Arc II - Chapter 2
Tại căn phòng rộng trong tòa lâu đài hoàng gia, Celestia đang kể cho Zarc nghe về tình hình của Ruri trong những ngày vừa qua.
"Trốn học?"
Zarc nhíu mày khi nghe Celestia kể rằng Ruri trốn các buổi học trong hai ngày qua.
"Ừm... mấy ngày qua, em ấy cứ lảng tránh tôi và những người khác."
Sau khi mua Ruri từ tay buôn nô lệ và đem về tòa lâu đài, Zarc nhờ Celestia dạy cho cô bé mảng ma thuật, cũng như tìm người dạy những kiến thức cơ bản thường ngày. Tuy nhiên, Ruri luôn tỏ ra e dè, sợ sệt, cứ im lặng không phản hồi Celestia hay những người mà cô giao nhiệm vụ dạy học. Hai ngày qua, Ruri còn lảng tránh người dạy và trốn luôn những buổi học được xếp sẵn.
Zarc vừa nghe Celestia trình bày vừa đưa mắt nhìn về phía Ruri, cô bé đang đứng rụt rè ở phía cuối phòng.
"Chỉ có anh thì em ấy mới chịu giao tiếp một chút. Có lẽ vì anh là chủ nhân nên em ấy nghe lời và chịu tiếp xúc hơn."
Celestia vừa dứt câu thì Sera đứng bên cạnh lên tiếng phản bác.
"Tôi không cho là vậy."
Celestia quay sang dùng ánh mắt thắc mắc nhìn Sera. Zarc cũng hướng ánh nhìn của mình về phía Sera để chờ cô giải thích.
"Những ngày vừa quay, theo như nhiệm vụ được Hierarch giao, tôi đã điều tra về thân thế của Ruri. Từ những thông tin tôi thu thập được, mẹ của cô bé vốn là elf sống trong khu rừng phía tây của lục địa. Ngôi làng elf của người mẹ bị vương triều Xaitha đến xâm chiếm, kết quả cả khu rừng đó bị Xaitha chiếm làm thuộc địa, những cá thể elf sống trong khu rừng đa số bị bắt về làm nô lệ, trong đó có mẹ của Ruri."
Theo như thông tin mà Sera thu thập được, mẹ của Ruri sau đó bị bán cho một gã quý tộc. Gã này bị cuốn hút trước vẻ đẹp của người mẹ, hắn đã cưỡng hiếp bà sau khi bà về làm nô lệ cho gã không lâu. Bị cưỡng bức nhiều lần, mẹ của Ruri đã mang thai và sinh ra cô bé. Vì sinh ra bởi nô lệ nên Ruri mặc định bị xem như nô lệ, cô bé bị hai tên con trai của gã quý tộc hành hạ, bắt nạt, đánh đập, thậm chí còn bị đem ra làm bao cát để bọn chúng tập kiếm. Các vết thương trên người của cô bé là minh chứng cho việc cô bị hành hạ bởi hai tên con trai của gã quý tộc. Và rồi, người vợ của gã quý tộc trở về nhà sau những năm đi làm ăn xa. Phát hiện ra việc mẹ của Ruri có con với chồng mình, bà ta nổi cơn thịnh nộ, ra tay giết mẹ của Ruri ngay trước mặt cô bé. Chứng kiến cảnh mẹ của mình bị giết ngay trước mặt, xung quanh là tiếng cười hả hê của hai tên con trai gã quý tộc, Ruri rơi vào trạng thái sốc và bị sang chấn tâm lý, từ đó dẫn đến việc căm ghét con người. Cô bé sau đó bị mụ vợ của gã quý tộc bán đi, qua vài tay của những tay buôn thì mới gặp Zarc.
"Do đó, tôi nghĩ cô bé lảng tránh cô và những người khác, là vì nỗi hận con người gây ra bởi quá khứ đen tối. Còn Hierarch, có thể do cặp sừng khiến ngài ấy giống bán nhân hơn con người, nên cô bé không có ác cảm như chúng ta."
Sera trình bày suy đoán của mình dựa trên những thông tin về Ruri mà cô thu thập được.
Nghe xong phần trình bày của Sera, Zarc nhíu mày nhìn chằm chằm về phía Ruri, Celestia thì bộc lộ cảm xúc trên khuôn mặt của mình.
"Em ấy có quá khứ đau khổ như vậy sao... thật tội nghiệp!"
Ruri đứng dựa tường ở cuối phòng, hai tay nắm lại đặt phía trước, người rụt lại, đầu hơi cúi xuống, trông như đứa trẻ đang bị phạt vậy. Cô bé nghe được cuộc trò chuyện hiện tại, cô không ngờ rằng những người này lại tìm hiểu và biết về quá khứ của mình chi tiết đến như vậy.
"Chúng ta tính sao đây? Em ấy có ác cảm với con người và cứ lảng tránh như vậy thì làm sao chúng ta có thể dạy học được đây?"
Celestia hỏi Zarc.
"Hay là chúng ta mời cá thể loài khác về dạy cho em ấy?"
"Hừm..."
Zarc trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi chợt đứng dậy khỏi ghế. Cậu giơ tay về phía trước lấy khẩu súng lục từ storage ra.
"Hơ!?"
Thấy Zarc chĩa khẩu súng lục vào Ruri rồi bóp cò, Celestia mở to mắt bất ngờ, cô lập tức chạy đến ôm lấy Ruri và cùng cố bé lăn sang một bên, tránh viên đạn mà Zarc bắn ra.
Viên đạn bay đến găm vào bức tường. Ruri được Celestia lao đến ôm và lăn sang một bên để tránh nên không bị gì, nhưng trông cô bé có vẻ rất hoảng hốt. Tuy mới thấy súng đạn lần đầu, song cô bé có thể dễ dàng cảm nhận được rằng mạng sống của mình sẽ gặp nguy hiểm nếu bị thứ đó đâm vào.
Chống tay ngồi dậy, Celestia quay sang nói lớn với Zarc, khuôn mặt tỏ ra khó chịu:
"Anh bị điên rồi à!?"
Đáp lại Celestia là vẻ mặt bình thản của Zarc:
"Món đồ nếu không xài được thì vứt, có để lại cũng vô dụng."
Celestia sốc trước câu nói lạnh lùng của Zarc.
"Anh có còn nhân tính không!? Em ấy đã trải qua quá khứ tội nghiệp như vậy, bây giờ anh còn muốn tước đi cả mạng sống của em ấy luôn sao!"
"Cô mau tránh ra! Tôi là chủ nhân của Ruri, tôi có quyền quyết định mọi thứ về em ấy, kể cả mạng sống."
Zarc đáp lại với vẻ mặt lạnh lùng, tay cầm khẩu súng chĩa về phía Ruri và Celestia.
"Tôi không cho phép anh làm như vậy!"
Celestia ôm chặt Ruri kiên quyết chống lại Zarc.
"Nếu anh không cần em ấy thì đưa cho tôi, tôi sẽ nuôi dạy em ấy!"
"Vô dụng thôi, cô không thấy con bé có ác cảm như thế nào với con người à?"
"Tôi sẽ làm được! Sau khi nghe về quá khứ của em ấy, tôi nhất định sẽ bảo vệ và cho em ấy một cuộc sống tốt hơn!"
Ruri tròn mắt nhìn Celestia, người đang ôm chặt mình trong lòng. Cảm xúc của cô bé đang rối bời, vừa sợ hãi, vừa không hiểu tại sao một người như Celestia lại cứu mình.
"Lòng tốt không phải lúc nào cũng giải quyết được vấn đề. Tôi nói lại lần nữa, mau tránh ra! Nếu cứ nhất quyết bảo vệ con bé thì cô có mệnh hệ gì tôi cũng không biết đâu đấy."
"Anh... tôi không ngờ anh lại là người tàn ác như vậy!"
Celestia nhăn mặt, hàm răng cắn chặt lại, cô một tay ôm Ruri, một chân chống một chân quỳ, vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Pằng!
Một viên đạn nữa được Zarc bắn ra từ khẩu súng. Celestia ôm Ruri phóng sang bên phải để tránh. Hiện tại cô không có thanh kiếm bên mình, chỉ có tay không, nếu cứ thế này thì cô gặp nguy mất.
Pằng... pằng...
Celestia ôm Ruri và nhảy vài phát nữa tránh những phát bắn từ Zarc. Cô nhắm đến chỗ cánh cửa phòng để cùng Ruri tẩu thoát.
Thế nhưng, mọi chuyện lại không dễ dàng như vậy. Khi Celestia tiếp cận cánh cửa phòng thì nhận ra Sera đã đến và đang đứng chặn ở đó.
"Sera, cô..."
"Hãy nghe lời Hierarch, không thì cô cũng sẽ gặp nguy."
Sera nói với Celestia bằng khuôn mặt lạnh lùng thường thấy.
"Làm sao tôi có thể bỏ mặc mà đứng yên nhìn Ruri bị anh ta giết một cách tàn nhẫn như vậy chứ!? Em ấy có gây nên tội gì đâu!?"
Celestia nói lớn, nhưng đáp lại cô là khuôn mặt lạnh lùng không lời nói nào từ Sera. Nhìn Sera, Celestia có thể hiểu rằng cô không dễ dàng gì để cho mình và Ruri thoát khỏi căn phòng.
Quay sang nhìn về phía Zarc, Celestia thấy cậu đang chĩa khẩu súng lục về phía mình và Ruri.
"Tôi nói lần cuối, nếu không muốn mất mạng thì cô mau tránh ra!"
"Không bao giờ!"
Celestia hét to quát lại Zarc, vẻ mặt kiên định cho thấy cô nhất quyết bảo vệ Ruri bằng mọi giá.
"Được lắm, vậy thì tôi sẽ cho cả hai cùng lên thiên đàng."
Zarc vừa dứt lời thì chợt tiếng hét lớn của Ruri vang lên.
"Dừng lại đi!!!"
Trong vòng tay của Celestia, Ruri bật khóc, nước mắt nước mũi chảy ra tùm lum. Cô bé chầm chậm rời khỏi vòng tay của Celestia, tiến về phía trước đứng đối diện Zarc.
"Ruri...?"
Celestia bất ngờ trước hành động của Ruri. Cô bé từ từ cất tiếng kèm theo những tiếng nấc.
"Chủ nhân hãy giết Ruri đi... hức... đừng làm hại nữ vương... hức..."
Ruri sau đó quay lại cúi đầu với Celestia:
"Cảm ơn ngài đã ra sức bảo vệ một đứa nô lệ như Ruri... hức... ngài là con người đầu tiên đối xử... hức... tốt với Ruri như vậy... hức... Ruri không muốn làm liên luỵ đến người tốt như ngài... hức..."
Ruri khóc mếu máo, khiến cho Celestia càng cảm thấy cô bé đáng thương hơn.
"Không, em không có tội gì để phải nhận lấy cái chết cả! Chị không cho phép điều đó xảy ra!"
Lúc này, Zarc hạ súng xuống cất vào storage, sau đó tiến đến chỗ của Celestia và Ruri. Thấy vậy, Celestia có chút cảnh giác, nhưng Sera đứng sau đặt tay lên vai cô giữ lại và lắc đầu.
Zarc đến và đặt một tay lên đầu của Ruri, cậu vừa xoa vừa nói:
"Xin lỗi đã làm ngươi sợ."
Celestia khá bất ngờ khi lần đầu tiên thấy Zarc xin lỗi người khác mà không phải là xã giao. Hơn nữa, cô nhận ra rằng từ nãy đến giờ chỉ là một màn kịch của Zarc mà thôi.
"Anh..."
Ruri thì bất ngờ, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cho lắm. Cô bé ngước mặt lấm lem nước mắt lên nhìn Zarc với vẻ ngây thơ.
"Như... như vậy là sao...?"
"Ta chỉ diễn một chút để cho ngươi nhận ra rằng con người cũng có kẻ này kẻ kia, không phải tất cả đều xấu như ngươi nghĩ."
Biết rằng Zarc làm như vậy là để cho Ruri nhận ra lòng tốt của mình, nhưng Celestia vẫn cảm thấy rất khó chịu, vì cô vừa phải trải qua cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
"Diễn một chút!? Anh có biết làm như vậy nguy hiểm lắm không! Nếu tôi không lao đến cứu em ấy thì sao?"
"Tôi làm vậy vì biết chắc rằng cô sẽ lao đến cứu con bé."
Zarc nói như vẻ đi guốc trong bụng cô. Celestia nghĩ lại thì cũng đúng thật, cô hoàn toàn múa trong tay của cậu như một con rối. Dù sao thì Zarc chỉ muốn dạy cho Ruri một bài học, nhưng mà bài học kiểu này thì Celestia có ngày thót tim chết mất.
"Anh đúng là..."
Ruri dần hiểu ra thông điệp mà Zarc muốn truyền tải đến mình, cô oà khóc lên:
"Hu hu... Ruri xin lỗi... hu hu hu hu..."
Zarc không nói gì, cậu đứng xoa đầu an ủi Ruri. Celestia cảm thấy nhẹ nhõm vì mọi chuyện đâu vào đấy. Tuy nhiên, cô vẫn ấm ức và giận Zarc chuyện này cả ngày hôm đấy.
--------------------
Tại một căn phòng trong lâu đài hoàng gia, Dylan cùng Reimond, Linette, và cận thần của mình, Jace, bàn bạc trong bầu không khí ảm đạm.
"Tại sao... tôi không hiểu tại sao bá tước Gehrt lại chuyển sang phe chị của tôi."
Dylan nhăn mặt, cậu đang gặp khó khăn vì các quý tộc dần theo phe của Matilda cả. Gehrt là bá tước duy nhất phản đối việc chiến tranh, nhưng lại bỗng thay đổi quan điểm, hùa theo Matilda trong buổi hội nghị vừa qua. Điều này khiến cho Dylan mất thêm một người đồng minh. Cậu có gửi thư để hỏi Gehrt lý do, nhưng hoàn toàn không nhận được hồi đáp.
Ba người còn lại cũng cau mày, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ. Reimond, Linette, Jace là ba người duy nhất ủng hộ Dylan trong việc chính sự, cũng như muốn cậu lên ngôi sau này thay vì là đệ nhị công chúa Matilda hay là đệ tứ hoàng tử Bertran. Từ nhỏ, Dylan đã theo học và được Reimond dạy kiếm thuật, với cậu thì Reimond như một người anh vậy. Bên cạnh cậu còn có người cận thần, kiêm bạn thuở nhỏ, Jace. Lúc trước, Dylan, Jace và Matilda đã từng rất thân thiết với nhau. Chỉ khi nhận thức về ngai vàng ngày càng rõ, khoảng cách giữa Dylan và Matilda càng lúc càng lớn, Matilda cũng bắt đầu có thái độ thù địch với tất cả những người anh em của mình. Jace thì luôn là bề tôi trung thành với Dylan, phục vụ cho Dylan đến tận bây giờ.
"Điện hạ, trong buổi hội nghị vừa qua, tôi thấy thái độ của bá tước Gehrt và công chúa điện hạ hơi lạ."
Jace cất tiếng nói với Dylan, phá vỡ bầu không khí im lặng.
"Tôi để ý thấy ông ta luôn liếc nhìn sang công chúa điện hạ, như đang dè chừng điều gì đó. Khi công chúa điện hạ hỏi ý kiến, ông ta ấp úng khó xử. Khi bị công chúa điện hạ liếc một cái, ông ta liền đồng ý với ý kiến của công chúa điện hạ."
"Cậu nói tôi mới nhớ, tôi cũng để ý và thấy biểu hiện lạ từ ông ta."
Linette gật gù đồng ý với Jace. Hôm hội nghị, Dylan và Reimond đều căng thẳng trong việc tranh luận với Matilda, không để ý được những chi tiết nhỏ. Linette và Jace thì không tham gia phát biểu nhiều, do đó có thể quan sát được những tiểu tiết quan trọng như vậy.
"Có khi nào..."
Jace nhăn mặt.
"Công chúa điện hạ đang nắm thóp điểm yếu nào đó của bá tước Gehrt, dùng nó để uy hiếp và buộc ông ta phải làm theo ý mình?"
"Rất có thể! Với người nham hiểm như công chúa điện hạ thì tôi nghĩ rất có khả năng này."
Reimond đồng tình với Jace.
"Công chúa điện hạ hiện tại luôn ở bên cạnh bệ hạ, không cho ai khác tiếp xúc với ngài ấy. Cứ thế này thì trước sau gì bệ hạ cũng bị dụ dỗ bởi những lời ngon ngọt đó thôi."
"Tôi thấy mục tiêu đầu tiên của chị tôi có lẽ là kỵ sĩ đoàn. Cứ đà này thì chị ấy sẽ nắm toàn quyền điều khiển quân lính mất."
Dylan nói trong sự lo lắng.
"Điện hạ, ngài cứ yên tâm! Khi nào tôi còn là đoàn trưởng kỵ sĩ đoàn, tôi sẽ không để công chúa điện hạ tự ý dùng quân lính để tung hoành đâu!"
Reimond trấn an Dylan. Matilda, cũng như Dylan và các quý tộc khác, đều có quân đội riêng thành lập ở vùng lãnh thổ của mình. Song, so với kỵ sĩ đoàn của hoàng gia thì hoàn toàn thua xa. Do đó, có thể điều khiển quân lính trực thuộc hoàng gia đồng nghĩa với việc nắm quyền quân sự của cả quốc gia.
Dylan gật đầu và cười nhẹ với Reimond.
"Trông cậy vào anh."
Dylan sau đó quay sang ra lệnh cho Jace:
"Jace, cậu cho người đi tìm hiểu về tin tức của bá tước Gehrt. Tôi muốn biết lý do nào đã khiến cho ông ta bỗng nhiên chuyển sang theo phe của chị tôi."
Trong cuộc nội chiến này, chỉ cần có sự ủng hộ của một quý tộc thôi cũng rất có giá trị. Matilda vốn dĩ có ba quý tộc ủng hộ, giờ thêm bá tước Gehrt nữa khiến cho cán cân hoàn toàn nghiêng về cô ta. Mặt khác, cô lại đang tạo niềm tin từ cha mình, Rauf, khiến cho mọi việc càng khó khăn hơn với Dylan nếu muốn chống lại chị của mình. Tuy được sự hỗ trợ từ Reimond, đoàn trưởng kỵ sĩ đoàn hiện tại, song thế lực của cậu vẫn quá ít để có thể đối đầu với Matilda. Cậu cần có thêm đồng minh đứng về phe của mình.
"Tôi hiểu rồi!"
Jace gật đầu nhận lệnh.
Ngay lúc này, chợt có một toán quân lính từ bên ngoài tông cửa đi vào, tên nào cũng mặc giáp và cầm giáo trên tay. Cả đám vào một cách hiêng ngang mà không thèm gõ cửa, trên tay tên dẫn đầu có cầm một cuộn giấy như chiếu chỉ.
Thấy vậy, tất cả mọi người trong phòng liền đứng dậy. Dylan cất tiếng nói với đám quân lính.
"Ai cho các ngươi tự tiện xông vào đây mà không xin phép hả?"
Song, lời nói của Dylan hoàn toàn không có tác dụng. Những tên quân lính đến vây xung quanh mục tiêu của bọn chúng, Reimond, chĩa những mũi giáo sắc nhọn vào cậu, khiến cho ai cũng bất ngờ. Reimond cũng tròn mắt khi thấy những tên quân lính cấp dưới lại chĩa vũ khí vào mình như vậy.
Tên dẫn đầu đứng trước mặt mọi người trong phòng, hắn cầm cuộn chiếu chỉ mở ra và đọc to:
"Đoàn trưởng kỵ sĩ đoàn đương nhiệm, Reimond, ngươi bị kết tội âm mưu phản quốc, quốc vương hạ lệnh tước vị và bắt giam ngươi!"
"Hả...!?"
Dylan, Jace, Linette đều tỏ ra cực kỳ sốc khi nghe nội dung của chiếu chỉ. Cả ba quay sang nhìn Reimond thì cũng thấy vẻ mặt của cậu không khác gì mình. Cả bốn người nhìn nhau mà không biết chuyện gì đang xảy ra.
"C...có nhầm lẫn gì ở đây không vậy? Làm sao một người như Reimond lại có thể âm mưu phản quốc chứ?"
Dylan nói với tên quân lính dẫn đầu.
"Đây là chiếu của bệ hạ, điện hạ có thắc mắc thì xin hãy hỏi trực tiếp ngài ấy. Buổi xét xử sẽ diễn ra trong vòng một giờ tới, tôi xin phép."
Đáp lại Dylan xong, tên dẫn đầu ra lệnh cho những tên quân lính khác:
"Giải hắn đi!"
Thế là những tên quân lính bắt đầu khống chế và áp giải Reimond đi. Về phần Reimond, cậu hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng đã là lệnh của quốc vương thì cậu buộc phải nghe theo. Cậu hiểu được nỗi lo lắng của Dylan, Jace và Linette nên quay sang lắc nhẹ đầu với cả ba, tỏ ý rằng tạm thời cứ làm theo lệnh và chờ đến lúc xét xử xem rốt cuộc có chuyện gì.
...
...
Một giờ sau.
Tại phòng chính điện, buổi xét xử Reimond bắt đầu diễn ra. Rauf ngồi phía trên ngai vàng, bên cạnh ông là Matilda và hai người lính cận vệ. Phía dưới gồm hai hàng quan lại và quân lính, đứng đầu hàng bên trái là Dylan và Linette. Ở chính giữa, Reimond đang bị áp giải, quỳ một chân xuống trước mặt Rauf, phía sau là hai tên quân lính cầm giáo chĩa thẳng vào cậu.
Rauf cầm trên tay một lá thư, vẻ mặt cực kỳ tức giận. Ông khởi đầu cuộc xét xử bằng hành động ném lá thư xuống trước mặt Reimond:
"Reimond, ta không ngờ ngươi lại là con người hiểm độc như vậy."
Xung quanh, ngoài Matilda đang mỉm cười gian xảo ra thì những người khác đều không hiểu chuyện gì, nhất là Dylan và Linette.
Reimond cũng vậy, cậu vội cầm lá thư trước mặt mình lên và mở ra xem. Đọc nội dung trong lá thư xong, vẻ mặt của Reimond biến sắc, trở nên cực kỳ hoang mang.
"Ngươi giải thích sao về việc này?"
"Tôi... tôi không có! Bức thư này không phải của tôi!"
Reimond nghiêm mặt nói to, khiến cho Dylan và Linette càng thắc mắc hơn.
Không chờ được nữa, Dylan đành cất tiếng:
"Phụ vương, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Rauf ngước mặt lên nhìn mọi người rồi nói:
"Đoàn trưởng kỵ sĩ đoàn, Reimond, đã âm thầm cấu kết với Xaitha, âm mưu lật đổ và tạo phản. Một trong những bức thư hắn viết và gửi cho triều đình Xaitha đã được tìm thấy trong phòng riêng của hắn."
Nghe vậy, Dylan tròn mắt không tin vào chính mình. Tiếp xúc với Reimond từ nhỏ, Dylan hiểu rõ Reimond là một người chính trực, không thể nào có âm mưu tạo phản như vậy. Cậu vội chạy đến giật bức thư trên tay của Reimond để xem.
"Không... đây không phải là sự thật! Chắc chắn có gì đó nhầm lẫn ở đây..."
"Rõ ràng trong bức thư là nét chữ của Reimond, lại được tìm thấy trong chính phòng riêng của hắn."
Matilda đứng bên cạnh Rauf nhìn xuống nói với em trai mình, vẻ mặt đầy tinh xảo.
Dylan cũng không thể phủ nhận rằng nét chữ trong bức thư đúng là của Reimond. Cậu quay sang nhìn Reimond thì cũng được đáp lại bằng vẻ mặt đầy hoang mang, sau đó lại quay sang nhìn Linette. Cả ba không nói gì với nhau nhưng ngầm hiểu rằng có gì đó mờ ám ở đây, cộng với thái độ đắc ý của Matilda, chắc chắn nguồn cơn là do cô gây ra.
"Reimond, ngươi còn gì để nói không?"
Rauf đưa mắt nhìn Reimond và hỏi.
Reimond cúi đầu đáp lại một cách kính cẩn:
"Tôi thật lòng không biết gì về việc này thưa bệ hạ."
Không cần chờ Rauf lên tiếng, Matilda chen vào:
"Mọi chuyện đã như thế này mà ngươi còn muốn chối tội à? Nếu ngươi không cấu kết với Xaitha để mưu phản thì tại sao trong trận chiến vừa qua ở biên giới, ngươi đã thả và để cho quân lính của bọn chúng đi?"
Biết được cả chuyện này có nghĩa là trong số quân lính thuộc kỵ sĩ đoàn đều có tai mắt của Matilda.
Nghe vậy, Linette liền cất tiếng:
"Đó chỉ là những người nô lệ bị bắt đi ra chiến trường làm bình phong, Reimond thả bọn họ vì anh ấy muốn trả tự do cho những người đó."
Nghe Linette nói, Matilda bĩu môi và gật đầu vài cái tỏ ra giễu cợt:
"Ừm, lý lẽ nghe cũng hay đấy! Sau này bọn chúng lại dùng đám nô lệ đó tấn công chúng ta nữa, thế thì quá tốt nhỉ?"
Linette cứng họng, không ngờ rằng lòng tốt của Reimond lại có ngày trở thành con dao đâm lại cậu như vậy.
"Cơ mà... tôi thắc mắc tại sao cậu em trai yêu quý của tôi và cô Linette đây lại bênh vực cho một tên phản tặc như vậy nhỉ?"
Matilda nói với giọng mỉa mai, sau đó quay sang Rauf và dùng những từ ngữ nhỏ nhẹ đến mức khó chịu:
"Hay là... họ muốn bao che cho tên phản tặc này vì lý do nào đó, phụ vương nhỉ?"
Nghe vậy, Dylan và Linette liền hiểu rằng Matilda đang muốn lôi cả hai vào trong vụ việc. Rauf nghe lời ngon ngọt của Matilda thì cũng cau mày dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn đứa con trai của mình.
"Phụ vương có thấy rằng dạo này cả ba người họ luôn ở cùng nhau và bàn chuyện gì đó với nhau không?"
Một câu đốc thúc vào nữa của Matilda khiến cho Dylan và Linette đứng lặng im, bởi lẽ việc cả ba thường xuyên ở cùng nhau là chuyện không thể chối cãi. Matilda biết rõ rằng Reimond luôn ủng hộ Dylan, cho nên đã ra tay tạo vụ việc này nhằm trừ khử Reimond, và nếu được thì lôi cả Dylan vào.
"Dylan, con..."
Rauf cất tiếng sau khi nhìn Dylan bằng ánh mắt cực kỳ khó chịu. Song, câu nói của ông bị ngắt ngang bởi Reimond.
"Bệ hạ, tất cả đều là do tôi!"
Nghe vậy, Dylan và Linette tròn mắt nhìn sang Reimond, còn Matilda thì đứng tủm tỉm che miệng cười đắc ý như vẻ mọi chuyện đều đang đi đúng với ý muốn của mình.
"Bức thư là do tôi viết, âm mưu cấu kết với Xaitha tạo phản, tất cả đều là do một mình tôi làm. Tôi xin nhận tội!"
Reimond cúi đầu nói với Rauf. Dylan và Linette hiểu rõ rằng Reimond nhận tội như vậy là vì đã nhìn ra cái bẫy kéo mọi người vào của Matilda, cho nên đã một mình nhận tội để tránh liên lụy đến mọi người.
"Tất cả đều do ngươi âm mưu thực hiện à?"
"Phải, đều do một mình tôi, những người khác hoàn toàn không liên quan."
Dylan và Linette muốn lên tiếng phản bác lắm nhưng không thể, cả hai chỉ biết nhìn vẻ mặt đắc ý của Matilda mà ấm ức trong lòng. Việc lôi Dylan và Linette vào cũng là cái bẫy để khiến cho Reimond tự nhận tội về phía mình, một mũi tên trúng hai đích.
Rauf nắm chặt lòng bàn tay lại, đập xuống ghế một cái rồi hỏi:
"Tại sao ngươi lại làm như vậy? Bỏ công ta đã rất tin tưởng ngươi từ trước đến nay!"
"Bởi vì..."
Reimond cúi đầu viện cớ để nói, bởi lẽ bản thân cậu thực sự không hề có âm mưu tạo phản, mà hoàn toàn là bị đổ oan.
"Sau khi thái tử điện hạ qua đời, bệ hạ đã không còn anh minh như trước. Lúc nào cũng phát lệnh chiến tranh mà không nghĩ cho người dân hay các binh sĩ. Mặt khác, ngài luôn..."
"CÂM MỒM!"
Rauf quát lớn ngắt lời của Reimond. Hai tay ông nắm chặt lại, cả người run run.
"Ngươi to gan lắm, còn dám chỉ trích cả ta!"
Reimond quỳ cúi đầu im lặng mà không nói gì, bởi lẽ bây giờ có nói gì đi nữa cũng không có tác dụng.
"Người đâu, đem tên phản tặc này tống vào ngục, ba ngày sau đem ra xử tử!"
"Không... không phải chứ..."
Linette bần thần thì khi phán quyết của Rauf. Dylan cũng vậy, mặt mày cậu nhợt nhạt cả đi, chỉ có Reimond là im lặng cúi đầu quỳ trước mặt Rauf, cậu giữ thái độ nghiêm túc không nói thêm gì.
"Giải hắn đi!"
Theo lệnh của Rauf, những tên quân lính chĩa những ngọn giáo sắc bén vào Reimond và bắt đầu áp giải cậu đi đến hầm ngục.
Thấy cảnh Reimond bị giải đi, Linette tính chạy theo thì bị Dylan nắm tay giữ lại. Cô quay sang nhìn thì được đáp lại bằng một cái lắc đầu từ cậu. Lúc đó, Linette hiểu ra ý của Dylan rằng, Reimond đã hy sinh bản thân nhận tội để Dylan và Linette không bị kéo vào vụ việc, bây giờ Rauf đã ra quyết thì một manh động nhỏ ở nơi này thôi cũng sẽ bị kết vào tội đồng lõa. Do đó, tạm thời cứ để tình hình như vậy, Dylan sẽ bàn về vụ việc lần này kỹ hơn và đưa ra phương án giải quyết sau.
Linette và Dylan cứ thế nhìn Reimond bị áp giải đi mà lòng không cam tâm. Phía trên, Matilda đứng cười thầm một cách đắc ý.
--------------------
Vụt vụt vụt...
Phía trên bầu trời của kinh thành Arist, một bóng người đang bay lượn qua lại khắp xung quanh. Đó chính là chàng trai trẻ Maxtom, với năng lực đặc biệt tạo ra các phản lực triệt tiêu các lực bên ngoài tác động vào, nhờ đó cậu có thể di chuyển bay lượn trên bầu trời như những chú chim mà không cần phải mang giày phản lực.
Vừa bay lượn trên bầu trời, Maxtom vừa ngắm quan cảnh cả kinh thành phía dưới với sự thích thú. Những khi rảnh rỗi, cậu bay lượn khắp nơi ở thế giới này để tham quan khám phá những thứ mới lạ. Nhiều khi cậu bay ngang qua những con chim hoặc sinh vật bay trên không khác, khiến cho chúng hoảng sợ và bay vút đi nơi khác.
"Ha..."
Bay lượn một lúc, Maxtom cảm thấy mệt mỏi. Cậu dừng lại và nằm trên không trung, hai tay gối đầu, chân bắt chéo nhau để nghỉ ngơi một lát. Những cơn gió nhẹ man mát thổi qua khiến cho Maxtom cảm thấy thật sảng khoái. Sở thích của cậu vốn là ngủ trên không trung hoặc trên những đám mây lành lạnh. Gặp được thế giới với thiên nhiên và không khí trong lành như thế này càng làm cậu thích thú hơn.
Đôi mắt của Maxtom đang lim dim dần chìm vào giấc ngủ thì chợt thiết bị liên lạc của cậu vang lên âm báo.
Maxtom giật mình tỉnh khỏi giấc ngủ, cậu lấy từ storage ra thiết bị liên lạc rồi mở nó ra. Hình ảnh ba chiều của Sera được chiếu từ thiết bị vào trong không trung.
"Maxtom, Hierarch có việc cần giao cho ngươi, hãy mau trở về Eins."
"Rồi rồi, tôi hiểu rồi!"
Maxtom gật gù trả lời loa hoa, cậu vẫn còn chưa tỉnh táo lắm sau giấc ngủ ngắn của mình.
Sau khi hình ảnh của Sera tắt đi, thiết bị liên lạc được Maxtom mã hóa trở vào trong storage. Cậu đứng dậy, hướng đến tòa lâu đài hoàng gia để quay về.
...
Maxtom vừa di chuyển trên không trung vừa hạ độ cao xuống, hướng về phía tòa lâu đài hoàng gia. Cậu chợt chú ý đến bóng người đang nấp sau một cái cây phía trước cổng vào của tòa lâu đài.
"Hửm?"
Điều khiến cho Maxtom chú ý là bộ dạng của người này rất khả nghi, đứng lấp ló ở cây này rồi lại nhanh chóng nhảy sang nấp sau cái cây khác, có vẻ như đang muốn đột nhập vào bên trong vậy. Cử chỉ và hành động của người này rất chuyên nghiệp, chắc chắn không phải là dân thường.
Thế là Maxtom nhanh chóng hạ độ cao xuống chỉ còn cách mặt đất một đoạn, đến tiếp cận người này từ phía sau.
Như cảm nhận được sự hiện diện của người khác, người này lập tức quay lại nhìn nhưng không thấy ai. Song, cô ngước lên thì thấy Maxtom đang lơ lửng trên không trung, tay phải cầm một trong hai khẩu lục Jariko, vũ khí chính của cậu, chĩa xuống phía mình.
"Này cô gái, nếu cô không cho tôi một lời giải thích hợp lý về hành động của mình, thì cô sẽ phải chịu đau đấy!"
Maxtom cười và nói với điệu bộ tinh nghịch thường thấy.
Người ngày chính là cô gái đã từng nhận nhiệm vụ ám sát một trong bát trụ của giáo hội, nhưng sau đó mục tiêu của cô đã bị Zarc giết khi tình cờ đụng độ. Theo như luật của tổ chức, cô phải lấy mạng người đã giết mục tiêu của mình, do đó mục tiêu hiện tại của cô là Zarc. Tuy nhiên, Zarc chưa hề kể chuyện mình đang bị kẻ nào đó nhắm đến để ám sát cho ai khác, ngoài cậu và những người đi cùng vào lần đó thì không ai biết về việc này cả, kể cả Maxtom. Vốn dĩ Zarc cũng không có manh mối gì về nguyên nhân tại sao mình lại trở thành mục tiêu ám sát ở thế giới này.
Ngay lập tức, cô gái không đáp lại mà phóng chạy ngược với phía lối vào của tòa thành, mang ý định chạy trốn khi bị phát hiện.
Pằng... uỳnhhhhh...
Maxtom nổ một phát súng xuống vị trí ngay trước mặt của cô gái, tạo ra một vụ nổ. Cặp súng lục Jariko được thiết kế riêng dành cho Maxtom sử dụng, với cơ chế phase disruptor bắn ra các khối phản vật chất gây nổ khi tiếp xúc với vật chất.
Vụ nổ khiến cô gái phải nhảy lộn vòng ra sau, cử chỉ nhanh như thoắt trông như diễn viên xiếc vậy.
Maxtom tính bắn thêm vài phát nữa thì từ phía dưới, cô gái ném lên mấy con dao găm tẩm độc, khiến cho cậu phải lượn qua lại để tránh.
"Uây..."
Nhờ phản xạ tốt nên cậu có thể nhanh chóng tránh được những chiếc dao găm tẩm độc. Khi Maxtom nhìn trở lại xuống mặt đất thì thấy cô gái kia đang tiếp tục chạy khỏi đó. Tuy nhiên, vì có lợi thế ở trên cao, Maxtom có thể theo dõi cô gái một cách dễ dàng.
"Ha ha, không dễ thoát như vậy đâu!"
Tuy nhiên, cô gái cũng biết điểm này, cô không chạy ở khu trống trãi, mà chạy thẳng vào chỗ có những tán cây to.
Từ phía trên nhìn xuống, tầm nhìn của Maxtom bị hạn chế bởi những tán cây. Do đó, cậu không còn cách nào khách đành phải hạ độ cao xuống gần sát mặt đất rồi lướt đi.
Vừa lướt đi vừa xoay đầu qua lại để tìm dấu vết của cô gái, Maxtom chợt nhận ra có vài chiếc dao găm từ trên cành của một cái cây bay đến.
Ngay lập tức, Maxtom quay về phía những chiếc dao găm và giơ tay trái ra phía trước, tạo một lớp kết giới psionic để chắn.
Choang choang choang...
Những chiếc dao găm bay đến và bị chắn lại bởi lớp kết giới psionic, rơi xuống đất.
Chắn xong những chiếc dao găm, Maxtom giơ tay phải cầm súng lên hướng về phía cành cây mà những chiếc dao găm được phóng ra.
Pằng... pằng... bùmmmmm... bùmmmmmm...
Hai phát súng tạo ra hai vụ nổ liên tiếp ở trên cành cây, thiêu trụi hầu như nửa thân trên của cái cây đó. Song, Maxtom không thấy bóng dáng của cô gái kia ở đâu nữa.
Maxtom tính truy tìm cô gái kia tiếp, nhưng chợt nhớ lại rằng Zarc có lệnh gọi cậu về Eins nên cậu đành phải bỏ cuộc việc truy đuổi.
Maxtom nhún vai một cái, vừa bay lên không trung vừa tự nói một mình.
"Quay về Eins thôi."
Thế là Maxtom bay trên bầu trời hướng về phía lâu đài hoàng gia. Trong lúc bay về tòa lâu đài, Maxtom không quên ngoái đầu lại nhìn thêm một lần nữa để xem có thấy bóng dáng của cô gái khả nghi kia ở đâu không, nhưng cuối cùng cũng không thấy gì. Cậu tự nhủ rằng sẽ báo lại việc có người khả nghi lấp ló bên ngoài tòa lâu đài cho Zarc sau khi quay trở về trạm vũ trụ Eins.
--------------------
Cạch...
Cánh cửa phòng bếp mở ra, khiến Ruri giật nhẹ mình nhìn về phía lối vào.
Đó là Zarc. Cậu bước vào bên trong, ánh mắt hướng nhìn Ruri, người duy nhất ở trong căn phòng.
"Ngươi đang ở đây à."
Ruri vội bỏ cái thìa xuống, rụt rè đặt hai tay lên đùi, đầu cúi xuống, hai vai hơi rụt lại.
Theo như lời kể của Celestia, Zarc biết được rằng Ruri vẫn chưa quen với việc ăn chung với Celestia hay những người hầu khác. Nguyên nhân là vì trước đây cô bé bị đối xử rất tệ, toàn bị cho đồ ăn thừa, thậm chí là thức ăn bị ôi thiu, ở những nơi như chuồng ngựa, nhà kho, hoàn toàn chưa từng ăn cùng với người khác tại một bàn ăn đàng hoàng. Lần đầu tiên ngồi vào cùng bàn ăn với Celestia, cô bé đã run lẩy bẩy đến nỗi không cử động được. Từ đó, Ruri chỉ ăn uống một mình ở phòng bếp chứ không ăn cùng với mọi người ở phòng ăn. Thời gian ăn của cô cũng trễ hơn so với những quân lính và những người hầu. Hiện tại đã gần khuya, nhiều người đã lên giường chuẩn bị vào giấc ngủ rồi.
Thấy hành động rụt rè của Ruri, Zarc vừa tiến đến vừa nói:
"Vẫn còn sợ ta vụ lúc sáng à?"
Ruri nắm hai lòng bàn tay lại, đầu vẫn cúi nhìn xuống dưới chân và đáp:
"Ruri... Ruri biết rằng chủ nhân làm vậy là vì muốn dạy mình..."
Zarc đến ngồi bên cạnh cô bé và chờ cô nói tiếp.
"Lúc mới gặp nhau... chủ nhân đã giơ vũ khí lên như sắp tấn công... nhưng sau đó chỉ chém đứt sợi dây xích. Chủ nhân làm vậy là để cho Ruri cảm nhận được cảm giác cận kề với cái chết... từ đó Ruri lấy lại được cảm giác muốn sống... biết quý trọng mạng sống của mình hơn."
Lúc mới gặp, cô bé như một bức tượng, trông vô hồn, không màng đến sống chết ra sao. Sau hành động đó của Zarc, Ruri đã bắt đầu lấy lại được cảm giác sợ hãi, cô bé tự nhận ra rằng mình vẫn chưa muốn chết.
"Lúc sáng, chủ nhân làm vậy là để tôi hiểu được rằng... con người không phải hoàn toàn xấu, vẫn có những người rất tốt bụng như nữ vương Celestia... đã liều mình để bảo vệ Ruri..."
Thấy Ruri hai mắt rưng rưng như muốn khóc, Zarc đặt tay lên xoa đầu an ủi. Cô bé cảm thấy thật dễ chịu và thoải mái khi được xoa đầu.
"Ngươi hiểu được như vậy thì tốt. Ta không phải là người dễ dãi như Celestia, ngươi sẽ còn gặp những bài học kinh khủng như vậy trong thời gian tới."
"Ruri hiểu rồi ạ."
Cô bé đáp lại, cô bé nhắm mắt lại, vẻ mặt có chút thoải mái khi được xoa đầu.
"Cảm ơn chủ nhân rất nhiều... nhờ có chủ nhân mà Ruri mới biết cảm được ăn no, được ngủ nệm ấm..."
Lần đầu tiên trong đời cô bé được ăn những bữa ăn no nê, tối được ngủ trên chiếc giường to và êm ấm. Kể từ khi được sinh ra, Ruri toàn phải ăn thức ăn thừa, vụn vặt, ngủ ở chuồng ngựa hoặc nhà kho mà thôi.
Xoa đầu cô bé một lúc, Zarc kéo tay lại, sau đó lấy từ storage ra một thứ giống như chiếc vòng tay bằng kim loại.
"Ta có thứ này muốn cho ngươi."
Zarc đưa vật đó sang cho Ruri. Cô bé hai mắt tròn xoe nhìn chiếc vòng tay với thiết kế kỳ lạ mà Zarc đưa sang.
"Đây là...?"
"Hiện tại ngươi vẫn còn yếu, chưa thể tự bảo vệ bản thân được. Đây là thiết bị ta cho người chế tạo dành riêng cho ngươi. Khi ngươi đeo vào, nó sẽ tự động tạo lớp năng lượng psionic xung quanh bảo vệ cho ngươi khi gặp nguy hiểm."
Ở Plomia, với những cá thể không có khả năng sử dụng năng lượng psionic thành thạo thì đây là thiết bị không thể thiếu. Khi người đeo bị tấn công, thiết bị sẽ tự động nhận định độ nguy hiểm và tự động tạo ra lớp năng lượng psionic để bảo vệ. Với Zarc hay là người của cậu thì không cần thiết, bởi lẽ hệ thống tự động có khi đánh giá không đúng, chỉ một cái vỗ vai có thể sẽ được cho là nguy hiểm và tự động kích hoạt lớp chắn bảo vệ, như vậy sẽ rất phiền toái cho người dùng. Do đó, Zarc và người của cậu đều tự tạo năng lượng psionic để chắn trước những thứ nguy hiểm chứ không dùng thiết bị như vầy.
"Năng lượng psionic...?"
Ruri chưa hiểu lắm những gì mà Zarc nói với mình.
"Ngươi hãy xem nó như ma thuật để dễ hiểu."
Ruri vẫn còn rụt rè, chưa dám nhận thiết bị từ Zarc. Cô bé có chút bất ngờ vì Zarc lại cho mình một vật như thế này, chứng tỏ cậu lo lắng cho sự an nguy của cô.
"Liệu một đứa nô lệ không có giá trị gì như Ruri có xứng đáng để nhận thứ như thế này không..."
Nghe Ruri nói vậy, Zarc im lặng nhíu mày trong vài giây rồi nói với cô bé:
"Vậy ra ngươi vẫn muốn là thứ vô giá trị, không trở nên hữu ích cho ta à?"
"Kh...không, Ruri không có ý đó... chỉ là..."
Zarc dí sát thiết bị vào Ruri rồi hất mặt, trong khi cô bé vẫn đang bối rối không biết phải đáp lại như thế nào. Cuối cùng, cô bé rụt rè đưa hai tay ra nhận lấy thiết bị từ Zarc.
"Cảm ơn chủ nhân... đã lo lắng cho Ruri..."
"Hãy vứt bỏ cái suy nghĩ bản thân mình vô giá trị đi, thay vào đó hãy nghĩ xem nên cố gắng như thế nào để trở nên có ích với ta. Ta không muốn phí công sức cho một thứ không có giá trị đâu!"
"Vâng... Ruri hiểu rồi ạ..."
"Còn một việc nữa."
Zarc đưa mắt nhìn ra phía cửa phòng.
"Sia, ngươi vào đi!"
"Vâng, Hierarch!"
Âm thanh người máy của nữ đáp lại từ bên ngoài, một cá thể Kast mở cửa bước vào trong.
"Đ...đây là...?"
Ruri tròn mắt nhìn cá thể Kast, cơ thể toàn làm bằng kim loại, đang tiến đến chỗ của mình.
"Đây là Sia, một trong những cấp dưới của ta. Bắt đầu từ bây giờ, Sia sẽ dạy học cho ngươi về những kiến thức cơ bản thay cho những người mà Celestia thuê."
Sia là một Executor, loài Kast. Vẻ ngoài của Sia được thế kế thon thả và mảnh mai, giống nữ hơn so với Corrion, thích hợp với những thao tách nhanh. Đặc biệt hơn, Sia là một trong các trí tuệ nhân tạo bậc nhất với khả năng ghi nhớ, tính toán vượt trội. Chỉ cần nạp thông tin vào thì Sia có thể ghi nhớ và hấp thu kiến thức đó ngay lập tức. Chỉ một thời gian ngắn mà kiến thức của Sia về thế giới Awhuenia này không kém gì người sống và lớn lên ở đây, thậm chí còn hơn.
"Tôi là Sia, hân hạnh được làm quen, Ruri!"
"V...vâng... mong được giúp đỡ..."
Ruri đáp lại Sia. Cô bé nhận ra rằng, Zarc cho Sia dạy cô thay cho những người hiện tại là vì cậu rằng mình vẫn còn chưa thể hoàn toàn tin tưởng và tiếp xúc bình thường với con người được. Loài Kast thì giống như golem, ma vật ở thế giới này, hoàn toàn không giống con người, trí tuệ lại vượt bậc, khá thích hợp để dạy cho Ruri những kiến thức cơ bản.
Ruri quay sang Zarc cúi gập đầu xuống.
"Cảm ơn chủ nhân rất nhiều ạ... cảm ơn vì đã làm nhiều thứ như vậy vì Ruri..."
"Nếu muốn cảm ơn thì hãy cho ta thấy thành quả của ngươi trong thời gian tới."
"Vâng!"
Ruri ngước mặt lên và mỉm cười nhẹ. Đó là lần đầu tiên mà cô có thể cười như vậy.
"Chủ nhân, Ruri có chút thắc mắc..."
"Sao?"
"Chủ nhân... và những người như Sia, Sera, đến từ thế giới khác sao?"
Nghe Ruri hỏi vậy, Zarc im lặng vài giây rồi đáp.
"Đúng vậy, bọn ta đến từ thế giới được gọi là Plomia. Nếu có dịp, ta sẽ cho ngươi sang tham quan thế giới của bọn ta."
"Vậy... chủ nhân chính là anh hùng đến từ thế giới khác mà mọi người đang bàn tán?"
"Anh hùng à... ha ha..."
Zarc cười khểnh một cái rồi nói với Ruri:
"Ta có thể là anh hùng với một số người, nhưng cũng có thể là ác quỷ đối với những người khác. Anh hùng hay những thứ như vậy đều là thứ mà người khác áp đặt và nhìn ta. Ta không hành động để trở thành anh hùng, ta chỉ làm những thứ mà ta muốn."
Ruri nhìn Zarc bằng đôi mắt ngây thơ, cô bé chưa hiểu ý của cậu lắm. Song, cô bé có chút suy nghĩ tốt về Zarc, dù rằng cậu đã hai phen hù cho cô suýt tí nữa thì hồn vía lên mây.
--------------------
Linette đi qua đi lại trong căn phòng, dáng vẻ cực kỳ lo lắng.
"Phải làm sao đây..."
Đã hai ngày trôi qua kể từ hôm Reimond bị kết tội oan và nhốt vào ngục. Ai cũng biết rằng đây là chiêu trò của Matilda nhằm loại bỏ những người ngáng đường mình trong việc chiếm ngai vàng. Ngày mai là ngày Reimond bị đem ra xử tử, khiến cho Linette đứng ngồi không yên.
"Nếu cứ như thế này thì ngày mai Reimond sẽ..."
Nghĩ vậy, Linette lại càng trở nên hoảng loạn.
"Hay là mình nhận tội thay cho Reimond? Không được, bức thư đó là chữ của Reimond... Con ả công chúa tàn ác đó đúng là không biết điểm dừng."
Linette đi qua đi lại trong căn phòng tự lẩm bẩm liên tục, cô suy nghĩ ra rất nhiều thứ để ngăn chặn ngày hành quyết của Reimond, nhưng tất cả đều không khả thi.
Cộc cộc...
Chợt tiếng cửa phòng vang lên, khiến cho Linette thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Cô vội bước nhanh ra mở cửa.
"Điện hạ!"
Đó là Dylan, cậu giơ ngón trỏ lên miệng ra ám hiệu cho Linette nhỏ tiếng lại.
Vào bên trong phòng, Dylan khoá cửa lại cẩn thận, di chuyển đến phía cửa sổ, kỹ lưỡng nhìn ra ngoài để xác nhận rằng không có ai, sau đó đóng cánh cửa sổ lại và xoã màn xuống.
"Điện hạ, chúng ta phải làm sao đây? Ngày mai Reimond sẽ..."
Dylan đặt hai tay lên vai của Linette để trấn an cô:
"Linette, cô hãy bình tĩnh lại và nghe tôi!"
Linette gật đầu và bắt đầu nghe Dylan trình bày.
"Hai ngày qua, tôi đã suy nghĩ rất nhiều cách để cứu Reimond. Nhưng với tình hình hiện tại, chỉ có một cách duy nhất thôi."
Dylan nghiêm mặt lại.
"Linette, cô hãy cùng Reimond chạy trốn, càng xa nơi này càng tốt."
"!?"
Linette khá bất ngờ khi nghe Dylan nói với mình như vậy.
"Hai ngày qua, tôi đã điều tra và nắm được cấu trúc của hầm ngục nơi Reimond bị giam giữ. Mặt khác, tôi biết được rằng có một lối đi ẩn trong hầm ngục, có thể giúp Reimond trốn thoát được ra bên ngoài. Linette, tôi cần cô, tối hôm nay đột nhập vào hầm ngục, giải thoát cho Reimond và cùng anh ta chạy thoát khỏi kinh thành."
"Ý ngài là... tôi và Reimond sẽ cùng nhau đào tẩu?"
"Ừm!"
Dylan gật đầu.
"Vốn dĩ tôi muốn giao việc này cho người khác, bởi vì giải thoát cho Reimond đồng nghĩa với việc sẽ bị gán tội đồng phạm. Nhưng, tôi biết rằng cô không muốn rời xa Reimond nên muốn cô thực hiện việc này."
Nghe Dylan giải thích, Linette hiểu rằng nếu mình chấp nhận thực hiện việc giải thoát cho Reimond đồng nghĩa với việc vị trí sĩ quan trong kỵ sĩ đoàn, danh tiếng và tất cả mọi thứ sẽ mất hết. Đổi lại, cô được ở bên Reimond và không phải chia cách nhau.
"Nhưng... còn điện hạ thì sao? Không có tôi và Reimond hỗ trợ, ngài sẽ càng dễ gặp nguy hiểm hơn với ả ta..."
"Tôi không sao, tôi còn có Jace ở bên cạnh hỗ trợ. Cô có thể từ chối việc này, tôi sẽ cho người khác giải thoát cho Reimond và đưa anh ta rời khỏi đây. Tôi tuyệt đối sẽ không để anh ta bỏ mạng một cách oan ức như vậy. Quan trọng là cô, Linette, cô muốn như thế nào?"
Linette đang đứng giữa hai sự lựa chọn, một là được ở cùng Reimond nhưng mất tất cả những thứ khác, hai là giữ lại tất cả nhưng sẽ xa cách Reimond và không biết bao giờ mới được gặp lại.
"Tôi... tôi sẽ thực hiện việc này! Điện hạ, hãy để tôi thực hiện việc này!"
"Được!"
Dylan gật đầu, sau đó lấy ra một chùm chìa khoá đưa cho Linette.
"Đây là chùm chìa khoá dự bị của hầm ngục mà tôi đã dùng cương vị của mình để lấy được."
Dylan lại lấy ra thêm một tờ giấy được vẽ góc nhìn từ trên xuống của hầm ngục.
"Tại vị trí này và vị trí này sẽ có lính canh gác, cô hãy..."
Dylan bắt đầu trình bày cho Linette chi tiết về hầm ngục và bố cục của nó, cũng như kế hoạch và hành động cần làm để có thể giải thoát cho Reimond. Thực hiện việc này, Linette có thể sẽ phải ra tay giết chính quân lính của đất nước mình khi cần thiết. Song, cô đã quyết với lòng mình rằng sẽ giải thoát cho Reimond và không thể để cậu bị chết oan như thế này được.
--------------------
Tại căn phòng của mình, Rauf đang nằm trên chiếc giường sang trọng của quốc vương, bên cạnh ông là Matilda.
Matilda ngồi trên giường để đút thuốc cho Rauf. Kể từ lúc Rauf đổ bệnh, khi nào Matilda có mặt ở kinh thành thì cô luôn thay người hầu đút thuốc cho Rauf. Rauf không hề biết rằng thuốc mà Matilda đút cho có độc dược, tuy không mạnh nhưng nó sẽ làm ông càng lúc càng yếu đi, rồi ông cũng sẽ mất mạng sớm mà thôi.
"Khụ khụ..."
Rauf ho lên vài tiếng.
"Phụ vương cẩn thận!"
Matilda ân cần lấy khăn lau cho ông.
"Cảm ơn con."
Bằng việc chăm sóc cho Rauf khi ông bệnh, Matilda có thể vừa lấy lòng và vừa hạ độc ông. Mục đích của Matilda chỉ có ngai vàng mà thôi. Ngày mai là ngày hành quyết Reimond, cái gai chắn đường mà Matilda cố gắng trừ khử trong suốt thời gian qua.
Matilda đang tự nghĩ vừa cười thầm thì chợt có tiếng gõ cửa vang lên.
"Bệ hạ, có tin báo về từ phía biên giới."
Đó là giọng của viên tể tướng Travers.
"Vào đi!"
Từ ngoài, Travers mở cửa bước vào trong, sau đó đứng trước giường của Rauf cúi người báo cáo:
"Thưa bệ hạ, quân do thám ở biên giới phía bắc kinh thành báo về rằng Xaitha đang có một cuộc hành quân để tấn công vào vương quốc của chúng ta."
"Bọn chúng đúng là không biết bỏ cuộc..."
Rauf nhăn nhó mặt mày nói.
"Chúng ta làm gì đây thưa bệ hạ?"
Travers hỏi ý Rauf. Thông thường, Rauf sẽ giao cho Reimond chỉ huy quân ra phía biên giới để chiến đấu. Tuy nhiên, hiện tại cậu đã bị kết tội mưu phản và đang bị nhốt ở hầm ngục, chờ đến mai sẽ bị xử tử. Do đó, Rauf không còn cách nào khác đành phải giao cho những sĩ quan khác chỉ huy.
"Hãy gọi Linette đến đây cho ta!"
Matilda nghe vậy liền vội lên tiếng ngăn cản Rauf.
"Phụ vương, trận chiến này hãy giao cho con!"
"Hả?"
Rauf nhìn sang Matilda với vẻ ngạc nhiên.
"Thay vì cứ để những sĩ quan khác chỉ huy, con muốn mình trực tiếp ra trận lần này để cho bọn Xaitha biết rằng người thuộc hoàng gia của Souverus không phải là đám chỉ biết trống chui trốn nhũi trong kinh thành. Phụ vương hãy trao quyền chỉ huy kỵ sĩ đoàn cho con, con sẽ giải quyết việc này một cách nhanh gọn."
"Không được, như vậy rất nguy hiểm. Lỡ có chuyện gì xảy ra..."
"Phụ vương yên tâm, con sẽ không bất cẩn như hoàng huynh đâu!"
Matilda trấn an Rauf. Cô biết rằng ông lo lắng việc con của mình xuất trận và rồi lại bỏ mạng như đứa con trai trưởng của mình.
Matilda giả vờ làm vẻ mặt kiên quyết và nghiêm túc nói với Rauf.
"Xin phụ vương hãy tin tưởng và trao quyền chỉ huy kỵ sĩ đoàn cho con!"
Thấy vẻ kiên quyết của Matilda, Rauf lưỡng lự một lúc rồi cũng bị thuyết phục, ông chấp thuận yêu cầu của cô.
"Ta hiểu rồi, ta sẽ giao việc lần này ở biên giới cho con."
Matilda cười thầm trong bụng, cô quay sang nói với Travers:
"Tể tướng, ông lui ra đi, trận chiến lần này đích thân tôi sẽ chỉ huy kỵ sĩ đoàn ra trận."
"Vâng, thưa điện hạ."
Thế là Travers cáo lui và rời khỏi căn phòng. Khi chỉ còn lại Rauf và Matilda, ông chầm chậm cất tiếng:
"Hà... kể từ khi anh của con mất, trong hoàng tộc chỉ có con làm cho ta hài lòng nhất. Bertran thì quá tham lam và ngang ngược, lúc trước nó từng có lần muốn chiếm vị trí thái tử của anh nó. Dylan thì quá nhu nhược, lúc nào cũng muốn hoà bình và chịu thiệt về phía mình. Reimond, người mà ta tin tưởng nhất, cũng phản bội lại ta. Chỉ có con là người luôn bên cạnh chăm sóc ta, và làm những thứ ta cảm thấy hài lòng nhất."
"Phụ vương quá khen, con một lòng luôn nghĩ cho phụ vương và vương quốc này."
"Ta sẽ trao quyền chỉ huy kỵ sĩ đoàn cho con, nhưng con phải thật cẩn thận khi ra trận đấy!"
"Con hiểu rồi thưa phụ vương."
"Khụ khụ..."
"Phụ vương nghỉ ngơi đi, mọi việc cứ để cho con lo."
"Ừm."
Rauf từ từ nằm thẳng xuống giường và chìm vào giấc ngủ. Matilda đi đắp chăn cho ông rồi sau đó đi ra khỏi căn phòng.
...
Matilda đóng cánh cửa phòng lại thì người đứng chờ cô bên ngoài cất tiếng.
"Mọi chuyện vẫn suông sẻ chứ?"
Matilda mỉm cười một cách gian xảo và đáp lại gã công tước Lasim:
"Hư hư... ông ta sẽ trao quyền chỉ huy kỵ sĩ đoàn cho ta. Mọi chuyện vẫn đang đi đúng theo như kế hoạch."
"Thế thì tốt quá!"
Công tước Lasim vuốt râu mép cười theo với điệu bộ gian xảo.
"Bức thư dùng để đổ tội cho tên Reimond, ông đã chuẩn bị tốt lắm!"
"Cô quá khen rồi, là do kế hoạch của cô quá hoàn hảo thôi, he he..."
"Giờ thì... ta phải đi thăm "thú cưng" của mình và dắt nó ra biên giới để xử lý bọn Xaitha nhãi nhép đây. Mọi việc ở kinh thành này giao lại cho ông đấy!"
"Cô cứ yên tâm, tôi sẽ giải quyết những việc còn lại ở đây, he he..."
Cả hai bước đi trên hành lang với nụ cười hiểm độc. Sau khi Reimond bị đổ oan và tước vị, quyền chỉ huy kỵ sĩ đoàn rơi vào tay của Matilda.
--------------------
Tại phòng làm việc của mình bên trong toà kiến trúc nằm ở trung tâm trạm vũ trụ Eins, Zarc đang ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế của mình nhìn vào màn hình được chiếu trong không gian trước mặt, phía trên cái bàn làm việc của cậu. Hai bên bàn của Zarc là Sera và Rafflesia, cả hai đang vừa nhìn vào màn hình trước mặt của mình và thao tác để làm việc một cách chăm chú.
Rafflesia chợt cất tiếng phá đi bầu không khí im lặng:
"Hierarch, có tin báo về từ trinh thám ở vương quốc Souverus."
Kể từ khi bắt đầu công cuộc phát triển Asyria, Zarc không quên cho các trinh thám của mình rải rác khắp nơi ở Awhuenia để dò la tin tức. Cậu chọn đa số các cá thể loài Parch, vì loài này có khả năng biến thành hình dạng đã từng nhìn qua, hoặc cướp lấy quyền điều khiển thân xác của cơ thể sinh học khác, do đó thích hợp để trà trộn và làm trinh thám hơn.
"Nói ta nghe xem!"
Zarc khoanh tay xoay chiếc ghế của mình hướng về phía bàn của Rafflesia.
Rafflesia bắt đầu trình bày:
"Bọn họ vẫn đang đối mặt với các cuộc tấn công từ phía vương triều Xaitha. Sự chia rẽ trong hoàng tộc dần rõ nét, cô đệ nhị công chúa có vẻ chiếm thế hơn, lãnh chúa các vùng lãnh thổ của Souverus hầu hết theo phe cô ta. Không những vậy, cô ta còn được trao cho quyền chỉ huy kỵ sĩ đoàn. Mặt khác, đoàn trưởng kỵ sĩ đoàn hiện tại bị tước vị và đem đi xử tử vì tội cấu kết với Xaitha mưu phản. Vua của Souverus bệnh càng lúc càng nặng, theo như đánh giá của trinh thám thì có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng trong thời gian tới."
"Đệ nhị công chúa à..."
Zarc trầm ngâm.
"Theo như báo cáo lần trước của các trinh thám ở Souverus, cô ta là người luôn muốn gây chiến với chúng ta."
"Đúng vậy thưa Hierarch. Trong số ba người con còn lại thì cô ta được lòng vua Souverus nhất. Theo tôi đánh giá, cô ta là người có tầm ảnh hưởng nhất vương quốc Souverus hiện tại."
"Hmm... một nhân vật đáng để ý đây."
Zarc dựa lưng vào ghế nói một mình.
Sera tiếp lời:
"Theo như thông tin từ phía trinh thám phía tôi, các vụ mất tích của phụ nữ càng ngày càng nhiều, đặc biệt là những người sống ở vùng Gredu của cô đệ nhị công chúa này."
"Thiếu nữ mất tích à ..."
Lại một tin nữa khiến cho Zarc phải suy ngẫm. Mục tiêu hiện tại của cậu là vương quốc Souverus, do đó cậu để mắt đến mọi chuyện xảy ra ở quốc gia này.
"Vẫn chưa biết nguyên nhân à?"
Sera lắc đầu nhẹ đáp lại:
"Các trinh thám của tôi vẫn chưa tìm ra được manh mối về việc này thưa ngài."
"Ta cảm thấy... khả năng cao việc này có dính dáng đến hoàng gia Souverus, đặc biệt là cô đệ nhị công chúa kia."
Zarc tự nói một mình xong thì bỏ hai tay đang khoanh xuống bàn rồi ra lệnh cho Sera và Rafflesia:
"Tiếp tục cho các trinh thám tìm hiểu kỹ về vụ việc, cũng như về hoàng gia và triều chính của Souverus."
"Vâng, thưa Hierarch!"
Sera và Rafflesia đồng thanh đáp lại.
Lúc này, chợt có hình ảnh ba chiều hiện lên trước mặt của Zarc. Đó là hình ảnh của Administrator nữ loài Derisian, Overmind đương nhiệm của loài này.
Thấy vậy, Zarc bấm vào màn hình trong không trung để mở cánh cửa phòng ra. Từ bên ngoài, Administrator nữ loài Derisian bước vào trong.
Ngay lập tức, Sera và Rafflesia đứng khỏi chỗ ngồi, rời khỏi bàn làm việc và đến đứng hai bên cúi chào:
"Xin chào Matriarch!"
Zarc cũng đứng lên khỏi ghế của mình, tiến đến đứng trước mặt Administrator nữ và cất tiếng:
"Hiếm lắm mới thấy cô đến đây thăm tôi một mình đấy."
"Hừm, tôi không thừa thời gian để đến thăm cậu."
Zarc cười tinh quái và nhún vai châm chọc:
"Tôi lại tưởng cô nhớ tôi nên đến thăm chứ, thật đáng tiếc."
"Dừng việc đùa lại đi, tôi không có nhiều thời gian."
Administrator nữ loài Derisian nói với Zarc một cách lạnh lùng.
"Thế, có chuyện gì?"
Zarc hỏi.
"Cá thể Derisian tôi dự định tặng cậu đã hoàn thành, tôi đến để giao nó cho cậu."
Theo như giao kèo của Zarc với Administrator nữ này, cậu sẽ đảm nhiệm các vấn đề ở Awhuenia, nhưng ngược lại phải đem theo vài Cerebrate sang. Cô hứa sẽ tự tạo và tặng cho cậu một Cerebrate riêng, Zarc cũng nói rằng sẽ cho Cerebrate đó vào đơn vị Hexagon của mình. Hiện tại thì The Hexagon của Zarc cũng đang thiếu cá thể loài Derisian, có thêm thì càng tốt.
Nói xong, Administrator nữ này giơ hai tay và đôi cánh to ra hai bên. Cơ thể của cô từ từ rung chuyển và trở nên bầy nhầy như một đống bùn nhớt. Dần dần, một cá thể Derisian được hình thành và tách ra khỏi cơ thể của Administrator nữ, nhìn vào trông giống như màn phân tách cơ thể vậy. Song, với loài Derisian thì việc này hoàn toàn bình thường.
Cá thể Derisian sau khi được tách ra hoàn toàn thì cất tiếng nói với giọng rè rè:
"Cularia, lần đầu diện kiến Hierarch!"
Đó là một cá thể với thân rết to, cơ thể đầy giáp cứng và sắc nhọn, màu chủ đạo là cam nâu. Tuy là Derisian, nhưng nhìn nửa thân trên của Cularia khá giống hình dạng của một cô gái, vốn dĩ hình dạng của Cularia được Administrator nữ tùy chỉnh và tạo nên từ chính cơ thể của mình.
"Cularia à... Được lắm, kể từ giờ người sẽ là thành viên thuộc đơn vị Hexagon của ta."
"Cularia cũng giống như các Cerebrate khác, cậu có thể thông qua Cularia để ra lệnh và điều khiển các cá thể Derisan khác."
Cerebrate là các cá thể Derisian cấp cao, được Overmind tạo ra để giao cho nhiệm vụ điều khiển các cá thể cấp trung như Overseer, Overseer sẽ nhận và truyền lệnh để điều khiển các cá thể Derisian cấp thấp khác. Việc tặng cho Zarc hẳn một Cerebrate như thế này giống như Administrator nữ cắt một phần cơ thể ra giao cho cậu vậy. Song, mục đích mà Administrator nữ này nhắm đến là dùng "phần cơ thể" đó để theo dõi và nắm bắt các hành động của Zarc ở bên thế giới mới.
"Cảm ơn cô đã cất công tạo hẳn cho tôi một Cerebrate như vậy."
"Hãy chăm sóc tốt cho đứa con của tôi."
Dứt lời, Administrator nữ quay lưng rời khỏi đó một cách lạnh lùng:
"Tôi xin phép!"
Sau khi Administrator nữ rời khỏi đó, Zarc lên tiếng nói với Cularia:
"Ngươi thừa hưởng kiến thức từ cô ta nên có lẽ cũng đã biết, đây là hai trong số các thành viên thuộc đơn vị The Hexagon của ta, Sera và Rafflesia."
"Vâng, tôi đã được Matriarch trao cho một phần ký ức và kiến thức nên nắm bắt được đa số các thứ."
Giọng của Cularia rè rè vang lên như giọng của con bọ, tần số có chút cao nên hơi khó nghe.
"Tốt! Nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi mọi người."
"Tôi hiểu rồi, thưa Hierarch."
Cularia đáp lại, những cái chân rết ngoe nguẩy, nhìn khá dị cho những ai chưa quen với loài Derisian.
Zarc quay sang ra lệnh cho Sera:
"Sera, ngươi đem Cularia đi làm các thủ tục cần thiết đi!"
"Vâng, thưa Hierarch."
Thế là Sera đưa Cularia rời khỏi phòng để đi làm những thứ cần thiết, như là đến khu kỹ thuật để thiết lập storage, đo đạc chỉ số, làm thủ tục nhập thông tin về cá thể vào cơ sở dữ liệu,...
Khi Sera rời khỏi đó, trong phòng chỉ còn lại hai người thì chợt hai cánh tay từ sau choàng qua vai về phía trước, ôm nhẹ lấy cổ và ngực của Zarc.
"Rafflesia, ngươi làm gì vậy?"
Zarc đứng yên liếc mắt nhìn ngang ra và hỏi Rafflesia đang đứng phía sau mình.
"Nạp năng lượng từ ngài!"
Rafflesia kề sát mặt vào tai của Zarc nói một cách thỏ thẻ, hai mắt khép lại, miệng mỉm cười, hai tay từ từ hạ xuống và xoa phần ngực của cậu.
Không còn xa lạ gì với độ cuồng của Rafflesia nữa, Zarc nói:
"Ngươi vẫn chứng nào tật nấy."
Lúc này, một bóng người đi đến và dừng trước cửa phòng. Cánh cửa vẫn đang được mở từ nãy giờ mà chưa được đóng lại.
"Hơ..."
Đó là Allomerus, cô em gái của Rafflesia. Cô mở to mắt nhìn cảnh cô chị mình ôm Zarc trong căn phòng.
"Ra...Rafflesia... chị đang làm gì vậy..."
Rafflesia đưa mắt nhìn về phía cửa phòng thì thấy Allomerus.
"Á rà, Allomerus đấy à. Em đến không đúng lúc gì cả, không thấy chị và Hierarch đang chuẩn bị có thời gian vui vẻ với nhau sao."
Allomerus mặt ửng đỏ, cô nắm hai lòng bàn tay lại và nói với Rafflesia:
"Nh...như vậy là không công bằng! E...em cũng..."
Lúc này, Zarc chợt biết mất khỏi vòng tay của Rafflesia, cậu xuất hiện trở lại ở ghế ngồi sau bàn làm việc của mình.
"Dừng việc đùa giỡn lại đi, Rafflesia."
Zarc sau đó bắt chéo chân đưa mắt nhìn về phía Allomerus:
"Ngươi đến gặp ta có việc gì?"
"A... à... vâng..."
Allomerus bước vào trong phòng, đến đứng trước bàn của Zarc và bắt đầu trình bày:
"Tôi đến báo cáo về cuộc khai thác tài nguyên ở hành tinh Fayr 6N... Các công nhân... sau khi kiểm tra những tinh thể Jorium mà các robot đưa về thì... thấy rằng độ tinh khiết của những tinh thể này rất cao."
Vừa nói, Allomerus lấy từ storage ra một tinh thể Jorium đặt lên bàn của Zarc.
Zarc lấy tinh thể Jorium trên bàn lên dí gần sát vào mắt và quan sát.
"Độ tinh khiết của những tinh thể Jorium này lên đến trên chín mươi phần trăm... khi dùng để chuyển hoá thành năng lượng sẽ rất hiệu quả."
Jorium là tinh thể được dùng để chuyển hoá thành năng lượng qua các phản ứng, hoặc để cường hoá năng lực psionic của các cá thể có khả năng sử dụng năng lượng psionic. Độ tinh khiết cao đồng nghĩa với việc chỉ cần lượng nhỏ cũng có thể cung cấp được lượng năng lượng lớn, và các lợi điểm khác.
"Hmm..."
Zarc săm soi tinh thể Jorium một lúc rồi đặt nó xuống bàn:
"Tốt, tiếp tục cho người khai thác Jorium ở hành tinh này. Các tinh thể Jorium tinh khiết này hãy cho vào kho lưu trữ, khi cần thiết sẽ sử dụng sau."
"V...vâng, thưa Hierarch."
Allomerus đáp lại Zarc.
Xong việc, trước khi rời khỏi phòng, Allomerus quay sang nhìn Rafflesia lúc này đã trở về bàn làm việc.
Thấy Allomerus nhìn mình, Rafflesia mỉm cười tinh vi:
"Sao thế Allomerus? Vẫn còn ghen tỵ với chị về vụ lúc nãy sao?"
"Gh...gh... em không có!"
Allomerus mặt ửng đó nói lớn với Rafflesia.
"Em chỉ muốn nói rằng... chị hãy giữ chừng mực với Hierarch..."
Allomerus biết rằng chị mình cuồng Zarc đến mức nào. Thấy Rafflesia tiếp cận và làm những hành động thân mật với Zarc như vậy khiến cô có chút ghen tỵ, bởi lẽ tính của cô vốn nhút nhát, không dám có những hành động táo bạo như vậy.
Dứt câu, Allomerus rời khỏi phòng và tiếp tục công việc của mình.
--------------------
Trong căn phòng dưới hầm ngục tối tăm, Reimond đang ngồi bệt dưới đất, mặt cúi xuống, tóc tai rũ rượi, hai tay và hai chân bị khóa lại bằng những sợi dây xích. Sáng ngày mai cậu sẽ bị đem ra pháp trường để hành hình.
Dù vậy, Reimond không hề sợ hãi về cái chết đang đến gần với mình. Đối với một kỵ sĩ, một tướng quân đã trải qua bao nhiêu trận chiến trên chiến trường, cái chết đối với Reimond không là gì quá đáng sợ. Ngược lại, việc khiến cậu tiếc nuối nhất đó chính là không thể giúp Souverus vượt qua được khủng hoảng hiện tại. Từ đời cha của Reimond đến đời cậu đều một lòng phục vụ cho kỵ sĩ đoàn Souverus, với mong muốn duy nhất là đóng góp vào sự phát triển vững mạnh của quốc gia, ít nhất là trong mảng quân sự. Thế mà giờ đây, cậu lại sắp phải bỏ mạng vì bị vu oan.
Reimond rất muốn giải oan cho bản thân, nhưng cậu hiểu rằng Matilda đã tính toán hết tất cả, nếu cậu không nhận tội một mình thì cả Dylan và Linette cũng sẽ bị cuốn theo vào tội mưu phản, như thế sẽ càng tệ hơn. Reimond thà hy sinh bản thân mình, cậu mong rằng Dylan cùng với sự giúp đỡ của những người bên cạnh sẽ có thể giành lại được quyền thế trong hoàng gia và đưa Souverus trở lại thời huy hoàng trước đây.
Đang ngồi im như bức tượng thì Reimond nghe thấy có âm thanh vang lên.
"Ư...!"
Reimond ngẩng đầu quay sang nhìn về phía ngoài các thanh sắt thì thấy tên lính gác từ từ ngã xuống nằm bất động. Hắn vừa lãnh một cú chém vào huyệt trên cổ khiến cho bị bất tỉnh.
"Linette!?"
Reimond mở to mắt bất ngờ khi thấy người vừa đánh tên lính gác bất tỉnh chính là Linette, trên tay cô là chùm chìa khóa mà Dylan đưa.
Reimond đứng dậy và bước vội về phía cửa, hai tay nắm vào các thanh sắt:
"Linette, sao cô lại đến đây!?"
"Tôi đến để giải thoát cho anh."
Vừa nói Linette vừa dùng chìa khóa để mở cánh cửa của buồng giam.
Reimond bất ngờ khi thấy Linette lại có chìa khóa của hầm ngục này.
"Sao cô lại có chìa khóa?"
"Không còn nhiều thời gian đâu, chúng ta mau rời khỏi đây thôi! Những chuyện khác tôi sẽ giải thích sau."
Linette dùng những chiếc chìa khóa trong chùm chìa khóa để mở những sợi dây xích trói tay và chân của Reimond.
"Không được!"
Tuy nhiên, sau khi được cởi trói, Reimond lại không chịu đi mà đứng yên ở đó.
"Tại sao vậy?"
Linette thắc mắc.
"Tôi phải vất vả lắm mới có thể lẻn vào đây để giải thoát cho anh."
Reimond đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc:
"Nếu bỏ trốn bây giờ chẳng khác nào xác nhận với mọi người việc tôi mưu phản là thật? Chắc chắn chuyện này sẽ được làm rõ."
"Bây giờ mà anh vẫn còn lo lắng về việc trong sạch hay không sao? Ả công chúa đó đã sắp xếp tất cả, cho dù sau này có rửa được tội danh, nhưng lúc đó anh đã chết rồi thì còn ý nghĩa gì nữa!"
"Sống hay chết không quan trọng với tôi. Dòng tộc của tôi trước giờ một mực trung thành với hoàng gia, tôi không thể làm trái mệnh lệnh của quốc vương."
Linette nhăn mặt, cô thuyết phục Reimond:
"Tôi hiểu rõ rằng một người chính trực như anh sẽ sẵn sàng hy sinh bản thân vì hoàng gia của vương quốc này. Dù có phải chết, thì sau này khi mọi chuyện đã rõ ràng, nỗi oan của anh sẽ được xóa bỏ. Tuy nhiên, hãy nghĩ về tình hình hiện tại của vương quốc này. Mọi quyền lực hầu hết đã rơi vào tay của ả công chúa kia, Dylan điện hạ ngoài chúng ta ra thì còn ai có thể giúp đỡ ngài ấy được nữa chứ?"
Reimond tỏ ra buồn bã khi Linette nhắc đến Dylan và tình hình hiện tại của cả vương quốc.
"Việc đột nhập vào hầm ngục để giải thoát cho anh cũng đã khiến tôi trở thành đồng phạm. Nếu tôi và anh đều chết, ai sẽ hỗ trợ Dylan điện hạ?"
Linette giơ chùm chìa khóa lên và nói tiếp:
"Đây là chùm chìa khóa mà Dylan điện hạ đã chuẩn bị cho tôi để giải thoát cho anh. Ngài ấy cũng đã cất công điều tra để tìm ra một lối đi mật để có thể thoát ra hầm ngục này một cách an toàn. Anh muốn tất cả công sức của ngài ấy trở thành công cốc sao?"
"Tôi..."
Thấy Reimond có vẻ bị lung lay, Linette nắm một tay của cậu rồi nói với vẻ mặt khẩn thiết:
"Tôi xin anh đấy, chúng ta mau rời khỏi đây thôi!"
Linette kéo Reimond đi và nhận thấy không có sự phản kháng từ cậu. Vậy là Reimond đã đồng ý với việc vượt ngục cùng với Linette.
...
Linette cùng với Reimond đi trên hành lang của khu hầm ngục, đánh hạ vài tên lính gác ở đây mà không để bị phát hiện.
Đến một hành lang, Linette đến đứng trước bức tường và mò mẫm vài giây, sau đó ấn vào một viên gạch trên đó.
Trước sự bất ngờ của Reimond, một lối đi mật mở ra. Đây là lối đi dành cho vua chúa chạy trốn khi xảy ra hoạn nạn. Cả hai nhanh chóng chui vào bên trong và theo hướng lối đó mà đi.
Lối đi dẫn đến cánh cửa dưới mặt đất của căn nhà kho cũ kỹ. Reimond và Linette trèo lên trên mặt đất từ lối đi mật, sau đó tiến đến mở cánh cửa căn nhà kho để ra bên ngoài.
Bên ngoài, trời đã tối hẳn, cả hai chỉ biết lần theo ánh đèn le lói của những căn nhà để di chuyển.
Thoát khỏi hầm ngục tăm tối, chướng ngại khó khăn tiếp theo mà Reimond và Linette phải đối đầu chính là thoát khỏi cổng của kinh thành. Trèo qua tường thành là việc không thể, cho nên Dylan đã chuẩn bị trước cho cả hai một chiếc xe ngựa chở rơm và dặn Linette rằng hãy trốn vào trong đó, người của cậu sẽ điều khiển chiếc xe ngựa rời khỏi thành.
Linette tường thuật cho Reimond về kế hoạch của Dylan, sau đó cả hai cùng nhau hành động. Chiếc xe ngựa ở sát căn nhà kho, không cách xa lắm, do đó sẽ khó bị phát hiện trong lúc di chuyển. Cả hai leo lên và trốn dưới đống rơm của chiếc xe ngựa.
Nằm chờ một lúc thì có người đến leo lên phía trước xe và điều khiển ngựa rời đi.
Lộc cộc lộc cộc...
Chiếc xe ngựa di chuyển càng gần đến cổng thành càng khiến cho Linette và Reimond cảm thấy hồi hộp hơn. Đứng gác cổng chỉ có hai người lính gác, chắc có lẽ sẽ không sao đâu, Linette nghĩ vậy.
Tuy nhiên, mọi chuyện lại không suông sẻ như Linette nghĩ. Khi chiếc xe di chuyển đến cổng thì bị chặn lại khám xét.
Người điều khiển xe ngựa khi thấy bị chặn lại thì liền lấy chiếu chỉ của Dylan và giơ ra cho hai tên lính xem.
"Hoàng tử điện hạ giao cho tôi mang rơm và vài món hàng hóa về Yonnotia gấp."
Sau khi xác nhận xong trên chiếu có dấu ấn của Dylan, hai tên quân lính nhìn nhau rồi gật đầu một cái.
Tuy nhiên, cả hai không tránh đường mà lại cầm giáo chĩa vào chiếc xe. Mặt khác, từ xung quanh, tầm chục tên quân lính nữa cũng xuất hiện và vây quanh chiếc xe.
"Cái..."
Linette nằm bên dưới đống rơm không khỏi bất ngờ.
"Công chúa điện hạ đã ra lệnh cho bọn ta phải tiêu diệt hết những kẻ có ý định ra ngoài kinh thành trong tối hôm nay, đặt biệt khi có chiếu của hoàng tử."
Vừa nói, những tên quân lính chĩa các mũi giáo sắc nhọn về phía chiếc xe ngựa, khiến cho người điều khiển xe toát mồ hôi không biết phải làm sao.
Linette và Reimond hiểu ra rằng, Matilda đã biết trước được việc Dylan sẽ lên kế hoạch giải thoát cho Reimond trong tối hôm nay, cho nên đã ra lệnh cho quân lính canh gác và bố trí thêm quân mai phục nhằm chặn đường và trừ khử cậu.
Và rồi, những tên quân lính lao đến đâm chết người điều khiển xe. Chúng vừa tính đâm vào đống rơm thì Reimond và Linette bật dậy và phóng ra từ bên dưới, chiến đấu với đám quân lính vây quanh.
Leng keng leng keng...
Đối với sĩ quan như Reimond và Linette thì tầm chục tên quân lính chỉ là chuyện nhỏ. Tuy nhiên, vũ khí hiện tại của Reimond chỉ là kiếm nhặt từ những tên lính canh ngục, trên người cậu lại không có mặc giáp. Mặt khác, âm thanh náo động chắc chắn sẽ đánh động đến nhiều người, và quân lính sẽ dần ùa ra càng lúc càng nhiều. Do đó, Reimond và Linette phải thoát trước khi quân lính khác kéo đến.
"Gư..."
Lúc này, khi đang cố gắng chiến đấu để thoát, thì một nhóm người cưỡi ngựa, mặc đồ đen bịt kín mặt từ đâu chạy đến, tấn công những tên quân lính.
"Aaa...!!!"
"Gưa...!!!"
...
Trong lúc hai bên đang chiến đấu với nhau, người mặc đồ đen dẫn đầu cưỡi ngựa tiến đến chỗ của Reimond và Linette, sau đó nhanh chóng xuống ngựa và nói:
"Cả hai hãy dùng con ngựa này chạy khỏi đây đi!"
Khi người này cất tiếng, Linette và Reimond nhận ra ngay giọng nói quen thuộc của Jace, cận thần của Dylan.
"Nhanh đi, không còn nhiều thời gian đâu!"
Dù có nhiều thứ muốn nói, nhưng Linette và Reimond đành phải làm theo lời, nhanh chóng leo lên ngựa và chạy khỏi cổng của kinh thành, rời khỏi đó. Những tên quân lính chắn đường đều bị những người mặc đồ đen lao đến tấn công.
"Có thích khách!!!"
Báo động càng lúc càng lớn. Khi những nhóm quân lính khác tràn ra thì Reimond và Linette đã thoát được ra bên ngoài kinh thành, chạy được một đoạn khá xa bằng ngựa.
Thấy vậy, Jace ra hiệu cho những người mặc đồ đen.
"Rút!!!"
Nhận lệnh, những người mặc đồ đen tản ra khắp nơi chạy trốn, Jace cũng vậy. Những tên quân lính cứ thế đuổi theo, nhưng việc đó không còn quan trọng nữa, vì Reimond và Linette đã chạy thoát an toàn.
Ngồi phía sau Reimond trên con ngựa đang chạy, Linette nói với cậu:
"Dylan điện hạ... đã chuẩn bị kế hoạch cho chúng ta kỹ lưỡng như vậy... Không biết sắp tới liệu ngài ấy có ổn không..."
Reimond vừa đánh ngựa chạy vừa nói một mình:
"Điện hạ, tôi nhất định sẽ quay lại giúp ngài!"
Cả hai cứ thế cưỡi trên con ngựa chạy càng lúc càng xa khỏi kinh thành Essulan trong màn đêm tăm tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro