Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ojamajo Doremi 16 Naive: Chương 5 tập 3

Những ngày dường như dài hơn khi học kỳ mới bắt đầu. Tôi tiếp tục làm việc tại MAHO-do vào buổi chiều sau giờ học.

"Harukaze, đến thư viện trong giờ nghỉ trưa nhé."

Yêu cầu đến từ Yamaki-sensei, hay còn gọi là Leon. Vâng, tôi hiện cũng đang học cách trở thành người quản lý cho đội bóng của trường.

Người đóng vai trò là cố vấn của tôi là sinh viên năm thứ ba và là người quản lý hiện tại, Kogure Maki-senpai. Buổi tranh giành vị trí tiền đạo sắp diễn ra, và cô ấy đã tận dụng cơ hội này để huấn luyện cho tôi để tôi có thể đảm nhận vai trò của cô ấy sau giờ học. Toàn bộ điều đó khiến tôi hồi hộp và lo lắng, và tôi cảm thấy như mình đang ôn tập cho một số kỳ thi tuyển sinh, giống như Pop. Tuy nhiên, cô ấy luôn trấn an tôi bằng một nụ cười và "đừng lo lắng, chỉ cần thư giãn thôi".

Gần đây tôi đã xem rất nhiều trận bóng đá trên TV, cũng như các buổi tập của đội sau giờ học trước khi đến MAHO-do, vì vậy tôi dần hiểu được trận đấu. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều điều tôi chưa biết. Đó là một khóa học việc nghiêm ngặt đối với tôi, nhưng Kogure-senpai dường như xử lý vai trò của mình một cách dễ dàng.

Vì tôi vẫn không thực sự tin tưởng Leon, nên tôi đã cố gắng hết sức để tham khảo ý kiến huấn luyện viên bóng đá khác bất cứ khi nào có thể. Bây giờ, tôi cố nhớ tất cả tên của cầu thủ và vị trí của họ trên sân.

Ai-chan, người ở trong đội điền kinh, và Momo-chan, một chuyên gia bóng đá đáng ngạc nhiên, cũng giúp tôi rất nhiều. Tôi hy vọng rằng, khi lên năm hai, tôi sẽ trở nên hiểu biết hơn về môn thể thao này. Đến lúc đó, một loạt cầu thủ mới sẽ gia nhập đội, và bản thân tôi cũng sẽ trở thành một senpai. Không, tôi không nên hy vọng hiểu nhiều hơn, tôi CẦN trở nên hiểu biết hơn. Dù bằng cách nào, tôi nghi ngờ Leon đang chờ đợi một món quà gì đó từ tôi khi đã giới thiệu tôi vào vị trí này, tất nhiên tôi cũng nên tận dụng cơ hội này và thu thập tất cả thông tin có thể từ anh ấy.

~~~~~

Với học kỳ mới, cách sắp xếp chỗ ngồi của chúng tôi trong lớp cũng được thay đổi. Tôi ngồi khá xa Shidou Yuuna-chan, nhưng bây giờ tôi đã ở gần Shimakura Kaori-chan và Ai-chan hơn. Nhờ đó, góc phòng học của chúng tôi trở nên sinh động và ồn ào hơn rất nhiều.

"Doremi-chan, Ai-chan, các cậu có rảnh trong giờ nghỉ trưa không?"

Sau đó, Kaori-chan mời chúng tôi đi cùng cô ấy ở hành lang bên ngoài lớp học. Tôi nghi ngờ rằng cô ấy đã nắm bắt được một số loại tin đồn nào đó. Hy vọng ít nhất nó sẽ là một cái gì đó thú vị.

"Gần đây tớ có nghe vài chuyện về Yada-kun..."

"Hả?! Sao vậy?!!"

Kaori-chan bịt miệng chúng tôi bằng một ngón tay đặt lên môi, mặc dù không có ai ở ngoài hành lang lạnh lẽo này. Tôi nghĩ đến Yada-kun, nhưng không nhớ gần đây cậu ấy có hành động kỳ lạ.

"Một số người đã phát hiện ra anh ta ở khu vực trung tâm thành phố Yokohama, cùng với một nhóm đàn ông nước ngoài."

Lúc đó, tôi nhớ lại cuộc nói chuyện gần đây của chúng tôi với Hazuki-chan, và vừa định chia sẻ nó thì Kaori-chan tiếp tục,

"Mọi người đang nói rằng những người đàn ông đó là những kẻ buôn bán ma túy."

"Cái gì? Làm sao có thể?" Ai-chan hỏi.

"Không thể nào!" Tôi phủ nhận ngay lập tức.

Trước khi chúng tôi có thể nói thêm gì nữa, Kaori-chan xen vào, "Vâng, tớ biết rồi. Tớ biết rằng Yada-kun hy vọng sẽ trở thành một nghệ sĩ thổi kèn jazz chuyên nghiệp, và những người đàn ông nước ngoài đó chỉ là thành viên của một ban nhạc jazz có trụ sở tại Yokohama. Nhưng đó không phải là vấn đề ở đây".

Sau đó cô ấy chia sẻ rằng Yada-kun, trên thực tế, đã được phát hiện đi chơi với những người đàn ông đó nhiều lần. Nhưng vậy thì sao? Dù gì thì họ cũng là những nghệ sĩ đồng nghiệp thường xuyên tổ chức các buổi biểu diễn cùng nhau. Tuy nhiên, có vẻ như một số rắc rối và đánh nhau đã nổ ra gần câu lạc bộ nhạc jazz trong những ngày gần đây, và Yada-kun không may luôn bị phát hiện ở đâu đó gần đó.

Điều làm cho nó tồi tệ hơn là những sự cố này thường xảy ra sau 9 giờ tối. Tôi ngạc nhiên trước Kaori-chan và kỹ năng thu thập thông tin của cô ấy, vì thậm chí còn nắm bắt được tất cả những chi tiết nhỏ này.

"Chà, dù sao thì đó cũng là khu vực trung tâm thành phố, và rất nhiều người nước ngoài thường xuyên lui tới nơi đó, vì vậy tất cả có thể chỉ là một sự hiểu lầm. Điều đó nói rằng, một câu lạc bộ nhạc jazz chắc chắn không phải là một địa điểm vui chơi thông thường cho một học sinh cao trung bình thường."

Tôi bắt đầu phản kháng, nhưng bị Ai-chan ngăn cản. Tôi đoán cô ấy đang cố nhắc nhở tôi rằng không có lý do gì để tranh cãi, vì ngay cả bản thân Kaori-chan cũng biết rằng những tin đồn này là vô căn cứ.

"Tớ chắc chắn sự thật sẽ sớm được phơi bày thôi và nó sẽ chấm dứt tất cả những tin đồn này. Nếu ai đó cố gắng nói, tớ sẽ cố gắng hết sức để giải thích cho họ, vì vậy các cậu không cần phải lo lắng. Trên thực tế, đừng làm gì cả; nếu không nó có thể làm tình hình tồi tệ hơn," Kaori-chan cảnh báo.

Sau khi đảm bảo với chúng tôi rằng cô ấy sẽ cố gắng tìm hiểu thêm về vấn đề này, chúng tôi quay trở lại lớp học. Tôi rất biết ơn vì cô ấy đã hiểu tính cách của chúng tôi, và đã đến để thông báo cho chúng tôi trước. Nếu không, có lẽ chúng tôi đã hành động hấp tấp khi nghe những tin đồn đó. Và biết Yada-kun đẹp trai như thế nào, những tin đồn như vậy chắc chắn sẽ lan truyền như cháy rừng.

~~~~~

Tôi đến MAHO-do với Momo-chan. Ai-chan nói rằng cô ấy sẽ ghé qua sau cuộc họp, cậu ấy phải lên lịch tập luyện cho đội điền kinh, để chuẩn bị cho các cuộc thi khác nhau sắp diễn ra vào mùa xuân. Hazuki-chan và Onpu-chan đã nói rằng họ cũng sẽ đến, mặc dù tôi vẫn còn băn khoăn không biết có nên nói với Hazuki-chan về những gì tôi đã nghe được từ Kaori-chan hay không.

"Đương nhiên là nên! Cậu cần phải nói với cô ấy," Momo-chan thúc giục.

"... Tớ đoán cậu nói đúng," tôi miễn cưỡng đồng ý.

Tôi đoán bản thân Yada-kun và Hazuki-chan vẫn chưa biết gì về những tin đồn này. Tôi nhớ lại Hazuki-chan đã bị tổn thương như thế nào, khi trở thành mục tiêu của những tin đồn vô căn cứ trong kỳ nghỉ hè năm ngoái.

"Thay vì không cho cậu ấy biết, tốt nhất là chúng ta nên nói chuyện với nhau, trước khi cậu ấy nghe điều này từ người khác. Kaori-chan nói rằng cậu ấy sẽ giúp chúng ta bằng cách giải thích tình hình cho bất cứ ai lan truyền tin đồn mà phải không?"

"Ừ, giữ im lặng gần giống như nói dối, tớ đoán vậy."

Chúng tôi quyết định sẽ nói ra sau giờ làm việc. Trong khi chờ đợi những người khác đến, chúng tôi bắt đầu làm bánh ngọt theo chủ đề năm mới.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã tập trung lại, và Momo-chan đặt một chiếc bánh mẫu trước mặt chúng tôi. Majorika và Lala cũng đến để kiểm tra hương vị, mang theo đĩa và nĩa.

"Vì bây giờ là tháng Giêng, nên tớ quyết định chọn màu sắc sặc sỡ như red and white" Momo-chan giải thích khi chúng tôi nhìn vào những món tráng miệng được trải ra trước mặt chúng tôi. Tôi nhận thấy rằng cô ấy đã sử dụng các thuật ngữ tiếng Anh "đỏ" và "trắng" trong mô tả của mình.

"Tại sao cậu phải nói điều đó bằng tiếng Anh?" Ai-chan tự hỏi.

Nhưng chiếc bánh trông thực sự phong cách, vì vậy tôi đoán mô tả nó bằng tiếng Anh thay vì tiếng Nhật có vẻ phù hợp.

Momo-chan đã sử dụng một chiếc bánh tròn làm đế và chất rất nhiều bánh xốp và kem sữa trứng lên trên để tạo thành một hình vòm dễ thương. Nó chỉ rộng khoảng 10 cm

"Nó dễ thương quá, giống như một chiếc lều tuyết vậy" Hazuki-chan thốt lên.

"Cậu nói đúng, Hazuki-chan. Đó là nguồn cảm hứng đằng sau thiết kế," Momo-chan vui vẻ trả lời.

"Sô cô la trắng cũng trong mờ, vì vậy màu hồng bên dưới xuất hiện rất đẹp," Onpu-chan nói thêm khi cô ấy xoay chiếc bánh xung quanh để xem nó từ mọi góc độ.

Mái vòm được trang trí bằng những quả dâu tây và quả mâm xôi nhỏ, và toàn bộ bề mặt sau đó được phủ một lớp sô cô la trắng. Hiệu ứng tổng thể là một chút màu hồng, như Onpu-chan đã mô tả. Cắt bánh sau đó để lộ nội thất màu đỏ tuyệt đẹp của nó.

"Ngon quá! Cậu là người giỏi nhất, Momo-chan!" Tôi thốt lên khi cắn một miếng của mình.

"Cảm giác thật lãng phí khi cắt và ăn nó," Hazuki-chan nói thêm.

"Nhưng nó trông thực sự rất đẹp ngay cả khi bị cắt. Thật là một kiệt tác!" Ai-chan cũng khen ngợi thêm.

"Cậu đã nướng nhẹ dâu tây và quả mâm xôi đúng không? Màu sắc thật sự rất đáng yêu." Quan sát của Onpu-chan rất sắc bén, và lời nhận xét của cô ấy tao nhã, như thường lệ.

Momo-chan tỏ ra hạnh phúc trước những lời khen của chúng tôi, nhưng đúng là những sáng tạo của cậu ấy đều rất ngon và dễ thương, mặc dù chúng chỉ được làm bằng những nguyên liệu cơ bản nhất.

Bên cạnh sáng tạo mới này, chúng tôi cũng quyết định trang trí bánh tiêu chuẩn với đồ trang trí mùa đông. Chúng tôi sẽ sử dụng đường bột để tạo ra những bông tuyết và chòm sao như Orion, tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời đêm của chúng tôi trong mùa này. Lala sẽ giúp đỡ bằng cách tạo hình hoa mận với sô cô la, điều này cũng sẽ mang lại cho bánh một phong cách Nhật Bản. Chúng tôi đã thử những ý tưởng này trên những chiếc bánh cupcake nhỏ, và tôi thấy mình biết ơn vì có một công việc thú vị như vậy.

~~~~~

Sau khi dọn dẹp, chúng tôi ngồi quanh bàn và nói vấn đề với Hazuki-chan.

"Cái gì...? Tớ hoàn toàn không biết gì về điều đó" cô thì thầm, bị sốc.

"Bộ mấy đứa đó vẫn chưa thỏa mãn với chuyện của Hazuki năm ngoái sao? Giới trẻ thời nay đúng thật là chả hiểu nổi" Majorika hừ hừ tức giận.

"Đúng vậy. Họ có thể thấy nó thú vị, nhưng như vậy là quá lắm rồi. Bộ họ không nhận ra rằng họ đang làm tổn thương người khác sao", Lala tức giận nói thêm.

"Tuy nhiên, không ai trong lớp nói về nó, và ngay cả Kaori-chan cũng không biết tin đồn bắt đầu từ đâu" tôi nói.

"Nói như vậy, Kaori-chan thực sự đã trở nên kín đáo hơn," Ai-chan nói thêm.

Vì điều đó, chúng tôi rất biết ơn vì Kaori-chan và sự tò mò của cô ấy đã phát hiện ra vấn đề này sớm như vậy.

"Yada-kun không hề có gì khác biệt. Ít nhất, anh ấy vẫn như vậy khi nhắn tìn với tớ. Cậu ấy ở trường thế nào?" Hazuki-chan hỏi.

Ai-chan và tôi liếc nhìn nhau. Kể từ khi biết về vấn đề này trong giờ nghỉ trưa, chúng tôi đã trộm nhìn anh ta suốt phần còn lại của ngày, nhưng không thể phát hiện ra bất kỳ sự khác biệt nào trong hành vi của anh ta.

Hãy nghĩ về điều đó, mặc dù chúng tôi từng học cùng một trường tiểu học và sơ trung, nhưng thực tế chúng tôi khá ít tương tác với nhau.

"Yada-kun...? Chà, kể từ khi chúng ta vào cao trung, bọn tớ không nói chuyện nhiều, ngoài việc chào," Ai-chan thú nhận.

Đó là sự thật, nhưng những người duy nhất Yada-kun vẫn nói chuyện với những ngày này là những người bạn tốt của cậu từ thời tiểu học, như Hasebe Takeshi-kun và nhóm của cậu ấy. Dù sao thì anh ta vẫn luôn là kiểu người trầm tính, vì vậy hoàn toàn có khả năng anh ta biết tất cả những tin đồn này nhưng chọn cách phớt lờ chúng, thay vì khó chịu hoặc cố gắng phủ nhận chúng.

Nhưng với quá ít thông tin, ngay cả Onpu-chan cũng không thể đưa ra một lời khuyên tốt.

"Nếu đó chỉ là những tin đồn vô căn cứ, nó sẽ sớm tự biến mất thôi. Yada-kun rất ngầu, và khá ưa nhìn, vì vậy cậu ấy luôn nổi tiếng với các cô gái, mặc dù cậu ấy chọn cách giữ khoảng cách. Có lẽ điều đó đã khiến một số chàng trai trở nên ghen tị, và họ quyết định đưa ra những tin đồn này" cô nói.

Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện của chúng tôi với Kaori-chan, và tự hỏi liệu những gì Onpu-chan đề nghị có phải là sự thật không.

Cô ấy nói thêm rằng bản thân GB-san, cũng như tất cả các thành viên ban nhạc đã biểu diễn cùng anh ấy tại "Five Pennies", hầu hết là người Mỹ gốc Phi. Nhiều người trong số họ cao và lớn, ở nhiều độ tuổi, màu da, quốc tịch và giọng nói. Do đó, có thể ai đó đã bị đe dọa bởi những người đàn ông này, và sau khi phát hiện Yada-kun đi chơi với họ, có lẽ là nói bằng tiếng Anh, đã đi đến kết luận rằng họ không tốt.

Tuy nhiên, bây giờ chúng tôi không thể làm gì được. Chúng tôi hy vọng rằng những gì Onpu-chan nói là sự thật, và sự việc sẽ sớm lắng xuống, khi chúng tôi rời MAHO-do và trở về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ojamajo