Nhà tao cũng bé thôi ý mà, bố tao thích thiết kế theo kiểu giản dị một tí.
Nhà cậu "chỉ " có mỗi 5 tầng "giản dị", một cái biệt thự nhỏ nhỏ xinh xinh kèm theo cái sân "bé tí" có cái hồ bơi bên góc sân và chỉ để đủ có vài cái Porches, vài cái Mercedes, vài cái Bugatti, vài cái BMW, và vái cái vân vân, mây mây nữa thôi chứ gì. Đây chỉ là ví dụ cho cái sân "bé tí " nhà Khang thôi. Còn xe của bố mẹ cậu để ở một căn nhà khác cơ.
Sân nhà đại gia Dũng Nguyễn mà lại, hồ bơi có, vườn hoa có, xích đu có, lại có thêm cả một dàn toàn ván trượt của Khang được trưng bày ở một góc sân khác... Nói chung là không thiếu thứ gì. Ngoài sân nhà Khang để một chậu Thiết Mộc Lan ở góc ngoài cái cổng tự động. Mép của các bậc cầu thang trước cửa để đầy những chậu cây ngọc ngân. Không hiểu vì sao Khang cứ đòi nằng nặc bố của cậu phải mua cho những chậu cây ngọc ngân để đặt ở cầu thang hồi cậu học cấp 1, hay là do thấy tên cây đẹp quá hoặc là có một lí do nào khác.
Lên đến cái phòng riêng của Khang còn rộng hơn cả phòng khách nhà Ngọc Ngân. Huy Khánh quyết định hát một bài để happy birthday to Nguyễn Phạm Tuấn Khang. Khánh hỏi:
- Mày có thích Jack M-TP không. Còn tao thì thích Sơn Tùng 97. Nếu mày thích Jack M- TP thì tao sẽ hát bài Đợi đến tháng 13, còn nếu mày thích Sơn Tùng 97 giống tao thì tao sẽ hát Những lời hứa bỏ quên cho mày nghe.
- Ủa, liên quan vãi chưởng!
Linh cảm thán. Khang liền khươ tay:
- Tao thấy mày nên im mồm là phương án tao thích nhất vào ngày sinh nhật.
- Đồ tồi, chia tay đi! Anh chả thương em gì cả!
Khánh làm bộ quyệt nước mắt vô cùng đáng thương. Rồi cả ba đứa Khánh, Linh, Khang đều hướng mắt về phía Ngân ý muốn cho con bé hát một bài. Ngọc Ngân cầm mic luôn, sợ cái gì mà không hát.
- 'Sương mù che khuất đồi,
Đêm nào em cũng ngồi.
Lúc xa anh em thật sự chỉ nhớ mãi thôi!
Tuy rằng mới bắt đầu,
Tình yêu này như phép màu.
Cứ cho là vì mình chỉ mới nói hẹn hò thôi!
...'
(Trời giấu trời mang đi made in Amee x Viruss.)
Hát hò, gáy, rống xong thì bốn đứa mở cái tivi 65 inch mới cứng bố nó vừa tậu về hôm qua ra để xem phim ma. Không hiểu sao, xem phim ma mà chúng nó cười như bọn mới trốn trại.
* * *
Tối hôm ấy, bác Dũng mở một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ cho Khang, thật ra là éo nhỏ một tí nào luôn. Như cái đại hội chứ chẳng nhỏ bé gì, bác Dũng mời 7749 đồng nghiệp cùng với các con của bọn họ đến dự sinh nhật Khang. Khiếp thật, sinh nhật chứ có phải nhường ngôi vua đâu mà sợ quá. Khang với Khánh được vây quanh bởi cả một lũ con gái, Linh với Ngân tự kỉ ra ngồi một chỗ.
Hôm nay hai thằng điên đẹp trai ăn mặc lịch sự, đẹp mê người, Khang mặc một bộ vest màu kem, đeo thêm cái cà vạt màu xám trông đẹp trai hút hết cả hồn, tóc cậu để Two Block 6/4, ôi đẹp trai vãi chưởng. Khánh thì mặc một bộ vest màu đen, cà vạt xám đồ đôi cũng sì lây không kém, tóc cũng chất, thằng này chơi hẳn side part 7/3 trông bad khủng mà đầy em như bò sắc cầu vồng, cứ thấy cờ đỏ nhuộm xanh lai vàng thêm chút tím là đâm đầu vào không ngần ngại.
Linh mặc một bộ váy Hepburn dáng dài xếp li màu trắng, đường nào ra đường nấy chuẩn hoa hậu. Ngân cũng diện luôn cái váy tafta hai dây xoè hôm trước mẹ con bé mới mua cho, trông giống nàng thơ kinh hồn, làm Khang bất ngờ bật ngửa, bình thường đã đẹp, giờ còn đẹp hơn. Có mấy anh ra bắt chuyện mà Yến Linh đuổi cút hết làm người ta sợ không dám lại gần, còn Ngân thì cũng được mấy người dòm ngó mà Khang lườm cho cháy cả da. Vậy nên hai đứa con gái phải ngồi một mình tự kỉ.
Khi mọi người đã đến đông đủ, bác Dũng lên sân khấu phát biểu cùng với nhân vật chính Nguyễn Phạm Tuấn Khang:
- Ngày hôm nay, có rất nhiều các vị khách quý đã dành thời gian, công sức của mình để tới chúc mừng cháu nhà và chia vui cùng gia đình chúng tôi. Tôi rất vinh hạnh, trân trọng những điều đó. Cho phép tôi được gửi lời cảm ơn chân thành nhất tới tất cả các vị khách đang ở đây. Bữa tiệc có thể có những điều chưa được hoàn hảo. Rất mong các vị khách có thể cảm thông và bỏ qua cho gia đình chúng tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro