Ojamajo Doremi 16 Naive: Chương 1 tập 2
Tôi là người đầu tiên đến MAHO-do sau giờ học, vì Ai-chan bận luyện tập, Hazuki-chan thì bận học violin. Và khi tới, tôi thấy Momo-chan đang trò chuyện với Majorika và Lala.
"Wellcome back, Doremi-chan!" Momo-chan chào tôi.
"Này, đó là câu của tớ mà. Tuy hơi trễ nhưng, Momo-chan... Chào mừng trở lại!"
Tôi bay về phía Momo-chan và ôm cậu ấy, điều mà tôi không thể làm được ở trường lúc đó.
"Gì đây? Trông mấy đứa như trẻ con vậy ", Majorika trách móc.
"Fufu, bà đang nói gì vậy? Thế ai là người tối qua đã ôm Momo-chan đến nghẹt thở nhỉ" Lala nói với một nụ cười trêu chọc.
"C-Câm miệng!" Majorika mắng để che đi sự xấu hổ của mình.
"Khoan đã. Momo-chan, cậu đã về Nhật vào hôm qua à? " Tôi hỏi.
"Ừm..."
"Nếu vậy thì sao không thông báo với bọn tớ chứ? Ích kỷ! " Tôi phàn nàn.
"Không phải vậy. Hôm qua tớ đáp xuống khá trễ nên không dám làm phiền mọi người", Momo-chan giải thích.
"Ta là người đã bảo con bé đừng liên lạc đó, bởi có nhắn thì Doremi cũng ngáy ngủ đến hôm sau thôi" Majorika nói thêm.
"Đúng là một khi ngủ thì con sẽ rất khó dậy... nhưng mà..." Tôi bĩu môi nói.
"Hôm qua là đêm trăng cười nên tụi chi đã dẫn Momo-chan đến thế giới phù thủy đó" Lala nói.
Momo-chan gật đầu. "Nhờ vậy nên tớ mới được gặp lại Nữ hoàng và quay lại làm phù thủy tập sự đó."
"Hiểu rồi. Vậy nên lúc đó cậu mới mặc như vậy nhỉ" tôi nói với vẻ mỉa mai.
Tuy nhiên, Momo-chan không bắt được lời mỉa mai và vui vẻ trả lời, "Heheh, nhưng lâu lắm rồi tớ mới dùng lại, cảm giác được ngồi trên chổi và dùng phép thuật đúng là đã thật"
"Nhưng nếu cậu sử dụng phép thuật vì lợi ích của mình..."
"Không thể, phải không? Tớ cũng nghe Nữ Hoàng nói rồi. Và tất nhiên là tớ cũng đồng ý với những điều kiện đó và tớ..."
"Và...?" Tôi tự hỏi.
" Onpu" Majorika nói.
"Đúng! Tớ cũng muốn giúp đỡ Onpu-chan nhiều nhất có thể."
Khi ở New York, Momo-chan luôn cập nhật tin tức giải trí của Nhật Bản thông qua Internet. Cô ấy cũng biết về các hoạt động của Onpu-chan thông qua e-mail với chúng tôi.
"Hiểu rồi. Tuy xa nhau, nhưng chúng ta có cùng suy nghĩ nhỉ" tôi nói hạnh phúc khi nắm tay Momo-chan trong tay.
Từ đó cho đến khi Ai-chan và Hazuki-chan đến, Momo-chan kể cho chúng tôi nghe về ba năm cậu ấy ở Mỹ.
Momo-chan đã hoàn thành bốn năm học ở New York, tương đương với trường trung học cơ sở của chúng tôi, và đã tốt nghiệp vào tháng Sáu. Sau đó dành thời gian chơi đùa với người bạn thân Beth, một cô gái tên Mary giống Tamaki, cũng như một cô gái Nhật Bản tên là Sachiko-chan. Sau đó, khi bắt đầu học trung học, cô cũng đến một trường dạy nghề riêng cho pâtissiers học làm bánh.
Cậu ấy đã làm việc chăm chỉ để thực hiện ước mơ mở lại MAHO-do ở New York, thuộc sở hữu của người cố vấn yêu quý Majomonroe, người đã chăm sóc Momo-chan khi còn nhỏ
Wow, ngay cả Momo-chan cũng tìm được con đường của riêng mình rồi, trong khi đó tôi...
"Doremi-chan, có chuyện gì vậy?"
"Ơ? Ồ, không có gì đâu."
"Ồ! Doremi-chan, chuyện gì đã xảy ra giữa cậu và Kotake sau vụ việc đó vậy?"
Ngụm.
Ngay sau đó, Majorika và Lala bắt đầu cười khúc khích.
"Ơ, sao vậy? Có phải tớ đã hỏi điều gì kỳ lạ không?"
Momo-chan đã liên tục gửi thư cho Hazuki-chan và Ai-chan, vì vậy tôi nghĩ cô ấy biết về nút thắt mà Kotake và tôi đang mắc kẹt.
"Chà, đó là một câu chuyện dài, nếu có thời gian thì tớ sẽ kể. Nhưng Momo-chan, tiếng Nhật của cậu đã trở nên tốt hơn rồi đó. Hoàn toàn khác với hồi 3 năm trước" tôi vội vàng thay đổi chủ đề.
"Thật sao? Heheh, đó là vì Sachiko-chan đó. Tớ đã trở thành bạn tốt với Sachiko-chan sau khi Beth giới thiệu. Sachiko-chan luôn cho tớ mượn DVD phim truyền hình và anime Nhật Bản mà cậu ấy mang từ Nhật Bản, và xem chúng mỗi ngày."
"Em vẫn chăm chỉ nhỉ" Lala khen ngợi.
"Momoko, con nên chia sẻ 1 chút cho người nào đó thì sẽ tốt hơn đó" Majorika trêu chọc khi nhìn tôi.
"Hả? Ý bà là con?! Cái gì vậy!? Boo hoo hoo!"
Với điều đó, Momo-chan cười khi ôm chặt bụng.
"Thôi nào, cậu vẫn không thay đổi nhỉ!"
"Điều đó có nghĩa là tớ chưa trưởng thành chút nào?"
"Không phải vậy. Điều không thay đổi là tính cách của cậu"
"Đó có phải là một lời khen không?"
"Đương nhiên!" Momo-chan nói với một nụ cười rạng rỡ và một cái gật đầu.
Ngay sau đó, cánh cửa mở ra, Hazuki-chan và Ai-chan vui vẻ bước vào.
"Momo-chan, chào mừng trở lại!"
"Hazuki-chan, lâu lắm rồi không gặp!"
Hai người họ trao nhau nhiều cái ôm, giống như cách tôi đã làm một lúc trước.
"Cuối cùng cậu cũng trở lại nhỉ, Momo-chan!"
"Ai-chan, tớ cũng rất muốn gặp cậu đó. Oanh!"
"Oanh!"
Momo-chan và Ai-chan giơ tay chào nhau trước khi ôm.
Nhìn họ, tôi mỉm cười rạng rỡ.
Chúng tôi đã không gặp nhau trong hơn ba năm, vì vậy thật tuyệt khi có thể gặp lại nhau và trò chuyện như thế này
Đây có lẽ là một loại phép thuật giữa những người bạn thân, khác với loại phép thuật mà phù thủy sử dụng.
"Giờ chỉ còn thiếu Onpu nữa là giống như xưa rồi" Majorika nói với một nụ cười.
"Oh, Onpu-chan vừa nhắn là hôm nay cậu ấy không thể đến vì buổi thử giọng" tôi nói.
Một cái nhìn thất vọng lướt qua mặt Momo-chan trước khi cô ấy mỉm cười và nói, "Onpu-chan chắc chắn đang làm việc chăm chỉ. Thật háo hức khi gặp lại cậu ấy nhỉ".
Momo-chan từng giống như một cuốn sách, và bạn có thể biết cô ấy cảm thấy thế nào chỉ bằng cách nhìn vào biểu cảm. Nhưng bây giờ, có vẻ như cậu ấy đã trưởng thành hơn rồi.
Chúng tôi trò chuyện với nhau đến mức quên cả thời gian
Sắc trời nhanh chóng tối sầm bên ngoài cửa sổ.
Ngay sau đó, chúng tôi nghe thấy tiếng lạch cạch quen thuộc của bánh xe ngựa.
"Không thể nào!"
Trong cơn hoảng loạn, chúng tôi lao vào sân và nhìn thấy cỗ xe của Nữ hoàng đang hạ xuống từ bầu trời trong một cơn bão cánh hoa.
Trên đó là Majorin, cố vấn của Nữ hoàng. Cô ấy từ trong xe ngựa bước xuống, mở cửa, Nữ Hoàng từ từ bước ra.
"Bệ hạ, chúng tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền ngài đến đây" Majorika nói khi quỳ xuống và cúi đầu. Trong cơn hoảng loạn, chúng tôi cũng quỳ xuống theo.
"Mọi người đều khỏe nhỉ" Nữ hoàng trả lời với một nụ cười.
Tại sao Nữ hoàng của thế giới phù thủy lại đến tận thế giới loài người? Cô ấy đã gặp Momo-chan và biến cậu ấy thành phù thủy tập sự hồi tối qua...
Cảm nhận được sự bối rối của chúng tôi, Momo-chan giải thích, "Tớ là người đã nhờ Nữ hoàng đến đó."
"CÁI GÌ!!?" Tôi hỏi.
"Momoko kể với ta về khoảng thời gian ở New York, con bé đã cố gắng học làm bánh thế nào, vậy nên ta muốn biến MAHO-do thành Suite House để con bé vừa luyện tập, phát triển công thức mới cũng như thêm thu nhập cho cửa hàng" Majorika giải thích
"Vậy chúng ta sẽ không bán đồ phép thuật nữa sao?" Hazuki-chan hỏi.
"Majorika, phải là 'sweet' chứ không phải 'suite'" Ai-chan vặn lại.
"Hừ. Ai mà quan tâm chứ. Quan trọng hơn, mấy đứa thấy sao?"
"Đương nhiên rồi! Con muốn nếm thử bánh của Momo-chan sớm nhất có thể" tôi nói, và Majorika nhìn tôi.
"Thành thật mà nói, chỉ vậy thôi sao?! Mi không nghĩ đến ý định của Momoko và tình cảm của ta sao...?"
"Đó chỉ là vỏ bọc thôi, bởi bán đồ ngọt thì tất nhiên sẽ kiếm được nhiều tiền hơn"
"Lala! Đừng nói những điều vô căn cứ nữa!"
Lala thè lưỡi, và tất cả chúng tôi đều cười.
Nhưng đó là sự thật. Khi chúng tôi còn học tiểu học, tôi nhớ so với bán hoa, bán đồ trang sức thì kinh doanh đồ ngọt là nổi nhất
"Được rồi, mọi người, hãy chuẩn bị sẵn sàng. Majo Rin, mang ra đây."
"Vâng, bệ hạ!"
Majo Rin búng ngón tay, và một chiếc hộp chứa bốn chiếc Parara Tap và nhẫn xuất hiện trước mặt chúng tôi.
"Wow, đó là Parara Tap!" Ai-chan hét lên.
"Thật là hoài niệm!" Hazuki-chan nói thêm.
"Chúng ta cũng sẽ có đồng phục mới!" Momo-chan nói.
"Tớ thực sự rất thích bộ đồng phục này! Nó có thể đảo ngược để trở thành đồng phục pâtissier" tôi phấn khích.
"Doremi-chan, pâtissier nữ được gọi là pâtissières" Momo-chan nói với tôi.
"Vâng, vâng, đó là những gì họ nói trên TV và tạp chí. Pâtissière? Nghe thật tuyệt!"
Tất cả chúng tôi đang trò chuyện sôi nổi thì Majorin, không biểu cảm, hắng giọng và nói, "Mấy đứa phải trả những chiếc Tap cũ trước khi lấy cái này"
Chúng tôi gật đầu, lấy Tap cũ từ trong túi và trả lại vào hộp trước khi lấy Tap và nhẫn Parara.
"Được rồi, biến hình nào" Ai-chan nói và chúng tôi gật đầu khi buộc chiếc Tap vào cổ tay trái và đeo nhẫn vào.
"Được rồi, làm thôi" tôi hét lên.
Nữ hoàng nghe thấy tôi, nhanh chóng cảnh báo, "Doremi-chan! Khi đồng phục học việc xuất hiện..."
"Con biết rồi, phải tưởng tượng cho phù hợp với kích cỡ hiện tại đúng không? "
Nữ hoàng gật đầu với một nụ cười gượng gạo.
"Hừ?"
Momo-chan nhìn tôi một cách khó hiểu, và Ai-chan thì thầm điều gì đó vào tai cô ấy.
Cô ấy chắc hẳn đã nói với Momo-chan về vụ tháng Năm năm ngoái, khi chúng tôi lần đầu tiên trở thành phù thủy tập sự sau ba năm. Tôi đã không chú ý đến lời cảnh báo của Nữ hoàng, nên đã mặc bộ đồng phục cỡ trẻ em để lộ đồ lót. Nghiêm túc đấy, Ai-chan!
"Là vậy đó!"
Tôi biết chứ! Nhìn thấy Momo-chan ôm bụng và cười, tôi cảm thấy hơi thảm hại.
MajoRin hắng giọng lần nữa, và Momo-chan ngừng cười và nháy mắt nói với tôi, "Doremi-chan vẫn là Doremi-chan nhỉ"
Đúng vậy, tôi vẫn vụng về như cũ. Boo hoo hoo.
"Vậy chúng ta bắt đầu nhé?"
Giọng nói của Hazuki-chan đưa chúng tôi trở lại, và mỗi người chúng tôi vỗ tay Parara hai lần.
Tap và nhẫn phát sáng khi sức mạnh phép thuật được giải phóng, và tất cả chúng tôi đều nhảy để hoàn thành quá trình biến đổi.
Găng tay, ủng, váy, mũ. Mỗi vật phẩm xuất hiện trong một luồng sáng phép thuật, và chúng tôi đã trở thành những phù thủy tập sự.
"Pretty Witch, Doremi-cchi!"
" Pretty Witch, Hazuki-cchi!"
" Pretty Witch, Aiko-cchi!"
" Pretty Witch, Momoko-cchi!"
Trước khi kết thúc, chúng tôi bắt đầu tạo dáng và cùng nhau tạo ra một tư thế cuối cùng.
"Mo~tto! Ojamajo, phiên bản 16!"
Tuy nhiên, khuôn mặt của Onpu-chan lóe lên trong tâm trí tôi một lúc. Tôi thực sự cảm thấy hơi cô đơn khi không có Onpu-chan ở đây...
"Bước tiếp theo là cải tạo lại MAHO-do. Đầu tiên, hãy triệu hồi Porons và chuẩn bị Magical Stage"
Chúng tôi gật đầu trước lời nói của Nữ hoàng, và nhấn Parara Tap của chúng tôi một lần. Một Poron mới, Suite ... Ý tôi là, Sweet Poron xuất hiện, và chúng tôi nắm chặt lấy nó và chuẩn bị Magical Stage.
Nói những câu thần chú kết hợp, chúng tôi giơ Sweet Porons lên cao, với tôi ở giữa và ba người còn lại bao quanh thành một vòng tròn.
"MAGICAL STAGE!" Chúng tôi hét lên, và Magical Stage xuất hiện.
Nữ hoàng giơ tay phải lên trời.
"MAHO-do, biến đổi!"
Theo lệnh của Nữ hoàng, MAHO-do ngay lập tức được bao quanh bởi ánh sáng trắng trước khi biến thành một cửa hàng đồ ngọt
Với những tòa tháp giống như một chiếc bánh cưới, tòa nhà chính và sân thượng quán cà phê giống như một cửa hàng kẹo, nó không khác gì so với hồi trước cả.
"MAHO-do này hoài cổ thật đó" Lala nói, và chúng tôi gật đầu đồng ý mạnh mẽ.
"Được rồi, mọi người. Hãy tạo ra những món tráng miệng thật ngon và mang lại niềm vui cho mọi người nhé", Nữ hoàng nói khi lên xe ngựa.
Khi chúng tôi tập trung ở bên cạnh xe ngựa để tiễn Nữ hoàng, bà thò đầu ra ngoài cửa sổ xe ngựa.
"Nếu có vài loại bánh ngon thì hãy mang nó đến lâu đài nhé" Nữ Hoàng nói.
"Được!"
Hoàng hậu hài lòng gật đầu, sau đó ra lệnh: "MajoRin."
"Vâng, bệ hạ!" cỗ xe di chuyển bằng cách nhẹ nhàng đánh con ngựa bằng roi. Chiếc xe ngựa bay vút lên bầu trời đêm trong cơn bão cánh hoa.
"Tạ ơn bệ hạ!" Chúng tôi hét lên và vẫy tay khi tiễn cô ấy đi.
Sau đó, chúng tôi quay lại và lao vào MAHO-do, bây giờ được chuyển đổi thành một cửa hàng đồ ngọt, chạy quanh cửa hàng và tháp để xem mọi thứ.
"Các tủ trưng bày và kệ đựng hàng hóa vẫn như cũ", tôi nhận xét.
"Dụng cụ làm món tráng miệng cũng ở đây" Hazuki-chan nói thêm.
"Bếp cũng giống nữa!" Ai-chan hét lên.
Bếp của chúng tôi là một món đồ cổ, được tổng hợp bởi lò nướng, lò đốt gas và bếp kết hợp thành một, và là một món không thể thiếu để làm đồ ngọt
"Chúng ta cũng qua xem tòa tháp đi!" Momo-chan thúc giục.
Nội thất của các tòa tháp cũng giống như trước đây. Máy làm kẹo và sôcôla được lắp đặt độc đáo trong giếng trời.
"Được rồi, tớ sẽ làm một ít kẹo!" Tôi tuyên bố khi tôi vỗ tay hai lần.
Tôi cởi bỏ bộ trang phục phù thủy tập sự của mình, nó lộn ra và để lộ ra một bộ pâtissier... Ý tôi là, đồng phục pâtissière. Trang phục của chúng tôi bây giờ có thể đảo ngược như thế.
Tôi nhanh chóng kéo bộ đồng phục pâtissière, đổi mũ thành tai nghe nội bộ, ủng phù thủy thành ủng pâtissière, và làm cho găng tay của tôi biến mất.
Majorika ngăn tôi lại ngay khi tôi chuẩn bị leo lên cầu thang lên phần trên cùng của máy làm kẹo.
"Chờ một chút, Doremi! Chúng ta vẫn chưa có nguyên liệu mà."
"Hả?! Ồ, đúng vậy. Hừ!"
Ngay sau đó, chúng tôi nghe thấy một giọng hát quen thuộc phát ra từ bên trong cửa hàng.
Đó là Dela, phù thủy thương buôn.
Quay trở lại cửa hàng chính, chúng tôi nửa mong đợi sẽ thấy khói bốc ra từ bếp nấu. Tuy nhiên, cánh cửa mở ra và Dela bước vào.
"Chào buổi tối, mọi người ở MAHO-do~ Lâu lắm rồi không gặp, Momo-chan~ Đây là Dela, phù thủy cửa hàng bán buôn. Dela Dela~" Dela chào chúng tôi bằng giọng hát trước khi tiếp tục. "Tôi nghe nói MAHO-do đã được cải tạo thành cửa hàng đồ ngọt, nên tôi đã mang theo tất cả mặt hàng mà mọi người cần để làm món tráng miệng đây"
Sau đó, cô vẫy chiếc Poron của mình và một núi hàng hóa xuất hiện. Có bột bánh mì, bột bánh, bơ không ướp muối, kem tươi và nhiều hơn nữa.
Quả là Dela, một thương gia có khả năng và đôi tai sắc bén.
"Nếu mọi người cần trái cây như dâu, kiwi, thì cứ việc đặt hàng, tôi sẽ mang tới ngay khi nhận được hàng. Còn đây là hóa đơn"
Ngay khi cô ấy chuẩn bị đưa hóa đơn cho Majorika, Momo-chan, người đang đứng cạnh cô ấy, giành lấy và xem xét giá cả.
"Lại tăng giá sao?" Tôi vừa hỏi vừa liếc nhìn Dela, nhưng Momo-chan nghiêng đầu sang một bên.
"Không. Cái này thực sự rẻ hơn so với lần trước đó"
"Tuyệt thật đó Dela," Ai-chan trầm ngâm.
"Ho ho ho ho. MAHO-do là khách mối của tôi mà. Nên tất nhiên sẽ có vài ưu đãi rồi. Được rồi, vậy thì gặp lại sau nhé"
Sau đó, Dela vẫy chiếc Poron của mình và biến mất trong một làn khói.
"Được rồi. Với những thứ này, làm kẹo nào" tôi tuyên bố khi thu thập các nguyên liệu cần thiết.
"Doremi-chan, cậu không đói sao?" Momo-chan hỏi.
"Bây giờ cậu nhắc mới nhớ, đến giờ ăn tối rồi" tôi nói.
"Vậy thì, để tớ làm vài cái bánh cho mọi người nhé" Momo-chan trả lời.
"Ồ, thật sao?" Tôi hỏi.
"Háo hức thật đó" Hazuki-chan nói thêm.
"Momo-chan, tớ sẽ giúp! Chỉ cần cho tớ biết phải làm gì" Ai-chan nói.
"Được rồi. Ai-chan, xin hãy đốt bếp đi."
"Được."
Ai-chan lục lọi nguyên liệu mà Dela mang đến cho đến khi thấy một ít củi, và mang chúng đến bếp nấu.
"Lala, chị có chanh không?" Momo-chan hỏi.
"Có, tụi chị thường dùng nó để pha trà mà"
"Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu thôi!"
Theo hướng dẫn của Momo-chan, chúng tôi bắt đầu làm bánh voan.
Hướng dẫn của Momo-chan rất rõ ràng và chính xác, nhất là chỉ chúng tôi cách đo lường nguyên liệu và sử dụng máy đánh trứng. Kỹ năng đánh bột tốt hơn rõ rệt so với trước đây.
Vâng, cậu ấy giống như một pâtissière thực thụ vậy.
Sau khi nướng bánh voan trên bếp nấu, chúng tôi chia nó và mỗi người cắn một miếng. Hương vị của chiếc bánh thực sự rất ngon.
Ngay lúc đó, tôi biết rằng với điều này, "cửa hàng đồ ngọt MAHO-do" chắc chắn sẽ thành công.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro